Hôm nay đa phần nhiệm vụ mà các khách mời rút ra đều mang tính khiêu chiến, tất cả đều là những chuyện mà trước đó bọn họ chưa từng làm.
Trực tiếp hôm nay kết thúc đã mang đến nhiệt độ thảo luận cao chưa từng có cho chương trình giải trí Cực Hạn.
#Cực Hạn, nhiệm vụ khiêu chiến bản thân.#
#Cực Hạn, Tô Quân Bạch và Lục Úc đều bị rám đen.#
#Cực Hạn, nước rửa chân của Thi Bách Thủy.#
#Cực Hạn, nhân viên phục vụ Miêu Họa Họa.#
#Cực Hạn, mỹ thực của Tô Chi.#
#Cực Hạn, Bạch Lộ phát truyền đơn đến khóc.#
#Cực Hạn, Giang Thế Lâu rửa xe.#
“Cực Hạn, đồ nướng của Điền An An.#
#Cực Hạn, Dịch Kinh Hòa mặc váy.#
Trong tất cả các khách mời, độ hot cao nhất tất nhiên là Tô Quân Bạch và Lục Úc, càng đừng nói đến chuyện tên của hai người bọn họ xuất hiện chung với nhau.
Nhưng phàm là nhóm người hâm mộ kiếm cơm trên mạng đều biết mối quan hệ bất hòa giữa bọn họ, trước kia khi hot search chỉ cần xuất hiện tên bọn họ thì đều sẽ ghi rằng bọn họ bất đồng quan điểm.
Không giống hot search hôm nay, câu từ hài hòa đến vậy.
Có một vài fan hâm mộ trên mạng không theo dõi trực tiếp của chương trình tạp kỹ Cực Hạn đều tò mò đi vào xem sao.
Sau khi xem được mới biết thì ra là rám đen thế này.
“Tô Quân Bạch bốc vác, tư thế này sao lại hài như vậy chứ, không được, tôi mắc cười quá!”
“Mặt trời lớn như vậy, bốc vác bị rám đen là chuyện rất bình thường, hoa trắng nhỏ đừng buồn nha.”
“Đúng vậy, Lục Úc còn thảm hơn anh nữa, cả người đều bị rám đen rồi.”
“Bé Úc à, con nên đổi nhiệm vụ với Tô Quân Bạch mới đúng, cho cậu ta bị phơi đen luôn!”
“Chồng ơi anh đừng buồn, anh rám đen em cũng thích!”
“Tổ chương trình hố người quá mà, chẳng qua tôi thích xem lắm ha ha ha.”
...!
Độ hot của bản thân hai người bọn họ vốn đã cao rồi, bây giờ tên lại còn đứng chung với nhau, nhiệt độ lại càng thêm tăng vọt.
Đến ban đêm trực tiếp xông lên hot search đứng đầu, đằng sau còn có thêm một chữ hot.
Độ hot của Thi Bách Thủy trên hot search cũng cao, bình luận cũng không ít.
Sau lưng còn có chủ đề của Tô Chi, nó cũng được lên hot search bởi vì chuyện cô nghiêm túc bình luận và đánh giá mỹ thực đã dẫn đến không ít sự yêu thích của cư dân mạng.
Dân mạng thích cô thì tất nhiên sẽ muốn theo dõi cô, nhưng họ cũng chẳng tìm được Weibo của cô, thế là đám dân mạng chỉ có thể làm fan Weibo của Tô Quân Bạch trước.
Ngày nào họ cũng ở trên Weibo của anh @anh giao Weibo của Tô Chi ra, nếu không thì mỗi ngày sẽ đều đến làm phiền anh.
“Tôi thích Tô Chi lắm đó, thích thái độ của cô, thích cả mặt của cô (Đầu chó).”
“Vì sao hoa trắng nhỏ không quan tâm em gái vậy, tôi muốn Weibo của em gái Chi Chi, có ai biết không?”
“Tôi cũng muốn biết, khắp trên mạng đều đang xin đây.”
...!
Đám người Tô Chi không biết chuyện rầm rộ trên Weibo nhưng Liên Phương biết mà.
Nhiệm vụ hàng ngày của anh ta chính là chú ý vào những tin tức trên mạng, có bất kỳ những lời không hay nào thì cần nhanh chóng đi dẫn dắt dư luận.
Hôm nay nhiệt độ trên Weibo rất cao, Liên Phương không ngờ mấy chuyện này mà cũng có thể lên hot search được.
Xem ra để tiểu Bạch mang theo Tô Chi đi tham gia chương trình tạp kỹ đúng là một sự lựa chọn chính xác, bởi vì anh làm nhiệm vụ đã nghiêm túc hơn nhiều so với lúc trước, miệng cũng ít thối hơn, hấp dẫn được không ít người qua đường trên mạng.
Có không ít lời mời đại diện của các thương hiệu tìm tới muốn hợp tác, còn có công ty gọi điện thoại đến chỗ anh bảo muốn ký kết với Tô Chi.
Họ bị anh thẳng thừng cự tuyệt.
Bản thân anh còn không cướp được, làm sao để cho người khác ký kết với em gái Tô Chi được.
Điều làm cho anh ta không nghĩ đến chính là đạo diễn lừng danh Lý Hồng Đạt tìm tới, cho tiểu Bạch cơ hội thử sức với phim mới.
Lý Hồng Đạt chính là đạo diễn trứ danh, mỗi một bộ phim ông ấy quay được chiếu lên đều sẽ vang dội, trong vòng có rất nhiều minh tinh tranh nhau đến bể đầu chỉ vì muốn lộ mặt trong phim của ông ấy.
Không ngờ thế mà ông ấy lại chủ động tìm đến nói muốn cho tiểu Bạch cơ hội thử sức.
Vai diễn là nhân vật nam chính khi còn niên thiếu, mặc dù nam chính thời trẻ chỉ là một người bưng gạch nhưng tốt xấu gì cũng là thiếu niên nam một đó.
Không biết có phải đạo diễn đã nhìn thấy video bốc vác của tiểu Bạch nên mới tìm đến hay không.
Liên Phương nghĩ đúng rồi, đúng là Lý Hồng Đạt đã tình cờ nhìn thấy video Tô Quân Bạch bốc vác, bị sự dẻo dai của anh hấp dẫn.
Thiếu niên nam chính trong bộ phim của ông không buông xuôi vì sự nghèo khó, cố gắng phấn đấu, đúng là cần có trạng thái tinh thần như Tô Quân Bạch.
Trước khi ông tìm đến Tô Quân Bạch thì cũng đã có nhìn những hot search lúc trước của anh, nghèo đến nổi nhặt đồ bỏ đi để bán lấy tiền, vì em gái mà cố gắng kiếm tiền, trở thành bug của trò chơi.
Những thứ này đều cực kỳ giống với nam chính của ông, nghèo đến cùng cực nhưng vẫn không nhận thua, ông rất xem trọng loại tinh thần kiểu này.
Thế là ông ta tìm Liên Phương, nói ra ý muốn khi đến đây của mình.
Liên Phương đang muốn đồng ý luôn nhưng lại nghĩ đến tính cách của tiểu Bạch, không thích người khác làm chủ chuyện của mình cho nên anh trả lời rằng hãy cho anh chút thời gian, anh sẽ thương lượng lại với Tô Quân Bạch.
Đại khái khoảng mười một giờ đêm, Tô Quân Bạch đóng trực tiếp rồi thì nhận được cuộc gọi của Liên Phương từ tay nhân viên công tác.
“Anh Liên, sao vậy?”
Dưới tình huống thông thường không có chuyện gì thì Liên Phương sẽ không đến tìm anh.
“Đạo diễn Lý Hồng Đạt tìm cậu bảo đi thử vai phim mới.” Liên Phương nói cụ thể mọi chuyện với anh.
Sau đó hỏi anh: “Đây là chuyện tốt, anh cảm thấy cậu nên thử sức một chút.”
Tô Quân Bạch ra mắt từ chương trình tuyển tú, biết ca hát và nhảy múa, anh không quá hiểu về diễn xuất nhưng cũng không phải là không biết chút gì.
Năm thứ hai sau khi anh ra mắt đã từng diễn một bộ phim cổ trang, mặc dù bị người ta soi mói là kỹ thuật diễn không tốt, đa phần cư dân mạng đều xem vì giá trị nhan sắc của anh nhưng theo cách nhìn của Liên Phương thì vẫn còn có thể cứu vớt được.
“Bây giờ cậu còn trẻ, có thể khiêu chiến bản thân nhiều hơn một chút.”
Tô Quân Bạch nghe xong thì hiểu cả, anh thích ca hát nhảy múa, cũng không cảm thấy ghét diễn xuất.
Tên tuổi của đạo diễn Lý Hồng Đạt anh cũng từng nghe qua, chẳng qua anh có hơi tò mò là sao đối phương lại chủ động đến tìm anh.
Liên Phương cũng không giấu diếm mà nói cho anh biết thực tế mọi chuyện, còn tán dương thêm một câu: “Bốc vác đúng là một công việc có tiềm năng.”
Tô Quân Bạch: “...”
Bốc vác một ngày thì thôi đi, sao lại còn tìm một nhân vật đi bốc vác cho anh vậy, trông anh rất giống như người làm công việc bốc vác hay sao?
“Anh để em ngẫm lại đã.”
...!
Tô Quân Bạch không chỉ biết mình nhận được đề cử từ đạo diễn nổi tiếng mà còn biết được tin tức anh bị rám nắng cũng đã lên top hot search.
Anh muốn giấu còn không giấu kịp, sao có thể muốn cho nó lên hot search, để cho những người trên mạng xem khuôn mặt rám đen của anh được.
Tô Quân Bạch, người có khuôn mặt đẹp trai bị nắng phơi đến không đều màu vào ngày thứ hai đã càng thêm tăng cường phòng chống ánh nắng.
Còn đeo khẩu trang và mũ lên, không muốn để người khác nhìn thấy dáng vẻ lúc này của anh.
Chẳng qua hôm nay khi tập hợp làm nhiệm vụ, lúc anh nhìn thấy Lục Úc còn bị phơi đen hơn mình thì trong phút chốc, sự không vui trong lòng anh đã nhanh chóng không còn nữa.
“Ha ha ha, Lục Úc, bây giờ cậu có thể đổi tên thành Lục Màu Nâu được rồi.”
Lục Úc: “...”
Lục Úc đưa mắt nhìn lướt qua anh một cái: “Vậy thì chắc cậu nên đổi tên thành Tô Gấu Trúc.”
Hôm qua anh có đội mũ và khẩu trang che mặt, phần hai mắt để lộ ra vừa vặn đen hơn xung quanh.
Nhìn kỹ thì, đúng là có hơi giống.
Tô Quân Bạch: “...”
Trong phút chốc anh cười không nổi nữa.
A a, Lục Úc đúng thật là vẫn đáng ghét như vậy!
Tô Chi đã nhìn hai người bọn họ gặp mặt là dỗi nhau thành quen, cá mặn mà, chỉ cần không ảnh hưởng gì thì cô cũng lười quan tâm.
Hôm nay là ngày ghi hình cuối cùng của chương trình tạp kỹ Cực Hạn kỳ đầu tiên, cuối cùng tổ chương trình cũng làm người, không chỉ không sắp xếp nhiệm vụ mà còn để bọn họ tham gia tết Bội Thu mỗi năm một lần ở Ba Châu.
Tết Bội Thu Ba Châu chính là lễ hội mang ý nghĩa chúc mừng một năm thu hoạch được mùa, đêm đó sẽ cử hành đại hội múa lửa, tất cả mọi người đều sẽ mặc trang phục truyền thống Ba Châu rồi nhảy quanh đống lửa, cầu nguyện cho sang năm tiếp tục được bội thu.
Còn có cả một con phố mỹ thực mở tự do, ăn miễn phí.
Loại chuyện tốt thế này không phải ai cũng có cơ hội thấy được, nhóm khách mời cuối cùng cũng cảm ơn tổ chương trình được một lần.
Đạo diễn nói tiếp: “Muốn tham gia tết Bội Thu cũng phải có điều kiện, trước năm giờ mọi người phải học được điệu múa Bội Thu, nếu không sẽ không có tư cách tham gia.”
Đối với đa số các minh tinh mà nói thì nhảy múa chẳng phải chuyện gì to tác đối với họ, bọn họ xoa xoa tay chuẩn bị học, tò mò hỏi tổ chương trình về vài chuyện trong tết Bội Thu.
Đối với chuyện ban đêm sẽ đi ghi hình ở con đường mỹ thực, ai nấy đều vô cùng chờ mong.
Chỉ có Tô Chi là không tham dự vào chủ đề, cô đang suy nghĩ vài chuyện.
Trong kịch bản sách gốc thì ngày ghi hình cuối cùng của chương trình tạp kỹ Cực Hạn cũng giống như bây giờ, cũng là tổ chương trình cho khách mời có cơ hội đến tham gia tết Bội Thu, yêu cầu phải múa được điệu múa Bội Thu.
Hầu như tất cả các khách mời đều được tham dự.
Mới bắt đầu thì tất cả đều bình thường cho đến khi tết Bội Thu tiến hành được một nửa thì xảy ra chuyện cháy lớn.
Thế lửa cực lớn, toàn bộ khu phố ẩm thực bị hủy đến một phần ba, có hai người tử vong, nhiều người bị thương, anh hai của cô cũng là một trong những người bị thương.
Là vì đi cứu nữ chính bên trong đám lửa, anh đã đưa được người ra nhưng vì đã hít quá nhiều khói mù làm tổn thương đến cuống họng, từ đó làm cho con đường ca hát bị trở ngại.
Mà nữ chính được anh cứu thì không thương tổn miếng nào, trong lúc anh nằm viện tĩnh dưỡng còn mang theo các món ăn ngon đến thăm anh mỗi ngày, an ủi anh, cổ vũ anh, sau ba lần bốn lượt quan tâm như vậy, anh hai cô đã triệt để bị lún sâu.
Vào kỳ chương trình tạp kỹ Cực Hạn thứ hai, sự quan tâm của anh với nữ chính đã không chỉ thể hiện qua biểu cảm lưu luyến nữa mà anh còn chăm sóc cô ta khắp nơi, nghĩ cho cô ta, cả ngày vì cô ta mà tranh giành tình cảm với các nam khách mời trong chương trình, thái độ đối với nhiệm vụ cực kỳ qua loa, không thèm quan tâm đến có phải là đang quay hình hay không.
Độ hot của nữ chính thì ngược lại là càng lúc càng cao, nhưng đáng tiếc là anh hai cô lại xém chút bị dân mạng mắng đến chết.
Trong mơ cũng không đặc biệt miêu tả về chuyện ngọn lửa bắt nguồn từ nơi nào, chỉ biết nó đã thiêu hủy một phần ba con đường.
Tô Chi hơi nhíu mày, cô nhất định phải ngăn trận cháy lớn này xảy ra, không chỉ vì anh hai mà còn bởi vì những người bị thương kia.
Cho nên trước đó cô cần phải tìm được nơi bùng phát ngọn lửa.
...!
Tổ chương trình cho bọn họ xem video điệu nhảy, toàn bộ quá trình mất khoảng ba phút, những động tác khác chỉ khoảng năm sáu cái, còn lại đều là những động tác được lập lại.
Nói đơn giản thì cũng đơn giản, nói khó thì cũng khó.
Đối với minh tinh và diễn viên mà nói thì nhảy múa rất đơn giản, ngoại trừ Tô Chi.
Từ nhỏ đến lớn cô đều chưa bao giờ tiếp xúc với vũ đạo, chỉ từng nhảy điệu tập thể dục theo đài, thân thể cứng còng giống như con rối đang vung vẫy tứ chi.
Cô cảm thấy người biết nhảy múa thật là lợi hại, cô có học cũng học không được.
Anh hai cô đã nhảy được theo video rồi, nhắc đến thì động tác cũng chuẩn lắm, không hổ là ngôi sao lưu lượng xuất đạo từ tuyển tú.
Nhảy theo hai ba lần là anh đã cơ bản có thể hoàn toàn tự nhảy, lúc nhảy múa đúng là rất đẹp trai, làm cho người ta nhận ra một vẻ đẹp khác của anh.
Xem ra ngoại từ khuôn mặt xinh đẹp kia ra thì anh hai còn có không ít ưu điểm khác, hẳn là cũng dễ tìm bạn gái thôi.
Các khách mời khác cũng đang học, có tiến độ nhanh cũng có tiến độ chậm.
Lục Úc cũng là minh tinh xuất sắc xuất đạo từ tuyển tú, ca hát nhảy múa đều rất giỏi, động tác nhảy múa cực kỳ đúng chuẩn, đẹp trai hút mắt.
Động tác của anh và anh hai cơ hồ là thống nhất, hai người không ai nhìn ai chỉ chuyên tâm nhảy phần mình, bởi vì nhảy quá đẹp mà các khách mời khác cũng đều qua xem hai người bọn họ nhảy.
Được tận mắt chứng kiến hai đại đỉnh lưu đấu nhảy múa, cảnh tượng này vô cùng có cảm giác xung kích, bất luận là khách mời hay là nhân viên công tác, bọn họ đều nhìn đến ngây ngẩn cả người.
Nhân viên công tác còn âm thầm giơ điện thoại lên ghi lại cảnh hai người nhảy múa, kích động đến không chịu nổi.
Thế này cũng đẹp trai quá rồi đó.
Khó trách tất cả mọi người đều thích đi đến hiện trường xem buổi hòa nhạc, thật sự là quá cuốn hút.
Sau khi nhảy xong điệu nhảy, hai người cùng nhau thở phì phò, mồ hôi rịn ra trên trán, trông càng thêm có hương vị đàn ông.
Điền An An cầm hai bình nước khoáng bước lên đưa cho hai người bọn họ, cười nói: “Tô Quân Bạch, Lục Úc, hai người uống nước đi.”
Cô ta tham gia chương trình tạp kỹ chính là vì tăng độ nhận diện, tạo mối quan hệ với tất cả các khách mời, nhưng kỳ này đã sắp kết thúc rồi, đối với thành quả của mình, cô ta không hài lòng lắm.
Ngược lại là Tô Chi, cô luôn có cách để hấp dẫn ánh mắt người khác.
Cô ta cũng muốn học theo Tô Chi, muốn làm bạn với Tô Chi nhưng thái độ của cô đối với cô ta quá lạnh nhạt, cô ta cũng không rõ rằng mình đã đắc tội cô chỗ nào nữa.
May mà Tô Quân Bạch không giống như vậy.
Mặc dù nói chuyện có hơi thẳng thắn nhưng thái độ đối với cô ta cũng xem như hòa hợp.
Lục Úc không nhận bởi vì Lục Vũ Điểm đã đưa nước cho anh.
“Cảm ơn.” Tô Quân Bạch khát quá nên không nghĩ nhiều như vậy, nhận chai nước rồi chuẩn bị uống.
Mặc dù Điền An An có hơi nặng nhưng tính cách vẫn ổn, dáng vẻ luôn là kiểu hiền hiền hòa hòa, làm cho người ta muốn bảo vệ.
Nếu như em gái cũng yếu đuối hơn một chút, ỷ lại anh một chút vậy thì tốt rồi, anh cực kỳ muốn làm một anh trai được cô sùng bái.
Không biết đời này có thể thực hiện được hay không.
Tô Chi cảnh giác: “!”
Nữ chính có thể tự giác một chút hay không vậy, sao lại còn tới nữa?
Cô đứng ở bên cạnh nhìn thấy cảnh này thì bước qua mấy bước, khi chuẩn bị nhận chai nước lại phát hiện ra anh hai không mở được nắp chai.
Xem ra anh uống không được rồi, hại cô phải phí công lo lắng một hồi.
Tô Quân Bạch dùng sức vặn nhiều lần, đầu ngón tay cũng trắng bệch luôn nhưng lại phát hiện nắp chai vững như kiềng ba chân, chút xíu dấu hiệu lỏng ra cũng không có.
?
Chai nước này bị dán keo dán sắt rồi sao?
Ừm, lại xấu mặt trước em gái rồi, biết vậy anh không nhận!
“Tôi không khát.”
Tô Quân Bạch tự cho mình mặt mũi sau đó ném chai nước lên chơi.
Tô Chi: “Ồ.”
Đừng có kiếm cớ, cô cũng đâu cười anh đâu.
Các vị khách mời nhìn thấy cũng lộ ra vẻ ồ tôi hiểu mà.
Lục Úc à một tiếng.
Tô Quân Bạch: “...”
Không phải là do sức anh yếu đâu, là chai nước chắc quá, không cho anh vặn ra mà!
Bầu không khí trở nên lúng túng một hồi.
Điền An An lên tiếng khen ngợi: “Không khát thì chờ đến khi khát rồi uống, hai người nhảy đẹp ghê, còn học nhanh nữa, có thể chỉ chúng tôi một chút được không?”
Hiện trường ngoại trừ Tô Quân Bạch, Lục Úc và Dịch Kinh Hòa là ba minh tinh ra mắt từ tuyển tú ra thì những người còn lại đều xuất thân từ diễn viên, không quá am hiểu về nhảy múa nhưng cũng không phải là không biết gì cả, chỉ là học chậm thôi.
Nếu như được đỉnh cấp lưu lượng chỉ dẫn thì nhất định sẽ tiến bộ rất nhanh.
“Đương nhiên là có thể rồi, có thể giúp mọi người, chúng tôi cũng rất vui.”
Câu này là Dịch Kinh Hòa nói, vừa rồi anh ta rất hối hận vì không theo kịp bước nhảy của Tô Quân Bạch và Lục Úc, đến mức ống kính cũng không ké nổi.
Mấy cảnh như nhảy múa kiểu này, chắc chắn tổ chương trình sẽ đặc tả.
Điền An An cười dịu dàng: “Cảm ơn anh.”
Từ nhỏ cô ta đã không có cơ hội học vũ đạo, sau khi được Thi Bách Thủy rước về nhà mới dần dần tiếp xúc, nhảy cũng không quá tốt.
Bạch Lộ cũng rất mong chờ khoảnh khắc được hai đại đỉnh lưu chỉ dạy, may mà cô đến đây, nếu không đã bỏ lỡ rồi.
Giang Thế Lâu là thiên tài âm nhạc nhưng lại không biết nhảy, siêu cấp không biết nhảy.
Thi Bách Thủy xuất thân là diễn viên, lúc còn nhỏ đã từng học nhảy rồi nhưng đã vài năm không nhảy, không trôi chảy lắm.
Miêu Họa Họa cũng là người học nhảy, mặc dù không học nhanh như bọn người Tô Quân Bạch nhưng cô có thể tự mình hoàn thành, tiện thể dạy cho mẹ mình là Miêu Văn Quân nhảy.
Còn lại ba người là Tô Chi, Lục Vũ Điểm và Dịch Nhiên thì không biết.
Tô Quân Bạch muốn một mình dạy em gái nhảy, mang theo mấy người này thì phiền.
Thế là anh nói: “Nếu không chúng ta tự học riêng đi.
Dịch Kinh Hòa, cậu nhảy cũng giỏi, Điền An An và tiền bối Thi sẽ học với cậu, cậu dạy được không?”
Dịch Kinh Hòa: “...”
Tại sao lại hỏi anh ta loại vấn đề như có được hay không này, không được cũng phải được đó.
Dịch Kinh Hòa: “Được chứ, tôi cam đoan sẽ dạy tốt cho Điền An An và tiền bối Thi.”
Loại chuyện tốt này Tô Quân Bạch sao mà không muốn làm vậy, ngu ghê.
Điền An An không muốn để Dịch Kinh Hòa dạy, Tô Quân Bạch và Lục Úc ai cũng được, nhưng mà cô ta nghĩ không ra.
Sao mọi chuyện lại không giống như suy nghĩ vậy, Bạch Lộ nhanh chóng hỏi: “Vậy bọn tôi nên làm sao bây giờ?”
Tô Quân Bạch nhìn qua Dịch Kinh Hòa, Tô Chi cũng nhìn về phía Dịch Kinh Hòa, những người khác cũng nhìn sang.
Dịch Kinh Hòa: “...!Tôi dạy được.”
Thì ra Tô Quân Bạch không có ngu, cậu ta có âm mưu, cậu ta muốn tìm người kéo chân mình, giảm bớt tiến độ học tập của mình đây mà.
Anh ta không nên đồng ý, anh ta thật ngốc.
Nếu như Tô Quân Bạch biết anh ta đang nghĩ gì thì chỉ có thể tặng cho anh ta câu “Cậu nghĩ nhiều rồi”, anh chỉ muốn dạy cho em gái nhảy thôi, những người khác thì đứng qua một bên đi.
“Chi Chi, điệu nhảy này rất đơn giản, anh dạy em nhảy nha, sẽ học xong nhanh thôi.”
Tô Quân Bạch đã có thể nhớ kỹ gần hết, bởi vì khi nhảy sẽ không tiện nên anh cởi áo chống nắng và lấy mũ xuống, nhưng khẩu trang thì vẫn không cởi.
Tô Chi gật gật đầu: “Được thôi.”
Với anh mà nói thì rất đơn giản nhưng đối với cô mà nói thì không đơn giản chút nào.
Tô Chi theo Tô Quân Bạch học động tác, từng bước từng bước giẫm thành bước nhảy, rõ ràng là cùng một điệu nhảy nhưng hai người lại nhảy ra cảm giác không giống nhau.
Tô Quân Bạch nhảy ra kiểu đẹp trai hút người.
Tô Chi thì nhảy đúng kiểu tập thể dục theo đài.
Mưa đạn:
“Che mặt, đây là bước nhảy ma quỷ gì vậy, nhìn Tô Chi nhảy múa giống hệt như tôi nhìn thấy chính mình vậy.
“Ha ha ha, thì ra Tô Chi không biết nhảy, điệu nhảy Bội Thu biến thành tập thể dục trên đài luôn.”
“Hoa trắng nhỏ nhảy đẹp trai quá, không ngờ ở đây cũng có thể nhìn thấy anh nhảy nữa.”
...!
Tô Chi: “...”
Tô Quân Bạch: “...”
Cuối cùng anh cũng nhận ra có chuyện mà em gái không biết làm, còn anh thì đúng lúc lại biết!
Ồ!
Cuối cùng anh có thể mang theo em gái bay rồi!
Thế là khoảng thời gian tiếp đó, anh càng lúc càng ra sức dạy Tô Chi nhảy múa, càng lúc càng ra sức.
Anh thề là lúc anh thi tốt nghiệp trung học cũng chưa từng cố gắng vậy đâu, nhưng mà tư thế nhảy của em gái anh vẫn không thay đổi.
Tô Chi: “...”
Tô Chi: “Em không biết nhảy.”
Cô có thể nhớ các động tác rất nhanh, nhưng lại không thể phô bày ra một cách hoàn mỹ, dù là nhảy điệu gì thì cũng đều giống như tập thể dục theo đài.
Cũng hết cách rồi.
Tô Quân Bạch: “...”
“Không có việc gì, thời gian vẫn còn sớm, anh nhất định có thể dạy cho em.”
Anh nhảy mệt rồi nhưng anh không nói được, anh nhất định phải mang em gái cùng bay!
Cho tới khi qua buổi trưa, nguyện vọng bay lên của anh dần bị dập tắt, bây giờ anh chỉ còn lại chút nguyện vọng có thể dạy được em gái.
Tiến độ của các tổ khác cũng không tệ, nhảy ra dáng, ngoại trừ Tô Chi thì còn có một Giang Thế Lâu nữa, anh ta cũng là một người ngớ ngẩn về vũ đạo, nhảy còn nát hơn Tô Chi.
Trong lòng Tô Quân Bạch dễ chịu hơn một chút, xem ra không phải là do anh dạy dở mà là do có người học không được thật.
Trước năm giờ, tất cả mọi người đều đã học nhảy xong, Tô Chi tập thể dục theo đài.
Đạo diễn nhìn rồi nói: “Động tác đúng cả rồi, có thể nhảy ra dáng là được.”
Dù sao thì Tô Chi cũng đã nghiêm túc học tập cả ngày, nếu như nói cô biết thì không có động tác nào ra hồn cả, còn nói cô không biết thì các động tác lại hoàn toàn đúng, vậy thì chỉ có thể quyết định như vậy.
Năm giờ, tổ chương trình chuẩn bị cho bọn họ đi tham dự tết Bội Thu, bọn họ đã sớm nói chuyện với trưởng thôn là dân bản xứ vùng này, ông ấy cũng rất chào đón mấy người bọn họ.
Tô Chi và các khách mời khác cùng nhau đi vào, trưởng thôn dẫn theo mấy người đứng chờ ở cửa.
“Hoan nghênh mọi người đến với tết Bội Thu mỗi năm một lần của chúng tôi.”
Ông ấy giới thiệu với đám người: “Bên này là đài lễ của tết Bội Thu, mỗi người khi tham gia ngày lễ này thì đều cần ở nơi này thắp một nén nhang, cầu nguyện cho năm sau Ba Châu chúng tôi sẽ tiếp tục bội thu.
Bên kia là con đường mỹ thực, bây giờ đã mở cửa với bên ngoài, mọi người có thể tùy ý dạo chơi.”
Trưởng thôn giới thiệu rất rõ ràng, lại bảo đám người đứng bên cạnh ông phát cho mỗi người bọn họ một bộ trang phục Ba Châu.
Quần áo của nam là áo dài quần dài bằng lụa màu vàng, quần áo của nữ là áo liền váy bằng lụa màu đỏ.
Người phát quần áo cho Tô Chi là một cô gái, cô phát cho Tô Chi một bộ đồ nam áo dài quần dài, Tô Chi cũng không giải thích mà chỉ nói lời cảm ơn rồi nhận.
So với váy đỏ thì cô lại càng thích áo dài quần dài hơn, có cảm giác an toàn.
Tô Chi muốn nhìn em gái mặc váy, thế là lên tiếng: “Cô gái ơi, cô phát sai đồ rồi, em gái tôi là nữ đó, cô phải phát bộ váy cho em ấy.”
“Thật ngại quá, tôi sẽ đổi cho cô ngay.”
Cô gái nhìn gương mặt thanh tú trắng nõn xinh đẹp của Tô Chi, nghĩ thầm có chỗ nào giống con gái đâu, rõ ràng là một anh trai đẹp trai mà.
Tô Chi cản cô lại: “Không cần đổi, tôi thích áo dài quần dài.”
Loại quần áo như váy kia cho đến bây giờ cô cũng chưa từng mặc, cũng không muốn mặc, làm cái gì cũng không tiện, đêm nay cô còn có chuyện khác phải làm.
Tô Quân Bạch cảm thấy rất đáng tiếc: “Chi Chi, em có thể thử một chút mà.”
“Không mặc.” Tô Chi lại nói thêm một câu: “Anh mặc thì em mặc.”
Tô Quân Bạch: “...”
Vậy thì hay là thôi đi.
Lần trước khi quay video ngắn anh đã mặc đồ nữ, còn bị người ta chụp màn hình lại phát ra ngoài, còn làm thành một gói biểu cảm, phía trên phối thêm mấy chữ tuyệt thế đại mỹ nữ.
Mỗi lần nhìn thấy, anh đều chỉ muốn tự sát.
Haiz, vì em gái, anh liều mạng cũng được.
Vì em gái vui, cũng đáng.
Tất cả các khách mời đều đi vào trong phòng thay quần áo rồi ra tập hợp trước lễ đài Bội Thu do trưởng thôn dẫn đầu, bọn họ đồng thời dâng hương chúc phúc lên.
Thôn trưởng cười nói: “Cảm ơn mọi người đã chúc phúc, bảy giờ tối nay lễ hội múa lửa chính thức bắt đầu, bây giờ là thời gian tự do, mọi người có thể hoạt động thoải mái.
Hoạt động thoải mái đồng nghĩa với ăn tự nhiên đi.
Lục Vũ Điểm nhảy nhót cả một ngày đã thấy đói bụng từ lâu, mùi thơm của đồ ăn ngon lại mạnh mẽ như vậy, cậu có thể ăn được rất nhiều thứ.
“Anh, em muốn ăn cái kia.”
Cậu chỉ về phía đùi gà chiên và trà sữa bên cạnh.
Con nít đều thích ăn mấy thứ này.
Lục Úc nhìn lướt qua, nói với cậu: “Chỉ được ăn một cái, uống nửa ly trà sữa.”
Mấy cái này không phải thứ gì tốt, ăn nhiều không tốt cho sức khỏe.
Nhận được sự đồng ý của anh trai, vốn Lục Vũ Điểm đang rất vui vẻ, nhưng khi cậu nghe Tô Chi và Tô Quân Bạch nói chuyện xong thì trong lòng lại cảm thấy mất cân bằng.
“Anh, không phải anh thích ăn đùi gà lắm sao, bên này nhiều lắm này, anh ngồi bên này từ từ ăn đi.”
Lục Vũ Điểm nhìn hai tay Tô Quân Bạch đầy ắp đùi gà thì rất muốn gọi Tô Chi một tiếng chị, cô cũng sẽ cho cậu ăn nhiều đùi gà đúng không?
Ý nghĩ này sau khi bị Tô Quân Bạch trừng tới thì tan vỡ.
Một cái thì một cái, dù sao cũng không khỏe hơn được, cậu hỏi: “Anh, anh không ăn à?”
Lục Úc lắc đầu: “Không ăn, nhiều dầu mỡ quá.”
Hơn nữa anh cũng không thích ăn đùi gà, anh tương đối thích ăn chay hơn.
Tô Chi vừa lúc cầm hai hộp trái cây đi từ bên cạnh tới: “Dưa hấu không mỡ này, anh ăn không?”
Lục Úc vẫn chưa đáp.
Sau khi Tô Quân Bạch nghe xong thì nói: “Chi Chi, anh phổ cập cho em một ít tri thức nha, Lục Úc là chàng tiên, không ăn mỹ thực nhân gian đâu, em cho cậu ta đúng là lãng phí.”
Anh đứng lên, đưa tay nhận lấy dưa hấu: “Cậu ta không thích ăn, anh thích ăn.”
Anh còn chưa được ăn dưa hấu em gái đưa đâu, Lục Úc muốn ăn cái rắm.
Lục Úc: “...”
Có bệnh đúng không?
Tác giả có lời muốn nói:
Tô Quân Bạch: “Sau này đừng cho Lục Úc ăn gì hết, cậu ta là chàng tiên, không cần ăn đâu.”
Tô Chi: “Đã hiểu.”
Lục Úc: “...!Đừng tung tin đồn nhảm.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...