“An An, chúng ta cũng đi vào thôi.”
Hiện giờ đã muộn thế này, nơi ở lại hẻo lánh, tổ chương trình cũng không cung cấp cơm tối, cho dù có cung cấp, cũng không phải đồ ăn ngon, tự họ quay về nấu cơm cũng không thể ăn.
Tô Chi nói mời người của tổ chương trình ăn cơm, cũng cam chịu mời các khách mời khác ăn, tất cả đều mặt dày đi ăn chực.
Thi Bách Thủy bận rộn cả ngày, giữa trưa cũng không ăn tử tế, buổi chiều lại lo lắng cho sức khỏe của Điền An An, anh ta đã đói bụng từ lâu.
Điền An An còn chưa mở miệng, Dịch Kinh Hòa đã trả lời giúp cô ta: "Thầy Thi, anh đã quên, buổi chiều An An bị say nắng, bụng lại khó chịu, vẫn nên ăn ít hải sản thôi.”
Sau đó lại nói với Điền An An một câu: "Em quay về nghỉ ngơi sớm một chút, uống nhiều nước ấm, dưỡng dạ dày, cũng tốt cho sức khỏe.”
Nhìn đi, anh ta suy nghĩ nhiều cho cô ta, từng giờ từng phút lo lắng cho sức khỏe của cô ta, còn đối xử với cô ta tốt hơn Thi Bách Thủy.
Điền An An: "…”
Nước ấm của nhà anh ta là bao trị bách bệnh, không biết nói chuyện thì hãy im miệng.
“… Hay là em không đi nữa.”
Dịch Kinh Hòa gật đầu tán thành: "Đúng vậy, em về sớm nghỉ ngơi, hải sản chẳng có gì ngon, anh cũng không đi.”
Nếu Thi Bách Thủy đi vào, vậy thì anh vừa khéo có thể đưa cô ta về.
Anh cũng không muốn vì một chút đồ ăn, đi lấy lòng Tô Quân Bạch để làm việc cho anh ta, anh thà rằng bị đói.
Điền An An: "…”
Im miệng, cho dù cô ta không thể ăn hải sản, cũng muốn đi vào cọ ống kính*, tổ chương trình đạo diễn kể cả các khách mời khác đều có mặt, tại sao có thể vắng mặt vào giây phút sum họp như vậy chứ?
*Cọ ống kính: chỉ cố ý hoặc vô ý trở thành nhân vật chính, là nhân vật phụ hay nhân vật nền nhưng cướp đoạt sự chú ý nhiều hơn nhân vật chính.
Đương nhiên Thi Bách Thủy biết thân thể Điền An An không thoải mái, chính vì như vậy mới cần ăn chút gì đó.
Tô Chi nấu cơm cũng không nhất định tất cả đều là hải sản, nói không chừng còn có cơm, và các món ăn khác nữa.
Không được ăn chực miễn phí, thì dùng tiền mua cũng được.
“An An, hay là đi vào ăn một chút gì đó, không thể ăn hải sản, ăn chút đồ khác cũng được, đừng để bụng đói.”
Điền An An nở một nụ cười: "… Vậy được rồi, cháu nghe chú.”
“Ừ, chúng ta đi vào.” Thi Bách Thủy gật đầu, sau đó nhìn về phía Dịch Kinh Hòa: "Còn cậu?”
Dịch Kinh Hòa không nói gì, anh vừa mới nói không đi, bây giờ đi thì chẳng phải là tự vả mặt mình.
“… Tôi không đói, nên không đi, tôi đi tìm em trai tôi.”
Thi Bách Thủy thấy thế thì không nói nhiều, cùng Điền An An đi vào tứ hợp viện.
Chỉ còn lại một mình Dịch Kinh Hòa đứng ở bên ngoài tứ hợp viện, đột nhiên hơi ngột ngạt, tại sao đều giống như chưa từng ăn hải sản, tất cả đi lấy lòng Tô Quân Bạch, anh ta tốt như vậy sao?
Tâm trạng Dịch Kinh Hòa cực kỳ khó chịu, không biết chai dầu nghẹt* Dịch Nhiên kia đã đi đâu.
*Chai dầu nghẹt: chỉ người sống nội tâm và thường tự mình đưa ra quyết định.
Anh về nhà tìm một vòng trước, không thấy người đâu, mới hỏi nhân viên công tác có nhìn thấy Dịch Nhiên hay không.
Nhân viên công tác trả lời anh: "Hóa ra anh tìm Dịch Nhiên à, cậu ta đã vào tứ hợp viện từ lâu rồi.”
Còn tưởng rằng anh ta tìm NPC làm nhiệm vụ lấy cơm tối chứ?
Dịch Kinh Hòa: "?”
Tâm trạng càng khó chịu hơn, muốn nổ tung!
Vậy mà thằng nhóc Dịch Nhiên kia không bảo mà đã đi vào, cũng không biết gọi anh, muốn chết sao?
*
Tứ hợp viện vô cùng náo nhiệt, ngoại trừ Dịch Kinh Hòa, tất cả khách mời đều có mặt, còn có nhân viên công tác của tổ chương trình.
Họ đều rất mong chờ canh hải sản của Tô Chi nấu, hẳn là sẽ không tệ hơn đồ ăn khác.
Lúc đếm số người, Bạch Lộ nói: "Người An An không thoải mái, chắc là nhóm thầy Thi đã đi về, Dịch Kinh Hòa cũng không có mặt, không biết có đến hay không?”
Miêu Họa Họa nói tiếp: "Vậy đừng mua bát cho họ, tự mình mua của mình đi.”
Tổ chương trình lừa bịp như thế, các cô làm nhiệm vụ kiếm tiền rất khó khăn, không muốn tiêu tiền cho người khác.
“Được, bọn họ không tới thật sự quá đáng tiếc, canh hải sản của Chi Chi nấu nhất định không tồi.” Bạch Lộ nhớ tới một chuyện: "Nhưng mà, An An đến thì cũng không ăn được, buổi chiều ăn tôm bị đau bụng rồi.”
Sớm biết như vậy thì không cho cô ta ăn, vừa lãng phí, vừa làm cô mang vạ.
Tô Chi ở ngay bên cạnh, đương nhiên nghe thấy cuộc trò chuyện của họ: "Cô vừa mới nói bụng Điền An An khó chịu, là do tôm?”
Bạch Lộ xoay người mới nhìn thấy Tô Chi, vội xua tay: "Không phải không phải, tôi cảm thấy tôm rất ngon, có thể là vì cô ta không ăn được thôi.”
Tô Chi: "…”
Không ăn được mà còn ăn, không phải là tự mình hại mình sao?
Tất cả khách mời nam đã lên núi nhặt củi.
Khách mời nữ rửa hải sản và rau, còn có nồi niêu bát đũa.
“Chi Chi, để chúng tôi làm chút việc nhỏ này là được rồi, cô nghỉ ngơi trước đi.”
“Đúng vậy, để chúng tôi làm.”
Tô Chi: "…”
Cô cũng muốn nghỉ ngơi, dựa vào việc rửa hải sản chậm chạp như thế kia của họ, thì không biết tối nay có được ăn hay không.
“Mọi người rửa như vậy quá chậm, tôi rửa một lần, mọi người nhìn xem.”
Bạch Lộ vội vàng nhường chỗ cho cô, họ chưa từng nấu cơm, càng ít khi rửa hải sản, quả thực động tác rất vụng về.
Tô Chi ngồi xuống, cầm lấy một con tôm để rửa, vừa giảng giải cách làm cho họ.
Động tác của cô vừa nhanh vừa chuẩn, làm sạch tôm rất nhanh, sau đó lại rửa sạch cua và cá.
Có sự giảng giải của cô, đám người Bạch Lộ mới biết được cách chính xác để rửa cá tôm, dựa theo cách rửa của cô dạy, đúng là nhanh hơn rất nhiều so với lúc trước.
“Chi Chi, cô thật sự quá giỏi, cái gì cũng biết.”
Lúc Điền An An và Thi Bách Thủy đi vào, nghe thấy Bạch Lộ nói câu này, còn có Tô Chi ở trung tâm được họ vây xung quanh, giống như là người được cưng chiều nhất nhóm.
Cô ta cũng muốn được mọi người nâng niu che chở ở trong lòng bàn tay, đây là mục tiêu từ nhỏ đến lớn của cô ta.
“Có việc gì chúng tôi có thể giúp không?”
Mọi người nghe thấy câu hỏi, đều nghiêng đầu nhìn sang.
Bạch Lộ đứng lên, hỏi với vẻ kinh ngạc: "An An, thầy Thi, hai người cũng đến à, tôi còn tưởng rằng hai người đã đi về chứ?”
Điền An An cười trả lời cô ta: "Mọi người đều có mặt, chúng tôi cũng tới đây góp vui.”
Thi Bách Thủy cười cười nói thẳng: "Ừm, tiện thể ăn chực canh hải sản của Tô Chi nấu.”
Anh ta nhìn hải sản trong chậu: "Rửa cua à? Đây là sở trường của tôi, để tôi rửa.”
Đương nhiên là không thể ăn không.
Bạch Lộ cũng cười: "Hai người tới cũng tốt, nhưng mà sức khỏe của An An không sao chứ? Bụng cô không thoải mái, tốt nhất đừng ăn hải sản, quay về nghỉ ngơi cho tốt.”
Cô ta biết Điền An An bị tiêu chảy, nghe ý của Điền An An có thể là ăn tôm nướng cô ta cho nên mới đau bụng, cô ta vẫn rất tự trách mình.
Cho nên lúc này, cô ta phải quan tâm tới sức khỏe của Điền An An mới được.
Miêu Văn Quân hiểu những chuyện này: "Bạch Lộ nói rất đúng, hải sản là đồ ăn tính lạnh, lại là đồ ăn gây dị ứng, hiện giờ người khó chịu, tốt nhất đừng ăn.”
Miêu Họa Họa cũng gật đầu phụ hoạ: "Đúng vậy, vẫn nên quay về nghỉ ngơi cho tốt.”
Điền An An: "…”
Cô ta đã đến rồi, thì không định rời đi.
“Không sao, thân thể của tôi đã không sao rồi, tôi giúp mọi người rửa rau.”
Câu nói của Tô Chi ngăn cản hành động của cô ta: "Không cần, chúng tôi đủ người rồi, cô vẫn nên quay về nghỉ ngơi đi, để tránh bệnh tình của cô nặng thêm.”
Hai chữ sau cùng, cô nhấn mạnh giọng.
Cô cho rằng buổi chiều Điền An An bị tiêu chảy là vì say nắng, không ngờ còn có cả nồi tôm nướng của cô nữa, nếu không ăn được thì đi mau đi, đợi lát nữa anh hai cô quay lại, cô còn phải làm cơm, không rảnh trông chừng họ.
Điền An An: "…”
Mặc dù cô ta thích được người khác quan tâm, nhưng tuyệt đối không phải trong tình huống này, thật là làm cho người ta phát điên.
“… Tôi thật sự không sao, mọi người không cần lo lắng cho tôi.”
Tô Chi nói thẳng: "Cô không được tỏ ra mạnh mẽ, ngày mai còn ghi hình, tình trạng sức khỏe của cô có lẽ là ăn không tiêu.
Ngộ nhỡ lại xảy ra tình huống như buổi chiều, cô muốn tổ chương trình tạm dừng chờ một mình cô à?”
Nếu cảm thấy ăn tôm nướng của cô mới xảy ra chuyện, vậy thì cô ta đi mau, để tránh lại xảy ra tình huống nào đó, cô không muốn chịu trách nhiệm.
Định luật bia đỡ đạn, phàm là chọc phải nữ chính, chắc chắn không phải là chuyện tốt, cô không muốn vô tội nằm cũng trúng đạn.
Sắc mặt Điền An An trắng bệch: "… Chị không có ý này, chị chỉ muốn chia sẻ công việc giúp mọi người.”
Mặc dù hơn phân nửa ý định là cọ ống kính, nhưng tấm lòng muốn giúp đỡ của cô ta cũng là thật.
Tô Chi nói thẳng: "Vậy không cần, mấy người chúng tôi là đủ rồi.”
Câu nói của cô đã nói đến mức này, thân thể Điền An An không thoải mái thì nên đi thôi.
Bạch Lộ lên tiếng phụ họa: "An An, Chi Chi nói rất đúng, người cô không thoải mái thì đừng vội.”
Thi Bách Thủy thấy mặt Điền An An tái nhợt, cũng nói: "Cháu cũng đừng vội, quay về nghỉ ngơi, chú mang cơm tối về cho.”
Điền An An: "…”
Cô ta ghét sự quan tâm như vậy của mọi người! Không nhìn ra cô ta muốn ở lại à?
Trong lòng có tức giận không phát ra được, còn phải tươi cười nhận lấy sự quan tâm của họ.
“… Cảm ơn sự quan tâm của mọi người, vậy thì tôi về nghỉ ngơi.”
Ở lại cũng không được, người khác sẽ nói cô ta không biết tốt xấu, da mặt cô ta cũng không dày đến mức này.
Nhưng cơn giận trong lòng không phát ra được, rất là khó chịu.
Phát sóng trực tiếp là ghi hình hai mươi tư giờ, nhưng mà là chia nhỏ màn hình, tối nay khác, mọi người đều ở bên nhau, cùng ghi hình.
Cư dân mạng cũng thích xem loại hình ảnh khách mời đều ở bên nhau như thế này.
“Điền An An làm sao vậy? Người không thoải mái thì về nghỉ ngơi sớm một chút, ngộ nhỡ lại ngất xỉu, chẳng phải là tăng thêm phiền toái cho người khác à?”
“Đúng vậy, không cần tỏ ra mạnh mẽ vào lúc này, không chỉ vô trách nhiệm với sức khỏe của bản thân, cũng vô trách nhiệm với người khác.”
“Buổi tối Chi Chi nấu canh hải sản, Điền An An biết rõ bụng khó chịu, tại sao còn tới đó?”
“…”
Lúc Điền An An rời khỏi tứ hợp viện, cực kỳ không cam lòng, nhưng mà đã nói rồi, cô ta chỉ có thể đi.
Vừa ra khỏi cửa thì gặp Tô Quân Bạch, Lục Úc, Lục Vũ Điểm, còn có Dịch Nhiên nhặt củi trên núi trở về, mỗi người đều cầm một bó củi, thu hoạch đầy ắp.
Cô ta đi lên chào hỏi: "Tô Quân Bạch, các anh lên núi nhặt củi à.”
“Đúng vậy, buổi tối Chi Chi nấu canh hải sản cần dùng rất nhiều củi.” Tô Quân Bạch gật đầu: "Cô đứng ở cửa làm gì?”
Lúc đó cô ta và Thi Bách Thủy không tới đây, còn tưởng rằng họ về nghỉ ngơi.
“Em tới đây xem.” Điền An An cười nói, nhìn củi trong tay anh hỏi: "Cần em giúp không?”
“Tôi rất khỏe, một tay cũng có thể cầm được, không cần cô giúp.” Tô Quân Bạch nói rồi biểu diễn cho cô ta xem, một tay cầm củi: "Nhìn đi.”
Anh cũng cầm được vài giây, còn rơi trên mặt đất, lập tức xấu hổ ngay tại chỗ.
Lục Úc ở bên cạnh nhìn thấy toàn bộ quá trình Tô Quân Bạch bị mất mặt, không nhịn được cười ra tiếng, quả nhiên cậu ta không có sức.
Tô Quân Bạch nghe thấy tiếng cười của Lục Úc, tưởng chừng như muốn đá bay cậu ta, anh cắn răng giải thích: "Vừa rồi trượt tay, tôi cầm không chắc, cô có thể hiểu chứ?”
Điền An An: "…” Cô ta có thể nói không à?
Điền An An mỉm cười nói: "Có thể hiểu, trượt tay là điều rất bình thường.”
“Ừ đúng vậy, vẫn là cô có hiểu biết.” Tô Quân Bạch tìm được đồng cảm, không muốn dừng lại lâu ở chuyện này, để tránh bị cười nhạo.
Anh nói sang chuyện khác: "Canh hải sản Chi Chi nấu ngon siêu cấp, nhưng mà, rất đáng tiếc, cô bị tiêu chảy không được ăn hải sản, cũng không thể ăn canh.”
Điền An An còn chưa nói, anh lại nói thêm một câu: "Nhưng mà cũng là chuyện tốt đối với cô, buổi tối không dễ tiêu hóa quá nhiều dinh dưỡng, dễ bị béo.”
Điền An An: "…”
Chữ “béo” giống như âm thanh ma quỷ rót vào tai cô ta, cũng giống như một ngọn núi lớn đè lên cô ta, càng không thể thở nổi.
A a a!
Tô Quân Bạch anh không biết ăn nói thì im miệng đi!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...