Dịch Kinh Hòa người đang đi đến để đưa sọt nhìn Tô Quân Bạch và Điền An An cười cười nói nói với nhau thì lập tức cảm thấy nguy cơ dâng trào.
Mục tiêu của anh ta là vượt qua Tô Quân Bạch, giẫm anh dưới chân mình, hơn nữa Tô Quân Bạch thích kiểu con gái như Điền An An thì anh ta liền muốn có được hảo cảm của Điền An An, nói không chừng trái lại Tô Quân Bạch sẽ ghen tị với anh ta.
Ha ha ha, nghĩ đến những cảnh tượng này, anh ta không nhịn được mà cười to trong lòng.
Anh ta vọt lên mấy bước, vừa lúc nghe Tô Quân Bạch đồng ý giúp đỡ Điền An An nhưng mà muốn phải cô ta trả tiền.
Anh làm thế không phải là vừa vặn cho anh ta cơ hội hay sao.
Giúp chuyện nhỏ xíu như vậy Tô Quân Bạch cũng đòi lấy tiền, cứ chờ bị dân mạng chửi cho đi.
Anh ta đi đến bên cạnh bọn họ thì dừng lại, cực kỳ vui vẻ hỏi: “Có cần giúp gì hay không? Vừa lúc tôi cũng muốn lên bờ đây.”
Điền An An: “...”
Cô ta đang sợ anh ta đi tới, đến lúc đó trả tiền cũng không đúng, mà không trả tiền cũng không được.
Dịch Kinh Hòa cũng phát hiện ra, nói thêm một câu: “Giúp một tay mà thôi, chuyện đơn giản mà, tôi không lấy tiền đâu.”
Nói xong anh ta còn cố ý nhìn về phía Tô Quân Bạch, ý muốn nói đến người nào đã rất rõ ràng.
Điền An An nghe anh ta nói như vậy thì lòng cũng nhẹ đi, vốn định dùng tay vén tóc một chút nhưng khi nhìn thấy hai tay toàn là bùn thì cô ta không làm nữa.
Cô ta đành phải cười rồi nói với giọng điệu ngọt ngào: “Vậy thì cảm ơn nhiều.”
Có người giúp đỡ giải vây, mặc dù anh ta không đẹp trai như Tô Quân Bạch, cũng không nổi tiếng như Tô Quân Bạch, nhưng có thể giúp cô ta là được.
“Đừng khách sáo.”
Dịch Kinh Hòa chú ý đến Điền An An cũng là vì Tô Quân Bạch thích kiểu con gái như vậy.
Chẳng qua vừa rồi lúc mặt trời vừa mọc, Điền An An lại đứng khuất ánh mặt trời lộ ra nụ cười ngọt ngào với anh ta, làm cho tim anh ta đập nhanh hơn một chút.
Cô ta cười lên trông rất xinh đẹp, xem ra ánh mắt của Tô Quân Bạch cũng rất khá.
Phì, khen anh ta làm gì.
Tô Quân Bạch ngu sao mà không biết kế nhỏ của Dịch Kinh Hòa, anh có hơi bất mãn chuyện anh ta đột nhiên xuất hiện cắt ngang chuyện làm ăn của mình.
Nể tình trước đó bọn họ từng có một thời gian làm bạn coi như bỏ qua, Dịch Kinh Hòa thích giúp thì cứ giúp đi.
Hai cái sọt có hơi nặng, không chắc là anh có thể cầm nổi, ha ha ha.
Anh rút lui trước.
Dịch Kinh Hòa nhận lấy cái sọt của Điền An An, chậm bước đi cùng cô ta đi về phía bờ.
Tô Chi đi theo phía sau thấy hết toàn bộ quá trình, cô không nhịn được mà cảm khái, không hổ là nữ chính, nhiều người thích cô ta quá đi.
Chẳng qua chỉ cần anh hai không thích vậy thì cô cũng không quan tâm đến mấy chuyện đó.
Đối với những việc Tô Quân Bạch làm, cư dân mạng cũng không cảm thấy ngạc nhiên.
“Ha ha ha, thấy Tô Quân Bạch lừa hết khách mời này đến khách mời khác, thế mà tôi lại thấy có hơi thoải mái đó chứ.”
“Dịch Kinh Hòa có phải bị ngốc rồi không, sao lại chịu làm không công, nhân lúc này làm thịt mới đúng.”
“Điền An An cầm không nổi cái sọt sao không gọi Thi Bách Thủy, không phải anh ta đang ở bên cạnh, hô một tiếng là được hay sao?”
Đương nhiên cũng có những bình luận không hay:
“Tô Quân Bạch là một người đàn ông vậy mà lại nhỏ mọn như vậy, phụ một tay còn đòi lấy tiền, đồ keo kiệt.”
“Đúng vậy, chỉ giúp đỡ chút ít thôi thế mà anh ta lại đối xử với nữ khách mời như vậy, sau này sao còn có con gái dám thích anh ta nữa? Đúng không.”
Fan hoa trắng nhỏ lập tức xuất hiện:
“Đương nhiên là có, chỉ cần hoa trắng nhỏ không có bạn gái thì anh ấy vĩnh viễn sẽ là chồng của tui!”
“Hoa trắng nhỏ là chồng của chúng tôi.”
...!
Từ khi Tô Quân Bạch ra mắt đến nay anh đã quen bị hắc, cũng không quan tâm đến những lời nói không hay trên mạng kia.
Bởi vì người thích anh tất nhiên sẽ thích, không thích anh thì có nói đến vỡ mồm họ cũng sẽ không thích.
Cho nên vì sao phải không vui vì những người không liên quan đến mình, anh luôn không để ý gì như thế.
“Sao các người còn ở đây? Có phải là đang muốn mua kinh nghiệm hay không?”
Anh cõng sọt về xong thì thấy Bạch Lộ và Giang Thế Lâu vẫn còn ở đây, cứ quấn quýt nói chuyện với Tô Chi.
Tất nhiên không phải rồi, trong lòng Bạch Lộ nghĩ vậy nhưng tất nhiên cô sẽ không nói ra.
“Chúng tôi muốn bắt cá ở chỗ này, có được không?”
Sau khi Bạch Lộ hỏi thăm xong thì đụng đụng người Giang Thế Lâu, ra hiệu cho anh ta cũng nên mở miệng nói một câu.
Đến tham gia chương trình giải trí vốn không phải là do Giang Thế Lâu tự nguyện cho nên anh ta rất thiếu tính năng động trong lúc làm nhiệm vụ, anh ta vẫn luôn ở trong trạng thái cá ướp muối.
Nhiệm vụ của khách mời đột xuất chỉ có mình Bạch Lộ làm, cô biết tâm tư Giang Thế Lâu không nằm ở đây cho nên cũng không tìm anh ta nhờ giúp đỡ, nhưng lần này thì không giống, cô muốn ở lại lâu một chút, hít hít nhan sắc thần tiên ở khoảng cách gần, hít thơm ghê!
Nửa ngày sau Giang Thế Lâu mới nói ra mấy chữ: “Có được không?”
Anh ta nói với Tô Chi, thoạt trông Tô Quân Bạch hung dữ quá.
Tô Chi: “...”
Biển này cũng đâu phải là ở nhà cô, hỏi cô làm gì? Muốn mò thì mò, dù sao cô và anh hai cũng đã bắt được không ít rồi.
Nên đi đến bên cạnh tìm địa điểm tốt hơn rồi.
“Tùy ý đi, các người mò ở chỗ này, bọn tôi đi qua bên kia.”
Cô không muốn qua lại quá nhiều với Giang Thế Lâu, dù sao cũng là nam chính, sẽ là một đôi với nữ chính.
Mấy nhân vật hi sinh như bọn họ đừng mơ nhúng tay vào, tránh cho bị biến thành pháo hôi.
“Anh, chúng ta qua bên kia bắt đi.”
“Được.”
Tô Quân Bạch nhìn hai người bọn họ không vừa mắt, khó khăn lắm mới có thể đi xuống biển bắt cá với em gái, mấy người này đừng có ở đây làm phiền.
Tô Chi dẫn Tô Quân Bạch đi qua bên cạnh, bên kia vừa lúc không có ai.
“...” Bạch Lộ, ha ha, nhiệm vụ của khách mời đột xuất khó quá, cô cũng muốn làm một khách mời bình thường.
Cô hỏi: “Chúng tôi có thể đi cùng không?”
Đi cùng nhất định sẽ bị bọn họ ghét, đây cũng không phải là điều cô muốn nhìn thấy, nhưng nhiệm vụ phải làm cũng rất quan trọng, hu hu hu.
Giang Thế Lâu cúi đầu, vừa lúc nhìn thấy trước mặt có một con cua nhỏ, anh ta dùng cái kìm kẹp lại rồi bỏ vào sọt.
Sau đó lại nhặt được một con cá nhỏ, lại bỏ vào sọt.
Tiếp theo lại nhặt được một con tôm nhỏ...!
“Bắt cá cũng vui mà.”
Ly nước chanh kia anh ta uống đến nỗi hoài nghi cuộc đời luôn, không muốn lại phải trải qua thêm một lần nữa...!
Có lẽ chịu khó bắt cá là qua được.
Bạch Lộ: “...”
Em trai à, sao cậu lại quên chúng ta tới đây vì chuyện gì rồi.
Tô Chi và Tô Quân Bạch rất khó dụ, cô nghĩ một hồi: “Không bằng chúng ta đi qua chỗ Dịch Kinh Hòa bên kia đi.”
Hôm qua bọn họ đã thành công buôn bán chung với Dịch Kinh Hòa, tổ chương trình đã thưởng cho bọn họ tiền và manh mối nhiệm vụ.
...!
Bạch Lộ đi qua chỗ Dịch Kinh Hòa bên kia, Giang Thế Lâu thì đi chậm đằng sau bắt cá.
Tô Quân Bạch thấy bọn họ không đến thì yên tâm, cuối cùng cũng có thể vui vẻ bắt cá với em gái.
Khoảng thời gian tươi đẹp như vậy tất nhiên anh muốn ghi chép lại.
Thế là anh tìm cameraman nhờ bọn họ chụp giúp anh mấy bức ảnh, mặc dù hình ảnh bây giờ không được đẹp lắm nhưng đây cũng là một phần kí ức đẹp đẽ.
Đối với yêu cầu nhỏ bé của anh hai, Tô Chi cũng cố gắng thỏa mãn anh, chỉ cần đừng làm những chuyện có liên quan đến tình cảm với nam nữ chính là được.
Chỗ bên này chưa ai phát hiện, tôm cua rất nhiều, hơn nữa đều là những con lớn, không bao lâu họ liền bắt đầy hai sọt.
“Em đi đưa, anh cứ ở bên này bắt tiếp đi.”
Điền An An đang bắt cá ở ngay bờ bên cạnh cách đó không xa, Tô Chi có hơi đề phòng.
“Vậy em nhớ cẩn thận chút nha.” Tô Quân Bạch vốn muốn đi cùng cô nhưng chẳng qua anh hiểu hình như em gái đang có ý gì khác, muốn anh ở đây trông coi nơi phong thủy bảo địa này của bọn họ.
Hai sọt tôm cá không nhẹ, dưới chân lại là bùn, giẫm mạnh một cái là lún thành cái hố to, Tô Chi từ từ đi đến bên bờ.
Vừa lúc uống bù nước, lúc quay về thì trùng hợp gặp Lục Úc đang giẫm trong vũng bùn, tình trạng của anh ta hình như không được tốt cho lắm, kẹp con cua trước mặt mấy lần cũng không kẹp lên được.
Khó khăn lắm mới kẹp lên được, con cua quơ cái càng lớn, không cam lòng bị bắt lại, thân thể không ngừng động đậy, Lục Úc không kẹp chặt nên đã ném con cua vào sọt của Tô Chi.
Tô Chi: “Cảm ơn.”
Con cua lớn từ trên trời rơi xuống, anh thật tốt.
Lục Úc: “...”
Anh không phải, anh không có.
Thôi đi, anh gắp nhiều lần như vậy mà chẳng thể gắp được con cua, lần duy nhất gắp được thì nó lại chui vào sọt Tô Chi, có lẽ con cua này đã định sẵn là không phải của anh, đau lòng.
Tô Chi cũng không muốn chiếm của hời của anh, cô gắp một con cua lên trả cho anh, nghĩ một chút rồi nói: “Có lẽ anh nên đi về phía trung tâm, bên kia nhiều tôm cá hơn.”
“Ừ.” Lục Úc lên tiếng, anh sẽ từ từ bước khỏi quá khứ, khiêu chiến giới hạn của mình, vượt qua nỗi sợ đối với nước biển.
Tô Chi thấy anh đi rồi cũng không ở lại thêm, cô còn phải tiếp tục đi bắt cá, thừa dịp bây giờ mặt trời mới mọc, nhiệt độ chưa cao, cố gắng hoàn thành nhiệm vụ một trăm ký.
Hình ảnh hai người bọn họ nói chuyện phiếm đã rơi vào mắt Tô Quân Bạch, chẳng qua chỉ mới không canh chừng tí thôi, sao Chi Chi lại nói chuyện với Lục Úc rồi!
Cái tên Lục Úc này chỉ biết giả vờ đoan chính, không có lễ phép, tuyệt đối không thể để cho em gái tiếp xúc với cậu ta được, nếu không sẽ dạy hư đứa nhỏ.
Khoảng cách từ bên này của anh đến chỗ bọn họ có hơi xa, còn chưa đợi anh đi qua thì Tô Chi đã bước tới trước.
“Chi Chi, Lục Úc nói gì với em vậy?”
Chắc không phải là âm thầm nói xấu những chuyện không hay trước kia anh đã làm cho em gái nghe đó chứ, hi vọng Lục Úc không nhiều chuyện như vậy, bằng không anh sẽ cho cậu ta đẹp mặt.
“Không có gì.” Tô Chi chỉ lướt ngang qua rồi vui vẻ bắt con cua: “Sao anh lại tới?”
“Đón em đó, thật sự không nói gì à?” Tô Quân Bạch hỏi tiếp.
Rõ ràng anh nhìn thấy hai người bọn họ nói chuyện mà.
Tô Chi cầm cái sọt đưa con cua bên trong cho anh nhìn: “Đây là Lục Úc cho.”
Tô Quân Bạch: “...”
Tên Lục Úc kia sao lại tốt bụng như vậy, mặt trời thật sự mọc ở phía tây sao?
Tóm lại, cần phải ngăn cản em gái tiếp xúc với Lục Úc.
Tối nay tìm thời gian phổ cập khoa học cho em gái về khuyết điểm của tên Lục Úc này mới được, không thể để em gái bị khuôn mặt của đối phương mê hoặc.
Anh ghét bỏ cầm kẹp gắp con cua ném đi nói: “Chi Chi, cua này mau chết lắm, nhất định bán không được giá cao, tự chúng ta bắt cua khỏe hơn đi.”
Con cua bị ném vào trong bùn, nó lăn một cái rồi nhanh chóng lật ngang chui vào trong bùn.
Tô Chi: “...”
Con cua có tinh thần như vậy mà anh nói sắp chết, anh trợn mắt bịa đặt thì có.
...!
Rất nhanh đã đến trưa, mặt trời lúc mười một giờ đã lên rất cao, nhiệt độ cao lên, rất nóng.
Bọn họ quyết định tạm thời sẽ nghỉ ngơi hai tiếng, đợi đến một giờ lại tiếp tục bắt cá.
Tổ chương trình không lo cơm trưa nhưng bọn họ có cho biết một con đường tắt có thể ăn cơm.
Đó chính là dùng những thứ tôm cá mình nhặt được để đổi cơm trưa, tôm cua không phân giá cả, chỉ cần cân đủ ký là đổi được.
Hai cân đổi được đồ ăn bình thường, một mặn một chay một phần cơm.
Năm cân đổi được hai phần thức ăn mặn hai phần thức ăn chay và một phần cơm.
Mười cân đổi được bữa tiệc xa hoa, có cá có thịt có đùi gà có canh có cơm.
Nhưng như vậy cũng quá đắt, bọn họ phải bắt rất lâu mới đủ mười cân, đương nhiên cũng có thể đổi bằng cá chình lớn nhưng như vậy rất không có lời, cá chình bên ngoài có giá bán rất cao, có thể mua được mấy bữa tiệc xa hoa kiểu như vậy.
Tổ chương trình lần này thưởng cho số tiền không cố định mà là nói bảo bọn họ bán một trăm ký cá tôm cua, nói cách khác chính là bán càng nhiều thì tiền càng nhiều, bọn họ sẽ được thưởng càng nhiều.
Đạo diễn đứng bên cạnh hô lên: “Thời gian tổ chương trình cung cấp cơm trưa là mười một giờ đến mười hai giờ, bỏ qua rồi mọi người tự giải quyết nha, hoặc là đợi đến buổi tối ăn luôn.”
Vịnh Ba Châu La Hải trước không có thôn sau không có cửa hàng, bảo bọn họ giải quyết thế nào, cạp đất à?
Điền An An lên tiếng hỏi thăm: “Đạo diễn, không thể dùng tiền mua à? Hoặc là không rẻ được chút sao?”
Thi Bách Thủy đồng ý nói: “Đúng vậy, dùng tiền mua được không?”
Dịch Kinh Hòa cũng nói: “Tôi cũng đồng ý dùng tiền mua.”
Giá tôm cá cua bán ở bên ngoài đều rất cao, chắc chắn không chỉ dừng lại ở giá của một phần cơm bình thường thôi.
Đạo diễn nói: “Có thể dùng tiền mua chứ, cơm trưa thông thường giá hai mươi tệ, cơm trưa tầm trung ba mươi lăm tệ, tiệc xa hoa năm mươi tệ.”
Đám người: “...”
Sao ông không đi cướp đi?
Ngoại trừ Tô Quân Bạch và Tô Chi có kho tiền nhỏ ra thì các khách mời còn lại không ai còn nhiều tiền như vậy.
Cuối cùng không còn cách nào, bọn họ đành phải dùng tôm cá để đổi lấy một phần cơm bình thường.
“Chi Chi, chúng ta mua một phần tiệc xa hoa ha?” Tô Quân Bạch cảm thấy ăn tiệc xa hoa cũng được, có cá có thịt, bổ sung dinh dưỡng cho em gái.
Tô Chi lắc đầu: “Không mua, anh đi với em, em mời anh ăn tiệc xa hoa hơn nè.”
Tổ chương trình bẫy người như vậy, cô chẳng thèm đưa đồ mình vất vả bắt được cho bọn họ đâu.
Tô Quân Bạch: “Tiệc gì vậy?”
Tiệc gì xa hoa hơn?
Tô Chi dẫn anh đến bên bờ tìm một nơi bóng râm, chỉ vào bãi cát nói: “Anh, anh đào hố ở chỗ này.”
Cô dùng tay miêu tả một chút: “Đại khái lớn thế này này.”
Cô nói tiếp: “Anh đi đào hố trước, em đi tìm ít thứ, sẽ quay lại ngay.”
Tô Quân Bạch còn chưa kịp hỏi thì em gái đã thong thả rời đi.
Anh nhìn bãi cát trước mặt, không phải em gái muốn cho anh ăn bữa tiệc làm từ đất đó chứ?
Anh chỉ đùa tí thôi, ha ha ha.
Tác giả có lời muốn nói:
Tô Quân Bạch: “Mong chờ bữa tiệc xa hoa của em gái, chỉ cần không cạp đất là được.”
Tô Chi: “Đợi đấy.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...