Nơi đây là hòn đảo lớn nhất ở Ba Châu La Hải, cũng là một trong những danh lam thắng cảnh nổi tiếng nhất ở Ba Châu.
Thời gian bây giờ vẫn còn sớm, mặt trời đang lên, nhiệt độ vừa phải, rất phù hợp với loại hoạt động đi chơi này.
Lần này tổ chương trình lại rất xảo trá, bảo bọn họ dùng tiền mua dụng cụ xuống biển bắt cá.
Đạo diễn cầm loa hét lớn: "Dụng cụ 10 tệ một bộ, đầy đủ chủng loại, nghe nói trong biển sẽ có côn trùng nhỏ, vì vậy mọi người tốt nhất nên mua một bộ.”
Con gái đều sợ những thứ kiểu như côn trùng nhỏ vậy, Miêu Hoạ Hoạ cũng sợ, vì vậy cô ta muốn mua, tay vừa giơ lên lại đặt xuống.
Hôm qua Tô Chi và Tô Quân Bạch giúp các cô ta hái đào rồi, kiếm được hơn 30 tệ.
Mỗi lần Tô Chi đều có ý tưởng kiếm tiền rất hay, cho nên trước tiên cô ta không hỏi tổ chương trình, mà là hỏi Tô Chi.
“Tô Chi, các em có bán dụng cụ xuống biển không?”
Tô Chi à một tiếng, mới trả lời: "...!Không bán.”
Đây là xuống biển, là bùn, là nước, là cua, vẫn là mang đôi ủng của tổ chương trình thì tốt hơn.
Lại không phải ở đất liền, có thể kiếm một vài dụng cụ khác thay thế.
Miêu Hoạ Hoạ khá mất mát: "Vậy được rồi.”
Vốn dĩ muốn nhân cơ hội này để cảm ơn họ một lần, xem ra phải đợi lần sau rồi.
Tổ chương trình: "???”
Cái quái gì thế? Chúng tôi không tồn tại ở đây hả? Tìm Tô Chi mua dụng cụ tính làm gì vậy?
Khách mời khác: "...”
Đây là đem Tô Chi xem như Doraemon à? Cái gì cũng có thể biến ra được, nhưng mà, nghĩ đến hành động bất ngờ của bọn họ trước kia, thực sự Tô Chi có chút năng lực.
Tô Quân Bạch cũng ngốc một chút, hỏi Tô Chi: "Chi Chi, vậy chúng ta có cần mua dụng cụ của tổ chương trình không?”
Anh sao cũng được, không mang ủng cũng có thể đi xuống, tất cả xem ý kiến của em gái.
Tô Chi gật gật đầu: "Mua hai bộ là được rồi.”
Trong biển đều là bùn, thật ra cũng sẽ có côn trùng nhỏ, còn có thể gặp phải cua lớn, phải dùng kìm để kẹp, không thể nào kẹp bằng tay được.
Cua kẹp người cực kỳ đau, nghiêm trọng hơn còn chảy máu nữa.
Dù sao cũng chỉ là 20 tệ mà thôi, bọn họ có thể kiếm lại rất nhanh.
Miêu Hoạ Hoạ thấy nhóm Tô Chi đều mua dụng cụ, cũng đi theo mua hai bộ.
Những khách mời khác vốn dĩ không muốn mua, đi chân trần xuống, có thể sẽ gặp những thứ không tốt, hay là...!mua đi.
Cư dân mạng đang xem phát sóng trực tiếp.
“Ha ha ha, Miêu Hoạ Hoạ tìm Tô Chi mua dụng cụ, việc làm này cũng được, người của tổ chương trình có phải ngốc hết rồi không.”
“Thành thật mà nói, quả thực Tô Chi rất thông minh, rất giỏi nghĩ cách kiếm tiền.”
“Nghĩ cách thì mọi người đều biết nghĩ, vẫn cần sức mạnh cùng tồn tại mới được, suy cho cùng không phải ai cũng có thể tiện tay đan được cái giỏ từ mấy cây tre vứt đi.”
“Đồng ý, đan cái giỏ rất khó, không cẩn thận sẽ làm rách tay, Chi Chi đan giỏ thuần thục như vậy, trước kia chắc chắn chịu không ít khổ.”
“Nhiệm vụ 100 ký hải sản, bọn họ phải nhặt đến lúc nào?”
...!
Trước khi Tô Chi xuống biển đã đi đôi ủng rất dài, còn mang một đôi găng tay, lại lấy một cái kìm dài, có thể dùng dụng cụ này để bắt cá và cua.
Tổ chương trình vẫn chưa cho bọn họ biết bảng giá của các loại cá, phải đợi sau khi bọn họ hoàn thành nhiệm vụ mới công bố.
Tô Chi không cần bảng giá, cuộc sống trước kia của cô đã trải qua những chuyện này rồi, đối với giá thị trường và giá sỉ của các loại cá đều phần nào biết rõ.
Giá mà tổ chương trình đưa ra có lẽ sẽ không chênh lệch nhiều, cô biết những loại cá nào giá cao, loại nào thấp, lúc bắt cá sẽ bắt những con giá cao.
“Anh, bắt nhiều cua chút, chọn những con to, còn có con chình, chính là loại cá này.”
Tô Chi bắt lấy một con cá chình lớn rồi đưa cho Tô Quân Bạch xem, cá chình rất dễ nhận biết, hình dáng của nó là hình trụ tròn dài, phần đuôi dẹt.
“Được.” Tô Quân Bạch nhớ kỹ, lời của em gái tất nhiên đều đúng rồi.
Anh quay người lại: "Chi Chi, bỏ nó vào trong sọt của anh.”
Cái đầu cá chình không nhỏ, nặng hai hoặc hai ký rưỡi, không thể để em gái mệt.
Tô Chi bỏ cá chình bỏ, ngay sau đó lại nói với Tô Quân Bạch bắt cá làm sao vừa nhanh vừa chuẩn.
Cô nói rất kỹ càng tỉ mỉ, nhiều cư dân mạng đều say mê nghe, lấy cuốn sổ nhỏ để ghi lại, sôi nổi bình luận ở màn hình.
“Cảm ơn phổ cập khoa học của Chi Chi, lần sau đi biển bắt hải sản sẽ thử xem.”
“Cảm ơn Chi Chi.”
...!
Những khách mời khác đều lần lượt xuống biển, Lục Úc đứng trên bờ vẫn chưa nhúc nhích.
Chỉ cần nhìn thấy mặt biển rộng trong veo dưới ánh mặt trời phía xa, ký ức sâu thẳm trong lòng liền bị đánh thức, cố gắng cầu cứu, hô hấp khó khăn, đau đến nghẹt thở, hai tay không có nơi nào để đặt.
Trước khi anh chìm vào bóng tối, có người đã nắm tay an, đưa anh ra khỏi nước biển ngột ngạt.
Anh đưa tay ấn ấn thái dương, đem tất cả những ký ức tồi tệ đó ép xuống.
“Anh, anh vẫn ổn chứ?”
Lục Vũ Điểm đã thay xong quần áo bảo hộ xuống biển, nhìn thấy anh cậu vẫn không nhúc nhích, có chút lo lắng cho tình trạng của anh.
Cậu biết rằng bởi vì bố mẹ anh xảy ra tai nạn, có bóng đen với nước biển, bình thường bọn họ đến bờ biển chơi sẽ không gọi anh cậu đi cùng.
Không biết tại sao lần này anh cậu phải đồng ý ghi hình kỳ này của chương trình tạp kỹ, mặc dù biết rõ sẽ có biển xuất hiện.
“Không sao.” Lục Úc lắc đầu, chỉ cần không nghĩ đến thì sẽ không có chuyện gì.
Nước biển bên này rất nông, anh có thể khắc phục.
“Đưa đồ cho anh.” Lúc Úc lấy đôi ủng đi vào, mang găng tay lên.
Lục Vũ Điểm rất lo lắng: "Anh, anh thật sự ổn chứ?”
Đừng đang nhặt thì ngất xỉu, nếu ngất xỉu ở phát sóng trực tiếp, đến lúc đó mọi người đều biết anh sợ biển rồi, sau này còn có cô gái nào sẽ thích anh.
Lục Úc đã thay xong quần áo bảo hộ, nghiêng đầu qua: "Đương nhiên.”
Anh chọn đến đây chính là vì khắc phục nỗi sợ hãi trước đây đối với nước biển, bắt đầu trước từ chỗ nước nông, anh chắc chắn làm được.
Lục Vũ Điểm còn muốn nói cái gì, đã bị Lục Úc chặn lại: "Yên tâm đi, anh sẽ không giống người nào đó đang đứng vẫn có thể té xỉu.”
Anh cậu đã nói như vậy rồi, Lục Vũ Điểm cũng không còn gì để nói, lát nữa chỉ có thể xem sao.
Tô Quân Bạch nghiêm túc nhặt cua, hắt hơi một cái, bất mãn nói: "Ai đang nói xấu sau lưng anh?”
Tô Chi: "… Cũng không nhất định là nói xấu, nói không chừng là nhớ anh nhỉ?”
Mọi chuyện phải nghĩ theo chiều hướng tốt mới có thể có bất ngờ.
Hôm nay ra biển bắt hải sản, Bạch Lộ và Giang Thế Lâu vẫn phá những khách mời khác như cũ, làm chậm nhiệm vụ bọn họ nhặt cá, lần trước bán đào hai người xui xẻo này đã đụng trúng Dịch Kinh Hoà và Dịch Nhiên.
Hôm nay hai người xui xẻo này lại đụng trúng Tô Chi và Tô Quân Bạch.
Bạch Lộ chỉ chỉ phía đối diện: "Tô Chi và Tô Quân Bạch đang ở bên kia, chúng ta qua đó xem thử họ bắt cá thế nào?”
Đúng lúc còn có thể nhân cơ hội này, chiêm ngưỡng nhan sắc thần thánh của hai anh em ở phạm vi gần, nhan sắc quá mức hấp dẫn rồi.
Giang Thế Lâu đi đâu đều không quan trọng, ban đầu anh ta chính là cùng cô ấy đến, may thay chỉ có một kỳ này, kỳ sau anh ta sẽ không đến nữa.
Hai người đi hướng bên kia, chào hỏi cực kỳ nhiệt tình cùng Tô Chi và Tô Quân Bạch.
“Oa, các anh nhặt nhiều như vậy, toàn là con to.” Sau khi Bạch Lộ nhìn thấy thu hoạch của bọn họ, đã sửng sốt: "Các anh tìm được thế nào vậy? Có cách nào sao?”
Vừa nãy cô ấy cũng tìm rồi, nhưng mà đều là con nhỏ, không thấy được mấy con to.
“Đương nhiên có rồi.” Tô Quân Bạch trả lời: "Giống như ngày hôm qua, kinh nghiệm 5 tệ một suất, giá có thể tăng bất cứ lúc nào.”
Vừa nãy em gái nói với anh rất nhiều, anh đã ghi lại phần lớn rồi.
Tô Chi: "… Đúng.”
Cô thật sự rất thích anh hai kiếm tiền như thế.
Bạch Lộ: "…”
Hai người này thật sự là trong mắt chỉ có tiền, lúc nào cũng nghĩ làm thế nào để kiếm tiền.
Bọn họ chẳng qua là đến phá rối, làm sao có khả năng tiêu tiền cho họ?
Đúng lúc cái sọt của hai người đã đầy, Tô Quân Bạch nói: "Các cô cứ từ từ nghĩ, tôi đem những thứ này đưa đến bờ biển.”
Tô Chi vốn muốn ở cùng anh, bị anh từ chối: "Chỉ là hai cái sọt mà thôi, anh có thể mang đi, Chi Chi, em cứ đứng ở đây chờ anh, anh sẽ quay lại ngay.”
Mặc dù em gái mạnh mẽ, nhưng cũng không thể việc gì nặng đều để cô làm được, vậy còn cần người đàn ông cường tráng như anh làm gì?
Tô Chi nhìn thấy anh cầm cái sọt bước đi có chút khó khăn, nghĩ thầm, hôm nay anh hai lại cố tỏ ra mạnh mẽ một ngày, anh muốn giữ thể diện của người đàn ông, vậy cô thành toàn cho anh.
Quay đầu lại phát hiện Bạch Lộ vẫn luôn nhìn cô: "Sao vậy? Nghĩ thông rồi? Muốn tôi bán kinh nghiệm cho cô?”
Dù là số tiền lớn hay nhỏ, cô đều sẽ nghiêm túc đối đãi với mỗi một khách hàng.
Bạch Lộ: "...”
Cô ấy không có, cô ấy không phải, cô ấy chỉ là xem gương mặt đẹp của cô thôi.
“Tôi cảm thấy bên này của cô phong thuỷ tốt, muốn đến chỗ cô xem xem.”
Tất nhiên lý do này không phải thật, bọn họ phải bắt đầu phá rồi.
“Ồ.” Tô Chi nhìn cô ấy không có ý định mua, nghĩ cũng thấy tiếc, bây giờ tiền của khách mời không dễ kiếm rồi, mỗi người đều bịt chặt ví của mình.
Vẫn là nhặt cá cùng anh hai thôi.
Nghiêng ánh mắt qua, chỉ một lúc như vậy, cô nhìn thấy anh hai đang giúp Điền An An xách giỏ đi vào bờ.
“...!”
Chỉ một phút không thấy, sao hai người bọn họ lại đến với nhau rồi.
Lúc Tô Quân Bạch lên bờ, đi ngang qua Điền An An, cô ta gọi anh dừng lại: "Tô Quân Bạch, anh có thể giúp em một việc được không?”
Cô ta cười cười ngại ngùng: "Cái giỏ này nặng quá, anh có thể giúp em mang vào bờ được không?”
Cô ta và Thi Bách Thuỷ đã bắt được một giỏ, chuẩn bị mang đến bờ, dỡ hàng bỏ vào túi.
Thi Bách Thuỷ cầm cái giỏ khác đi bên cạnh, Điền An An không gọi anh ta qua, đang nhìn xung quanh xem ai có thể giúp cô ta xách đồ, vừa hay gặp phải Tô Quân Bạch.
Đúng lúc Tô Quân Bạch muốn đi vài bờ, thuận tiện giúp cô ta một tay, không phải vừa tốt sao?
Tô Quân Bạch nhìn nhìn cái giỏ của cô ta, lại nhìn hai cái giỏ của mình, anh vẫn còn sức để giúp.
Anh nở một nụ cười: "Được thôi.”
“Cảm...” Lời cảm ơn của Điền An An mới nói được một nửa, lại nghe thấy anh nói: "Phí đi đường 2 tệ, không cần cô xách, tôi đưa đến bờ cho cô, thế nào? Có phải rất thoả đáng không?”
Vốn dĩ Tô Quân Bạch chỉ là nhân tiện giúp cô ta mang cái sọt qua, kiếm 2 tệ phí chạy vặt, cũng được rồi, nếu đặc biệt đi một chuyến anh chắc chắn phải lấy cao hơn chút.
Từ sau khi em gái đảo hướng kiếm tiền của khách mời đã cho anh hướng đi mới, anh cảm thấy cách này rất hay.
Kiếm tiền của khách mời có thể làm cho tiền của bọn họ trở nên nhiều hơn, cũng có thể sử dụng bình thường trong tổ chương trình, kiếm tiền còn nhanh và dễ dàng hơn so với con đường khác, hoàn hảo.
Điền An An: "…”
Chỉ giúp một tay mà thôi, lại đòi tiền, người đàn ông này làm sao thực dụng như vậy?!
Tô Chi nghe thấy cuộc nói chuyện của bọn họ, bước chân dừng lại, cô không cần đi qua nữa, xem ra anh hai đã giải quyết rồi.
Nhìn vẻ mặt vừa tức giận vừa xấu hổ của Điền An An, cô lại nổi lên chút lo lắng khác, anh hai không tiếp nhận thứ gì ngoài tiền, sau này anh ấy còn có thể tìm được bạn gái hay không?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...