"Điền An An không phải nhân vật nữ chính."
Lúc Tô Chi nghe được tin tức này, tâm trạng vô cùng tốt, xem ra hào quang nữ chính không phải đâu cũng có thể chiếu đến được, để tất cả mọi người đều chỉ thấy được hình ảnh của cô ta.
"Chi Chi, em còn giận phải không?" Tô Quân Bạch kéo áo cô: "Anh sai rồi, sau này anh không nhận đồ của diễn viên nữ nữa, có được không?"
Em gái không để ý đến mình, anh vô cùng hoảng.
"Em không có giận." Tô Chi hỏi anh: "Bây giờ anh có thời gian không?"
Con gái bình tĩnh nói không tức giận chính là dáng vẻ trước khi giông bão đến.
"Có có có." Tô Quân Bạch vô cùng tích cực: "Có chuyện gì cứ tìm anh."
"Sợi dây này bị thắt nút, anh có thời gian thì giúp em gỡ đi." Tô Chi cầm một sợi dây rối loạn đưa cho em: "Anh vất vả rồi."
Đây là dây dì mua để móc giày, không cẩn thận nên bị rối thành một đống, đúng lúc Tô Chi nhìn thấy nên nói sẽ giúp bà ấy gỡ ra.
Chuyện gỡ rối này cần nhất là sự kiên nhẫn, anh hai cứ từ từ mà mở đi.
Tô Quân Bạch gỡ một lúc đã đổ mồ hôi đầy đầu, trời ạ, chuyện này cũng quá khó rồi, sau này anh cũng không dám nhận đồ của nữ diễn viên nữa!
Ngày hôm sau đoàn làm phim của đạo diễn Uông chính thức khai máy, nhân vật nữ chính là Miêu Họa Họa, hợp tác với Tô Quân Bạch.
Tô Quân Bạch tốn cả tối để gỡ dây, đầu óc mơ màng, về sau gây chuyện với ai cũng không thể gây chuyện với em gái, em gái là số một.
*
Bộ phim của Lục Úc cũng tiến hành như bình thường, chân đạo diễn Vương qua điều trị đã tốt hơn nhiều, nhưng không thể đi bộ được.
Đây là tác phẩm để lui về ở ẩn của ông ấy, ông ấy muốn thể hiện một cách tốt nhất, cũng muốn tham dự toàn bộ quá trình.
Cho nên sau khi ông ấy xuất viện đã đến đoàn làm phim, ngồi trên xe lăn, kiên trì quay chụp.
Bộ phim này đã quay được hơn nửa, những cảnh quan trọng đã quay gần hết, chỉ còn một phần nhỏ, trong một tháng là có thể hoàn thành.
Gần đây Tô Chi không có việc gì làm, cô đến đoàn làm phim của Lục Úc thăm ban, mua trà sữa và bánh ngọt cho mọi người.
Cô không thông báo trước, đến đúng lúc Lục Úc đang quay, cô lặng lẽ đứng sau lưng đạo diễn Vương, không quấy rầy họ.
Lục Úc khi diễn và Lục Úc trong hiện thực không giống nhau, lúc diễn anh nhập vai rất tốt, khiến người ta quên mất anh là Lục Úc.
Tô Chi chống cằm nhìn một lúc, mãi đến khi cảnh này kết thúc, đạo diễn Vương mới chú ý đến Tô Chi.
"Chi Chi, sao cháu lại đến đây? Đến lúc nào vậy? Sao không báo trước một tiếng?"
"Cháu mới tới được một lúc." Tô Chi nhìn chân ông ấy: "Chân chú thế nào rồi ạ?"
"Rất tốt, có Tiểu Úc, còn có cả phó đạo diễn nữa nên bây giờ tôi cũng không cần quan tâm quá nhiều." Đạo diễn Vương cười: "Đây là lần đầu tiên tôi quay phim mà nhàn nhã như vậy."
"Coi như là nghỉ ngơi, chăm sóc thân thể, như vậy thì cái gì cũng tốt." Tô Chi cầm trà sữa và bánh ngọt đưa cho ông ấy: "Cháu mang đến, chú ăn đi."
"Tay không đến là được rồi, sau này đừng lãng phí nữa." Đạo diễn Vương nói vậy nhưng vẫn cười nhận lấy.
"Tô Chi, em đến rồi."
Lục Úc quay xong đã thấy Tô Chi đứng sau máy quay, anh rời khỏi vị trí diễn, trực tiếp đi đến.
"Gần đây không có gì làm nên đến nhìn một chút."
Dạo đây anh hai và Miêu Họa Họa hợp tác quay phim, cô đã đến xem một lần, hai người phối hợp cũng không tệ lắm, số lần phải quay lại rất ít, đạo diễn Uông cũng dần dần chấp nhận.
Lựa chọn đầu tiên cho nhân vật nữ chính của ông ấy là Điền An An, nhưng Tô Quân Bạch và biên kịch đều chọn Miêu Họa Họa, tự ông ấy đã nói bỏ phiếu nên tất nhiên không thể thay đổi.
Bây giờ xem ra chọn Miêu Họa Họa là một kết quả không tệ, đứa nhỏ này khiến ông ấy vô cùng kinh ngạc.
Dựa vào tình hình thuận lợi quay phim như hiện tại, một hai tháng chắc có thể xong tác phẩm, hơn một tháng nữa là tết, sau đó chính là sinh nhật anh hai.
Tô Chi thấy hi vọng đang ở trước mắt, cô vẫn phải kiên trì.
Cô cũng đưa trà sữa và bánh ngọt cho Lục Úc: "Uống không?"
"Cảm ơn." Lục Úc nhận lấy: "Mấy ngày trước đạo diễn Vương còn nhắc đến em, hôm nay em đã đến."
"Người già thích nói nhiều mà thôi, Chi Chi không chê tôi phiền là được." Đạo diễn Vương cười.
Tô Chi lắc đầu: "Không đâu."
Cô cũng thích nói chuyện với người mình thích.
Đạo diễn Vương muốn chỉnh sửa đoạn ngắn vừa quay, Tô Chi đi đến lều nghỉ ngơi của Lục Úc, hôm nay quay cảnh ngoài trời nên đã dựng lều nghỉ tạm thời.
"Tô Chi, em ngồi ở đây đi."
Lục Úc nhường ghế ngồi của mình cho cô, anh ngồi trên bàn nhỏ, đôi chân dài không có chỗ để, nhìn qua có chút đáng thương.
"Hay là anh ngồi đây đi." Tô Chi đứng lên: "Anh trang điểm như vậy không tiện lắm."
Ánh mắt của thợ trang điểm cho Lục Úc vô cùng tốt, cô ấy gật gật đầu: "Tiện, vô cùng tiện."
Ngồi thấp chút thì có sao chứ, cho dù nghệ sĩ có nằm cô ấy cũng có thể trang điểm được.
Tô Chi: "..."
Nếu như vậy thì cô nên ngồi lại đi.
Thợ trang điểm nhanh chóng chỉnh sửa lại xong cho Lục Úc rồi cầm đồ rời đi.
"Có phải mấy em lại chuẩn bị thi tháng nữa không?"
Gặp mặt là hỏi chuyện này, ổn sao?
Tô Chi gật đầu: "Cuối tuần thi, tôi đã ôn tập xong rồi, hi vọng có thể lấy được thành tích tốt hơn."
Tóm lại không thể mất nhiều điểm như lần đầu thi tháng được.
Lục Úc: "Tôi sẽ chuẩn bị lì xì khen thưởng."
Cho dù Tô Chi thi tốt hay xấu đều có khen thưởng.
Tô Chi nghe có khen thưởng thì đột nhiên cảm thấy vô cùng hứng thú với đề tài này: "Tôi sẽ cố gắng thi được thành tích tốt, sẽ không để uổng tâm ý của anh."
Chu Huy vừa đến đã nghe câu này, không uổng tâm ý gì của Lục Úc cơ? Rốt cuộc quan hệ của hai người là sao vậy? Khiến anh ta có chút sợ hãi đấy?
Lục Úc cậu cũng không thể cầm thú đến mức nảy sinh suy nghĩ khác với trẻ vị thành niên được.
Càng nghĩ càng giống như có chuyện, tại sao Lục Úc không chăm sóc những nữ sinh khác như vậy mà lại chỉ đối xử tốt với Tô Chi, dành thời gian sửa đề cho cô, tặng lại quà cho cô, đừng có tưởng rằng anh ta không biết.
Tuy lúc trước Tiểu Úc có nói xem Tô Chi là em, nhưng sao anh ta không thấy anh chăm sóc Lục Vũ Điểm như vậy chứ.
Không được, lát nữa vẫn nên nhắc đến vấn đề này với Lục Úc thì hơn.
Sau khi Tô Chi rời đi, Chu Huy tìm một thời điểm thích hợp để hỏi Lục Úc: "Tiểu Úc, có phải cậu có suy nghĩ khác với Tô Chi không?"
"Khụ khụ..." Lục Úc đang uống nước, nghe được câu hỏi của anh ta thì trực tiếp sặc luôn: "Chuyện này không nên nói lung tung."
Chu Huy nơm nớp lo sợ: "Tôi nói cho cậu biết, nếu chuyện đỉnh lưu yêu đương với trẻ vị thành niên bị phát hiện thì không chỉ mất hình tượng mà còn sẽ bị tất cả bôi đen, cảm thấy cậu làm hư học sinh, không xứng làm thần tượng."
Lục Úc là người ưu tú nhất anh ta từng quản lí, anh ta không muốn sự nghiệp của Lục Úc bị hủy hoại khi đang đứng ở đỉnh cao.
Lục Úc: "..."
Lục Úc: "Gần đây anh rảnh lắm sao? Vậy anh về nhà chăm sóc con đi, giúp con bé làm bài tập nữa, con bé chắc chắn rất cần anh."
Chu Huy: "..."
Có thể chuyển chủ đề được không? Để anh ta dạy con gái làm bài tập thêm mấy lần nữa thì anh ta có thể tức đến mức phun máu được rồi.
*
Lần thi tháng thứ hai nhanh chóng đến, lần này Tô Chi chuẩn bị vô cùng cẩn thận, cô cầm bài thi nhìn qua là có thể biết có làm được hay không, may mắn, có rất nhiều câu cô đã từng làm qua.
Thi tháng hai ngày là kết thúc, Tô Chi dự đoán điểm của mình, chắc sẽ không chênh lệch với lần trước.
"Cuối cùng cũng đã thi xong, tớ cảm thấy cả người của mình sắp hỏng đến nơi rồi." Lâm Mạt ngồi phịch trên ghế, hỏi các cô: "Chi Chi, Nguyệt Nguyệt, các cậu thi thế nào?"
Tô Chi uống một ngụm nước rồi nói: "Vẫn ổn."
An Nguyệt Nguyệt gật gật đầu: "Tôi cũng ổn."
Lâm Mạt a một tiếng: "Vậy tớ thảm rồi, có rất nhiều câu tớ đều không trả lời, lần này nhất định sẽ xếp từ dưới lên."
Tâm trạng cô ấy lập tức thay đổi: "Thi cũng đã thi rồi, tớ buồn cũng không thay đổi được gì, chị em, chúng ta đi ăn xiên đi."
Phong cảnh của quán xiên rất đẹp, Tô Chi vừa ngồi xuống đã thấy một đám thanh niên đi vào câu lạc bộ bên cạnh, trong đó có một người giống như là nữ chính vậy.
"Chi Chi, cậu nhìn gì vậy? Mau gọi món đi."
"Không có gì."
Mấy người kia đều là học sinh lớp mười hai, nữ chính đi cùng bọn họ cũng là chuyện bình thường.
Chỉ cần đừng mang tai họa lên người anh hai cô thì cô cũng lười quản, nhưng người ta là nữ chính mà, cô cũng không quản được.
*
Đúng là Điền An An đến câu lạc bộ, nhân vật nữ chính lần trước bị Miêu Họa Họa cướp mất, cô ta bị đẩy xuống dưới, tâm trạng vô cùng không tốt.
Mặc dù sau đó Thi Bách Thủy lại giới thiệu kịch bản khác cho cô ta, nhưng cô ta đều không quá thích.
Gần đây tâm trạng không tốt, học tập cũng không cố gắng quá nhiều, lần này không biết thành tích thi tháng sẽ như thế nào?
"An An, thi tháng đã kết thúc rồi, cậu đừng lo nữa, đi chơi vui vẻ một chút."
"Đúng vậy, tối nay nhất định không say không về, đừng có nghĩ quẩn."
"Đóa hoa xinh đẹp nhất này tặng cho cậu."
Lúc đầu Điền An An không vui, được mấy nam sinh dỗ dành như vậy thì tâm trạng tốt hơn nhiều.
Cô ta nhận hoa, mỉm cười ngọt ngào: "Cảm ơn các cậu, nhưng gần đây tôi nhất định có chút không vui, tất cả đều do tôi không đủ xuất sắc mới bỏ lỡ nhân vật mình thích, nhưng không sao, tôi tin sau này sẽ càng gặp được nhân vật thích hợp hơn."
"Chính là nhân vật trước kia cậu thử vai đúng không? Cậu không cần vì chuyện này mà buồn, trong nhà tôi có rất nhiều tài nguyên, tôi có thể giới thiệu cho cậu."
"An An, nhà tôi cũng có, cậu thiếu tài nguyên gì cứ việc nói, tôi sắp xếp cho cậu."
"..."
Vốn là họp lớp nhưng Điền An An vừa đến đã hấp dẫn toàn bộ sự chú ý của cánh nam sinh, nữ sinh trong lớp đều có chút không thoải mái.
Đặc biệt khi nghe cô ta nói vậy thì càng khó chịu hơn.
"Mỗi lần đều như vậy, Điền An An vừa đến là tất cả nam sinh đều vây quanh cô ta, thật bực mình mà."
"Vậy làm sao bây giờ? Ai bảo người ta là minh tinh chứ, lại còn xinh đẹp nữa."
"Tôi chướng mắt với sự xinh đẹp này của Điền An An, tôi thích Tô Chi hơn nhiều, vừa ngầu vừa đẹp trai vừa xinh đẹp, quan trọng là năng lực đẹp trai level max."
"Tôi cũng thích Tô Chi."
"Tôi cũng vậy."
...!
Bên phía nữ sinh bàn luận về Tô Chi, bên kia nam sinh vây quanh Điền An An, lần này đến đây cô ta thu hoạch được rất nhiều, nhận được không ít tài nguyên bọn họ đề cử.
Còn có một đại ngôn của một hãng trang điểm mà cô ta thích, nhãn hiệu này rất nổi tiếng, nếu như có thể thuận lợi nhận được sẽ rất có lợi đối với độ hot của cô ta, cô ta nhất định phải tranh thủ thật tốt.
*
Thứ hai đến trường đã có thành tích thi tháng, Tô Chi vẫn đứng đầu khoa như cũ, thành tích so với lần thi tháng đầu tiên cao hơn rất nhiều.
Sau khi Lục Úc biết, anh gửi lì xì đã chuẩn bị cho Tô Chi.
Sau khi Tô Quân Bạch biết đã bỏ tiền túi mua cho cô không ít đề khó, được cô đồng ý thì đăng thành tích của cô lên Weibo khoe khoang.
Tô Quân Bạch V: Thành tích thi tháng của em gái, tốt hơn lần trước, cuối cùng em gái cũng vui, tôi cũng vui.
"A a a, còn có tôi nữa, thấy thành tích của em gái, tôi vừa tự hào vừa vui."
"Cmn! Em gái thật giỏi, thành tích đứng nhất khoa không chạy khỏi tay, quả nhiên trời cao phù hộ những người cố gắng."
"Em gái cũng quá xuất sắc rồi, tôi phải học tập em gái mới được!"
"Quan hệ của ông xã và em gái thật tốt, thật hâm mộ."
Bình luận này được Tô Quân Bạch trả lời: "Đúng rồi, em gái tôi là em gái tốt nhất."
Sau khi fan hâm mộ thấy được thì càng hâm mộ tình thân của hai người hơn, đúng là tình cảm anh em thần tiên mà.
Thế là thành tích của Tô Chi và tình cảm anh em thần tiên trực tiếp lên bảng hotsearch, thu hút sự chú ý của không ít cư dân mạng.
Còn có rất nhiều nhãn hàng hiệu thương gia tìm đến hợp tác, có đơn tìm Tô Quân Bạch, cũng có cái tìm cả hai anh em, chủ đề là về tình cảm anh em thần tiên.
Trong đó có một đại ngôn là sản phẩm nước hoa hoàng gia cao cấp, gọi là hoàng gia là vì chủ thành lập công ty nước hoa là công chúa hoàng thất.
Cả đời cô ấy yêu nước hoa, chuyên tâm nghiên cứu chế tạo rất nhiều mùi hương nước hoa khác nhau, mùi hương vô cùng dễ ngửi, là nhãn hiệu nước hoa phú hào trong giới thường dùng.
Tiêu chuẩn làm người phát ngôn cho công ty cô ấy là xinh đẹp, độ nổi tiếng cao, nhân phẩm tốt, biết nói chuyện.
Lần này đúng lúc có một dòng nước hoa chủ đề người thân, cô ấy tình cờ thấy hotsearch tình cảm anh em thần tiên của Tô Chi và Tô Quân Bạch.
Phần lớn mọi người đều rất quen thuộc với tên của hai người này, bao gồm cả người chủ hoàng gia nghiên cứu chế tạo nước hoa, sau khi cô ấy đánh giá sơ qua Tô Quân Bạch, cảm thấy anh miễn cưỡng vượt qua kiểm tra, nếu như cộng với độ hot dễ lên hotsearch của anh, đại ngôn nước hoa này có thể tìm anh.
Lúc Liên Phương nhận điện thoại quản lí nước hoa hoàng gia vẫn như đang trong mộng: "Cô nói gì? Tìm Tô Quân Bạch và Tô Chi làm người phát ngôn cho dòng nước hoa mới?"
Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định của bên kia, Liên Phương vui vẻ đồng ý, gọi điện thoại nói cho Tô Quân Bạch chuyện này.
"Tiểu Bạch, nhận đại ngôn này không chỉ tăng độ nổi tiếng của cậu mà còn kiếm được một số tiền rất lớn." Giọng Liên Phương lộ rõ sự hưng phấn: "Cậu biết bọn họ ra giá bao nhiêu không? Hơn trăm triệu, mẹ nó, người hoàng tộc thật có tiền, thổ hào của thổ hào đấy."
Phí đại ngôn nước hoa hoàng gia vô cùng hào phóng, quay chụp cũng vô cùng đơn giản, giới thiệu nước hoa với công chúng xem, cũng chỉ có mấy cảnh, nhanh nhất là một ngày, chậm nhất là hai ngày là xong.
Đây đúng là một miếng bánh rơi từ trên trời xuống, một con chim trúng hai đích, vừa được tiền vừa được độ nổi tiếng.
Tài sản của Tô Quân Bạch đã sớm hơn trăm triệu, đối với cái từ trăm triệu này cũng không có phản ứng quá lớn, anh nói: "Vì sao họ hỏi tôi và Chi Chi?"
Lăn lộn trong giới nhiều năm như vậy, tất nhiên anh biết tiêu chuẩn chọn người của hoàng gia, mặc dù anh nổi tiếng nhưng không có nhiều giải.
"Có thể độ hot của cậu đã phá vỡ tiêu chuẩn chọn người của bọn họ, cũng có thể do tình cảm anh em thần tiên của cậu và Chi Chi." Liên Phương: "Đừng có do dự, nhanh quyết định đi."
"Tôi sẽ hỏi Chi Chi trước."
Kết quả, câu trả lời khiến anh vô cùng khiếp sợ.
Tô Chi: "Không làm."
Hơn một trăm triệu đó em gái?"
Cứ quyết định qua loa như vậy sao?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...