Ta hỏi nàng: "Hôm qua, sao muội lại đến?"
Nàng dừng một chút sau đó chỉ chỉ ngực mình, ta nói: "Song sinh tâm linh tương thông?"
Nàng tự hỏi một lát rồi bật cười, mỉm cười gật đầu.
Mỗi lần Hoàn Hoàn rời khỏi cửa sổ chỗ ta, Châu Thuấn sẽ tiến lên, lần nào cũng hỏi ta có khó chịu không.
Lúc bắt đầu ta còn có tâm tình trả lời hắn ta không khó chịu, nhưng khi đến lần thứ mười hắn hỏi ta có khó chịu không, ta lựa chọn đóng cửa sổ mặc kệ hắn.
Sau đó hắn liền lên xe ngựa ngồi chung với ta.
Dù sao xe ngựa cũng lớn như vậy, tùy hắn vậy.
Buổi chiều hôm sau, chúng ta về tới cổng thành, Hoàn Hoàn chỉ có thể tiễn chúng ta đến đây, bởi vì nàng là tướng quân ở biên quan, không triệu không được phép vào kinh thành.
Đội ngũ tiếp đón thánh giá đã đứng ở cổng thành, đoán chừng ông trời thấy ta ở quốc trường chơi quá vui vẻ rồi, ghen tị ta, sắp xếp hai lần tiết mục ta và Hoàn Hoàn chia tay.
Hoàn Hoàn xuống ngựa đi qua đây, Châu Thuấn dìu ta xuống xe ngựa.
Châu Thuấn nói với Hoàn Hoàn: "Hôm qua ngươi có công hộ giá, muốn được ban thưởng cái gì?"
Hoàn Hoàn hướng về phía sau vẫy tay, nam tử hôm đó bên cạnh nàng liền đi tới, Hoàn Hoàn viết viết vẽ vẽ gì đó lên tay hắn.
Sau đó nam tử kia nói: "Bẩm hoàng thượng, Thẩm tiểu thư muốn mỗi tháng đều có thể tặng đồ cho Thẩm Đường Châu tiểu thư."
Ta muốn nhắc nhở Hoàn Hoàn ta không cần những thứ này! Bảo hắn thăng quan cho nàng a! Tâm linh tương thông của song sinh vào thời khắc mấu chốt lại mất tác dụng rồi.
Châu Thuấn suy nghĩ rất lâu, nói: "Chỉ có thể ba tháng tặng một lần, đồ vật đều phải qua tay.".
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Cô Gái Ngốc, Tôi Yêu Em
2.
Xuyên: Chứng Chỉ Thanh Xuân
3.
Thiên Tài Tiên Đạo
4.
Chồng Chồng Điển Hình
=====================================
Hoàn Hoàn chắp tay hành lễ.
Nàng giơ tay sờ sờ đầu ta, ấm áp giống như tay cha vậy.
Sau đó ta thật sự không nhịn được, bổ nhào vào ngực nàng, ta nhờ nàng nói với cha nương, ta rất tốt, bảo họ không cần lo lắng cho ta.
Ta lên xe ngựa phất tay với nàng, nàng mỉm cười nhìn ta.
Hoàn Hoàn xoay người lên ngựa, xe ngựa tiến về phía trước ta cũng không buông mành xuống, ta vẫn có thể nhìn thấy Hoàn Hoàn.
Hoàn Hoàn đột nhiên vươn tay phải ra, còn cởi áo choàng.
Tay phải và trên cổ mang đầy vàng bạc trang sức ta tặng nàng, kim quang lấp lánh, sáng đến nỗi mắt ta có chút đau đớn.
Sáng đến nỗi nước mắt ta không ngừng rơi xuống, Châu Thuấn đưa tay sờ đầu ta.
Ta đã nói ta là cô nương có tiền nhất kinh thành rồi mà!
Xem những lễ vật của ta đi, không ai không thích cả, không thích cũng hết cách, ta chỉ có những thứ này thôi.
Ta bỏ tay Châu Thuấn ra, cảm khái nói: "Ngươi nói xem, làm sao lại có nữ nhân giống như Hoàn Hoàn, nàng vĩnh viễn kiên cường như vậy, ánh mắt vĩnh viễn kiên định, cả người sức mạnh dùng không hết, cười lên lại vô cùng rực rỡ."
Châu Thuấn nhìn ta muốn nói gì đó, cuối cùng nửa đường cho xe ngựa dừng lại, Châu Thuấn xuống xe, một lúc sau lại cầm một gói đồ lên.
Ta hỏi hắn là cái gì, hắn nói là hạt dẻ bơ, ta vén rèm lên, tửu lâu vẫn tên là tửu lâu Xuân Ý, địa phương lại thay đổi rồi, tửu lâu thoạt nhìn càng to, càng khí phái hơn.
Châu Thuấn đưa hạt dẻ bơ cho ta, ta nhìn nhìn hắn, sau đó nhận lấy nói: "Châu Thuấn, cảm ơn ngươi."
Hắn nhếch mày hỏi ta cảm ơn cái gì.
Bảo Hoàn Hoàn tới bồi ta này, dậy ta cưỡi ngựa này, phá cung quy cho Hoàn Hoàn tặng đồ vào cung này, mua hạt dẻ bơ cho ta này...!còn có nhiều lắm.
Ta nói: "Nhiều lắm."
Rất nhanh liền tới cổng hoàng cung rồi, chúng ta phải đổi xe ngựa mới về cung điện.
Ta đứng dậy chuẩn bị xuống xe ngựa, Châu Thuấn nắm chặt cổ tay ta nói: "Thẩm Đường Châu, lần sau đừng nói cảm ơn, có được không?"
Nói xong hắn liền xuống xe ngựa trước, lưu lại ta một mình suy nghĩ bay loạn, không nói cảm ơn thì nói cái gì? Nói ngươi làm không tồi, đều là việc ngươi nên làm sao?
Đợi tới khi ta xuống ngựa, cũng chỉ nhìn thấy góc áo bay tán loạn của thiếu niên cưỡi ngựa rời đi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...