Thẩm Đông Phong Xin Anh Nhẹ Tay FULL


Trong hộp đêm, từ lúc đường lên đèn cho tới tận đêm khuy là lúc mà con người nơi đây chìn trong sự trụy lạc.
Tối đến họ ăn chơi sa đọa, quên hết mọi thứ trong ngày hưởng thú vui.
Hộp đêm là một trong những nơi như thế, chưa bao giờ vắng khách.

Những người tới đây phần lớn đều là giới thượng lưu, công tử nhà giàu ăn chơi.
Tới đây chính là sự thể hiện đẳng cấp, giàu có của mình.
Trên sàn nhảy những nữ vũ công xinh đẹp uyển chuyển thân hình bốc lửa theo tiếng nhạc sống động.

Tiếng trò chuyện lấn át cả tiếng nhạc to lớn.

Nhiều người tụm năm tụm bảy để nói chuyện phiếm.
Thẩm Đông Phong cầm li Flavoured Gin uống một hơi cạn sạch.
"Cho tôi thêm một li nữa".
Bartender đặt một li nữa tới trước mặt anh.

Anh rất có ấn tượng với Thẩm Đông Phong vì anh hay tới đây.

Mọi ngày anh chỉ gọi một li mà hôm nay đã gọi tới li thứ ba.
"Loại rượu này có nồng độ rất mạnh uống ba li mà vẫn chưa gục".

Anh nghĩ thầm.
"Này anh, anh đã uống nhiều rồi! Để tôi gọi người nhà anh đưa anh về nhé!".
Thẩm Đông Phong gạt cánh tay của người bartendel ra khỏi người mình, anh trừng mắt.

"Đừng động vào tôi!"
"Anh à! Anh đã uống nhiều lắm rồi! Anh có bạn gái không để tôi gọi điện giúp anh".
"Bạn gái sao".

Hai từ bạn gái vừa thoát ra trong lòng Thẩm Đông Phong chua chát hơn.

Bạn gái của anh, anh cười khổ.
Vốn dĩ bạn gái anh có nhưng chính anh lại là người hủy hoại nó.
Kéo chiếc ghế bên cạnh mình, vỗ tay xuống ghế anh bảo tên bartendel ngồi xuống.
Vỗ vai anh Thẩm Đông Phong nói." Cậu có bạn gái không?".
Bartendel gật đầu nhè nhẹ.
"Bạn gái cậu là người như thế nào".

Anh lại hỏi tiếp.
Nhắc tới bạn gái mình cậu ta có vẻ hào hứng, kể bằng giọng đầy tự hào.
"Cô ấy không phải thiên kim nhà giàu gì chỉ là những người ở quê lên thành phố này kiếm sống.

Cô ấy rất tốt, chúng tôi luôn cùng nhau cố gắng.

Một người con gái dũng cảm còn kiên cường nữa".
"Hai người sống cùng nhau sao!".
Tên đó gãi đầu ngại ngùng." Dạ".
Gật đầu cảm thán." Cậu có thật sự sẽ đối tốt với cô ấy không?".
Lắc li rượu trong tay đôi mắt sâu hút của Phong không biết đang nghĩ gì.
"Tôi vẫn đang cố gắng".
"Tôi nói với cậu chuyện này cậu phải nhớ thật kĩ.

Tuyệt đối, tuyệt đối không được phép làm bạn gái cậu buồn vì cô ấy sẽ rất đau khổ".
"Anh vì thất tình nên tự hành hạ bản thân mình vậy sao".
Lảo đảo đứng dậy anh thật tâm khuyên nhủ một điều sâu đáy lòng." Tìm việc khác làm cho tốt".
Lúc đó một tiếng kêu đau đớn vang lên.

Giọng của tên quản lí quát nạt." Cậu làm biếng đúng không, còn không mau đi làm việc".
"Á, á, á".
Thẩm Đông Phong túm cổ hắn lên" Sống tử tế đi, đừng lấy mạnh hiếp yếu, không tôi sẽ bẻ gãy bảy cái xương sườn của ông".
"Dạ, dạ".

Tên quản lí sợ hãi chắp tay cầu xin.
Người bartendel ấy mãi nhìn theo bóng anh khuất dần đi ra ngoài.
Anh về nhà, mùi thức ăn xộc vào mũi.


Người nhà ai nấy đều lễ phép chào hỏi anh.

Rebecca chạy ra tươi cười chào đón.
"Anh về rồi! Em đang chuẩn bị bữa tối đó!"
"Không phải cô rất muốn tôi về sao! Đừng lại gần tôi, tôi không ăn tối đâu".
Thẩm Đông Phong bỏ lên lầu đóng sầm cửa lại.

Trong phòng tắm anh xối nước lạnh lên người mình, bụng dưới truyền tới cơn đau đớn.
Bệnh đau bao tử của anh lại lần nữa tái phát, anh cắn răng chịu đựng.
Cơn đau ngày càng nhiều quặn lại.

Mặt Thầm Đopng Phong chuyển xanh.
Lúc đó Rebecca quên mất mình không được phép lên lầu nên hí hửng chạy lên.
"Phong anh mau xuống ăn cơm đi".
"Tôi đã nói là không ăn.

Cút".

Thẩm Đông Phong quát lớn.

Rebecca đứng hình chôn chân trước cửa phòng.
Nắm chặt lấy cổ cô ép vào tường, Thẩm Đông Phong lúc này như một con mãnh thú phát điên.

Rebecca đã từng bị một lần như vậy cô nhớ đời tới tận bây giờ, cô khiếp sợ.
"Đừng bước chân lên đây"
"Đau, đau quá".
Buông Rebecca anh chỉ ra cửa." Ra ngoài".
Khiếp đảm chạy ra ngoài nhưng phía sau lại vang lên tiếng động lớn.


Ngoảnh lại cô thấy cả cơ thể anh đanh đổ xuống đất.

Cô hốt hoảng luống cuống chạy đi tìm người vì nhớ lời cảnh cáo ban nãy của anh.
Bác sĩ riêng của anh rất nhanh đã tới, Phong cũng tới.
Phong chất vấn Rebecca." Cô đã làm gì lão đại, không phải tôi nói không được phép lên đó sao!"
"Tôi lúc đó quên mất, tôi chỉ muốn gọi anh ấy ăn cơm thôi".
"Cô đợi đó cho tôi".
"Chỉ huy Phong, anh vào đây một lát".

Bác sĩ Lý gọi anh vào trong phòng.
"Sao rồi! Không nghiêm trọng chứ!".
"Ngộ độc rượu cộng với xuất huyết dạ dày may là phát hiện nhanh chóng.

Tôi đã tiêm cho cậu ấy một liều an thần rồi, uống thuốc và nghỉ ngơi tốt sẽ nhanh chóng hồi phục thôi".
"Phiền anh nhiều rồi!".
"Đây là trách nhiệm".
Phong gật đầu rồi tiễn bác sĩ Lý ra về.

Rebecca lo lắng có vẻ ăn năm hỏi han
"Anh ấy không sao chứ".
"Không đến lượt cô lo, thực hiện tốt bổn phận của mình đi".
Cho sắp xếp thêm vài người vệ sĩ Phong mới rời đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận