Thẩm Đông Phong Xin Anh Nhẹ Tay FULL
Bốn bề yên lặng mọi thứ tối đen như mực, chỉ có mặt trăng trên trời mới khiến người ta nhận định được rằng trời đã tối.
Diệp Thiên Kì từ từ mở mắt, cô không thể nhìn thấy gì cả, tai cô giờ toàn là tiếng ong ong.
Cô từ từ nhớ lại.
Cô và Ái Nhã đã cứu được Thẩm Đông Phong và thoát chết trước khi tàu chìm, vậy giờ họ đang ở đây.
Nơi đây vẫn nghe rất rõ tiếng sóng biển vỗ bờ rất rõ ràng.
Xem ra cô bị sóng đánh trôi dạt vào đây.
Diệp Thiên Kì sờ xoạng xung quanh tìm kiếm nhưng không thấy Thẩm Đông Phong đâu.
Cô lớn tiếng gọi ba người.
"Ái Nhã, Lục Từ, Thẩm Đông Phong mọi người ở đâu" Đáp trả chị là tiếng vọng lại của tiếng gọi và tiếng sóng ào ào.
Cô kiểmctra khắp người mình xem còn gì có thể giúp được.
Súng, dao, bật lửa, đồng hồ tất cả vẫn còn.
Cô thử khởi động đồng hồ may nó vẫn còn hoạt động.
Mò mẫm trong màn đêm lần theo ánh sáng yếu ớt của chiếc đồng hồ lần tìm.
Cô vẫn không ngừng gọi.
Tiếng chim lạ xé tan màn đêm nghe thật rùng rợn.
Vì ngâm trong nước quá lâu cô bắt đầu cảm thấy lạnh hơi thở gấp gáp.
Tìm kiếm xung quanh cách vị trí cô 5m cô phát hiện ra Thẩm Đông Phong đang nằm ở mét bờ biển.
Hơi thở của anh nhè nhẹ yếu ớt.
Cô cố hết sức đỡ thân hình lực lưỡng của anh kéo vào trong, để anh ngồi dựa lưng vào vào tảng đá bên bờ biển.
Thẩm Đông Phong đã tìm được nhưng Lục Từ và Đồng Ái Nhã vẫn chưa tìm thấy.
Trước tiên cô tìm tìm một chút củi khô đốt cháy để giúp Thẩm Đông Phong sưởi ấm.
Cô cởi áo khoác của mình ra hong khô đắp cho anh.
Hơi thở của anh dần dần ổn định, cô cũng phầnv nào yên tâm.
Một người như anh được huấn luyện từ bé chắc chắn không dễ gục ngã tới vậy.
Không biết tại sao hôm nay cô nhất quyết phải cứu được anh dù biết rất nguy hiểm.
Anh tựa đầu đôi mắt nhắm nghiền thật nhẹ nhàng.
Trông anh có vẻ đã ổn không còn vấn đề gì cô cho thêm vài khúc củi, buộc những que củi nhỏ làm đuốc đốt cháy để tiếp tục tìm Ái Nhã.
Cô dọc bờ biển tìm kiếm đã một đoạn dài nhưng vẫn không thấy họ đâu.
Có lẽ họ đã trôi dạt vào một hòn đảo khác nào đó không cùng đảo với hai người.
Diệp Thiên Kì quay lại chỗ của Thẩm Đông Phong.
Nếu Thẩm Đông Phong dạt cùng nơi với cô thì có Lục Từ bên cạnh Ái Nhã cô cũng phần nào yên tâm.
Thẩm Đông Phong không ngừng kêu lạnh.
Vì chịu ảnh hưởng cơn mưa bão lúc chiều nên mọi nơi đều ẩm ướt.
Cô đành tìm thêm củi đặt bên đống lửa cũ để hong khô rồi đốt thêm vài đống xung quang tiện thể đuổi thú dữ.
Ngồi tựa lưng vào tảng đá dùng thân thể của bản thân sưởi ấm cho anh, khoác áo cho anh.
Sự mệt mỏi kéo mi mắt của cô cụp xuống rất nhanh, hai người tựa đầu nhau từ từ cùng nhau trải qua tùng phút của màn đêm.
Lúc này cũng tại một nơi nào đó Lục Từ cùng Ái Nhã cũng tỉnh dậy.
Cánh tay rắn chắc của anh vẫn ôm chặt lấy cô không buông.
Còn cô vẫn một mực thủy trung ôm lấy cổ anh.
Lục Từ cử động thân mình cảm thấy xương cốt như muốn rã rời.
Hành động của anh khiến Ái Nhã tỉnh táo theo.
Cô lồm cồm bò dậy đỡ anh dậy
"Không sao chứ! Có ổn không?"
"Câu này phải nên để đàn ông như tôi nói mới đúng chứ!"
"Lúc nào rồi anh còn có tâm trạng so đo"
"Được rồi! Tôi chỉ sợ em bi quan quá thôi!"
"Xí!" Ái Nhã đứng dậy.
"Ở đây tối quá chắc sóng đã dạt chúng ta vào đây"
Lúc đó hai người nhận ra điều gì quan trọng quay sang hỏi
"Thiên Kì/ Thẩm Đông Phong đâu?" Cả hai người ngơ ngác.
"Không phải chứ coa khi nào họ" Ái Nhã cuống quýt.
"Hai người họ không chết dễ vậy đâu, mấy chuyện như hôm nay họ còn qua được huống chi là"
"Nhưng mà chúng ta mau đi tìm họ đi, chắc chắn họ cũng đang ở gần chúng ta thôi!"
Lục Từ sờ xoạng bên cạnh không may cầm trúng ngực của Ái Nhã
"Á! Anh làm gì thế tên lưu manh! Anh đừng tưởng một mình tôi sẽ không làm gì được anh"
Lục Từ ngại ngùng luống cuống, thật ra anh chỉ là vô tình.
"Tôi xin lỗi tại vì trời tối quá tôi không biết là cô ở đó nên mới đụng trúng, cô dỡ tôi vào trong được không?"
"Anh đau tay chứ đâu đau chân" Ái Nhã tức giận bỏ đi lên trên bãi cát bỏ mặc Lục Từ vẫn đứng ở ngoài.
Ái Nhã tìm một nơi khô ráo một chút ngồi xuống.
Thật may đồng hồ của cô vẫn còn hoạt động.
Chiếc hoa tai để liên lạc qua tần số riêng vẫn còn nhưng có vẻ không còn tín hiệu.
Mãi thật lâu không thấy Lục Từ đi vào cô hơi lo lắng mò mẫm ra xem không ngờ anh ngồi chờ trong sự bất động.
Ái Nhã đá đá anh hai cái.
"Này chết rồi sao!"
"Chưa chết được.
Chấn thương nhẹ nội thương và đau trong lòng một chút.
"Chỉ được cái miệng" Cô kéo anh dứng dậy đỡ anh đi vào trong.
"Chúng ta cần tìm thứ gì đó sưởi ấm"
"Anh ngồi đó đợi tôi tìm thứ gì đó đốt lửa"
Cô tìm vài cành khô xung quanh đó**.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...