Ra khỏi biệt thự, Chu Trạch không vội thuê xe, mà muốn đi bộ dạo thành phố.
Vương Kha nói vấn đề của mình không lớn, chỉ cần chặt đứt mạng lưới quan hệ của Từ Nhạc là được, đương nhiên hiện tại kỳ thật đã tương đương với cắt đứt.
Mình làm ra chuyện như vậy với bác sĩ Lâm, nghĩ đến thời gian gần đây bác sĩ lâm không biết đối mặt với mình như thế nào, về phần nhà cha mẹ vợ thì cũng mấy ngày không trở về.
Điều khó khăn duy nhất là tiếm sách, dù sao tiền mở tiệm cũng là của bố vợ. trước cứ tạm như vậy đã, trong khoảng thời gian này mình cũng cần yên tĩnh một chút.
Phía trước có một tòa Thiên Kiều, Chu trạch đi tới, ngồi xuống bậc thang lấy điện thoại ra.
May mắn thế nào Chu trạch lại mở livestream, khi còn sống Từ Nhạc subscribe rất nhiều streamer có tiếng, nhưng Chu Trạch không có hứng thú, kéo xuống CHU Trạch thấy streamer lão đạo không có live stream mới.
Lâu như vậy cũng không livestream, đoán chừng làm ăn cũng không phát. Streamer nhìn thì như rất nhẹ nhàng, ngồi nhà kiếm tiền, nhưng áp lực rất lớn, đừng nói 2 tháng không livestream, mấy ngày không livestream cũng có khả năng đã thành hoa vàng.
Nhưng lúc này Chu trạch phát hiện tài khoản có một tin tức chưa đọc, mở ra là lão đạo nhẵn tin riếng.
“ lão đạo đến Thông Thành rồi, thân, gặp mặt đi?” phía dưới còn kèm số điện thoại của lão đạo.
Chu Trạch khẽ nhíu mày, ngoại trừ tin nhắn của lão đạo còn có mấy người ái tâm, Chu Trạch mở trang cá nhân thì là nữ, hơn nữa địa chỉ cũng ở Thông Thành.
Chắc trước kia Từ Nhạc cũng thử live stream, có kênh của riêng mình nhưng nhân khí ảm đạm.
Rốt cuộc Chu Trạch biết cảm giác khác thường ở chỗ nào. Tin của lão đọa rõ ràng mang theo phần hưng phấn, vì có chuyện đến Thông Thành nên tìm người hâm mộ ở Thông Thành, tung lưới, kiếm mộtchút.
Chu Trạch không có hứng thú với lão đạo, người hắn hứng thú là thanh niên trẻ tuổi khó khăn húp cháo.
Chu trạch trả lời lại bằng số điện thoại của mình.
Đứng lên, duỗi người, Chu trạch chuẩn bị rời đi, hắn có chút nhớ cái tủ lạnh của mình rồi.
Nhưng lúc này điện thoại lại vang lên. Cầm điện thoại, là số ở Dung thành.
Chu trạch nhận điện thoại.
“ này, thí chủ, người đang ở chỗ nào a!”
Giọng lão đạo rất lớn, giống như rống vào điện thoại, chung quanh còn có tiếng xe lửa.
“ ông đang ở đâu?” Chu trạch hỏi.
Có phải lão đạo rất rảnh rổi không, không phải hắn rất nhiều người hâm mộ sao, sao lại trả lời nhanh như vậy? chẳng lẽ cô gái ái mộ có lực hấp dẫn?
“ ô..” lão đạo hoảng sợ, trầm mặc, không nghĩ người hâm mộ mình định gặp là nam!
một fangirl tưởng tượng!
Thương tâm, thất lạc, ảm đạm!
Nhưng lão đạo lập tức đổi giọng, giọng khan đặc kêu khóc: “ người anh em, tôi đói, nên nói cà lăm a!”
.........
Đón xe, Chu trạch tới dưới cầu đường sắt tìm lão đạo, lão đạo mặc đạo bào bẩn thỉu, tóc tai rối bù, trênmặt còn có máu ứ đọng, giống bộ dạng của dân chạy nạn, lúc tới hắn đang nằm trên tấm nhựa plastic.
Gần đấy có nhà hàng “ cơm bình dân Long Đàm gia” Chu trạch gọi hai chén mì, cùng gà xe phay và tôm cá nhỏ, lão đạo ăn long sinh hoạt hổ.
“ người anh em, ngươi thật sự là đạt trình độ nào!” lão đạo ăn hết một tô mì mới thả chậm tốc độ, sau đó nói với ông chủ muốn một bình rượu, sau đó áy náy nói với Chu trạch là hắn không có nhiều tiền, bữa cơm này nhất định là Chu trạch mời.
“ sao ông lại thành như vậy?” trước mặt Chu Trạch là chén nước, thức ăn trên bàn hắn không động.
“ ài, đừng nói nữa” lão đạo húp nước mì, chép miệng “ là do thời vận, vốn là tôi theo chân đoàn phim đến thông thành lấy cảnh.”
“ đổi nghề?”
“ xem là như thế đi, gần đây không muốn livestream” lão đạo thở dài “ người kêu gào, dù sao cũng phải có ước mơ đúng không?”
“ đúng thế” Chu trạch gật đầu.
“ ước mơ của bần đạo là có thể diễn bộ ‘ cương thi tiên sinh’ không cần biết phải chờ 4,5 năm hay 6,7,8 năm.” nói đến ước mơ, khí chất của lão đạo xảy ra chút biến hóa.
“ ở trong đoàn phim lăn lộn thành như vậy?” Chu trạch tò mò hỏi.
“ hắc hắc, vốn trong đoàn phim tôi coi như có vai phụ nhưng ai biết tạo hóa trêu ngươi a.”
Rượu lên, lão đạo rót cho Chu trạch một chén lại rót đầy cho mình, sau đó nhấp một ngụm, híp mắt lại “ chậc chậc, rượu ngon, rượu ngon a.”
Chu Trạch cầm chén nước sôi uống một ngụm.
“ phó đạo diễn chẳng ra thể thống gì, muốn ép buộc một nữ diễn viên, cô bé đó còn chưa đến 18 tuổi, cô bé khóc, nói không muốn. vừa vặn lão đạo tôi gặp phải, đánh cho phó đạo diễn kia một trận.”
Lão đạo vỗ ngực “ kiếm tiền là kiếm tiền, nổi danh là nổi danh, nhưng vô luận tôi làm gì cũng không thể đánh mất lương tâm, đúng không? Ngươi nói xem, có phải không?”
“ừ” Chu trạch lên tiếng “ vậy nên ông bị khai trừ?”
“ không có, hắn không dám dùng cái cớ này” lão đạo nhếch miệng cười “ bần đạo đánh hắn, không ít người biết, hắn không dám đối phó tôi, bằng không thanh danh của hắn sẽ rất xấu.”
“sau đó?”
“ sau đó, sau đó, cô bé mà tôi cứu kia đêm tối chủ động vào phòng phó đạo diễn, cả đêm không đi ra.”
Lúc lão đạo nói những lời này có chút thổn thức “ đều là người đáng thương, người không dễ dàng.”
“ rồi sau đó?”
“ rồi sau đó nữ diễn viên đó nói tôi sàm sỡ cô ta, phó đạo diễn không ra mặt,đạo diễn khai trừ tôi khỏi đoàn phim.” Lão đạo vẫn cười, nụ cười có chút đắng chat.
“ uống rượu đi.” Chu trạch nói.
“ đến, chạm một cái!” lão đạo bưng chén rượu, thấy Chu Trạch cầm nước sôi thì nói “ xem thường người anh em này phải không? Chén rượu này, ngày hôm qua tôi gặp rủi ro, được người anh em chiếu cố, sơn thủy có tướng, một ngày nào đó tôi có tiền sẽ đền đáp người anh em.”
Chu Trạch lắc đầu “ tôi bị dị ứng cồn.”
“ vậy lấy trà thay rượu!”
Hai người cụng li, lão đạo một hơi cạn sạch.
Nhân sinh ủy khuất, thời gian lãng phí, phẫn uất, bất bình đều ở trong một chén rượu.
“ ông không có tiền? Chu Trạch hỏi, thật ra vấn đề này không cần hỏi.
“ ừ” sau khi nói xong lão đạo nhìn Chu Trạch đầy chờ mong, chờ Chu trạch cho hắn mượn ít tiền, lúc trước hắn có ít tiền nhưng đầu tháng gửi đi giúp đỡ, giờ lại bị đuổi việc, cho nên hắn bỗng nhiên trở lên túng quẫn.
“ a” chu trạch gật đầu.
“..” đột nhiên lão đạo cảm thấy cách người trước mắt nói chuyện làm hắn sinh ra cảm giác quen thuộc.
Ngạo tàng
Ngươi “ a” một tiếng, còn hỏi ta có tiền hay không làm gì?
Chu trạch đứng dậy, trả tiền sau đó chuẩn bị rời đi, mời lão đạo ăn cơm là vì Chu Trạch cảm thấy nhàm chán, muốn tìm người trò chuyện.
Vỗn có thể về tìm Hứa Thanh Lãng, nhưng hứa Thanh lãng lại đóng cửa, rèm cũng kéo xuống, tìm không được.
hiện tại hắn mệt mỏi, muốn về nghỉ.
“ anh bạn, đây là tiệm sách của ngươi?” lão đạo hỏi/
“ ừ”
“ mở tiệm sách kiếm được chứ?” lão đạo xòe bàn tay, ngón tay bóp bóp như đang tính toán.
“ ừ”
“ bần đạo cảm thấy, thật ra mở minh điếm vẫn kiếm được nhiều tiền” lão đạo cảm thấy với suy tính của mình Chu trạch không thấy hứng thú, đúng vậy, vị này căn bản không để ý đến mê tín, lão đạo cũng thu tâm tư.
“ minh điếm?” Chu trạch lắc đầu “ không muốn mở”
hắn là quỷ, còn mở cái gì minh điếm a.
“thực không dám giấu, trước đây lão đạo ở Dung thành chính là mở minh điếm.” lão đạo móc trong túi ra một xấp tiền, là tiền âm phủ “ người anh em, đây, cảm ơn bữa cơm hôm nay, tôi không có gì đưa cho người anh em, chồng tiềm âm phủ này, người anh em cầm trước, chớ vội mắng tôi, tiền này đương nhiên không xài được nhưng nó có âm đức, mang bên mình có thẻ đuổi xúi quẩy, có thể mang đến vận may.”
Chu Trạch không lấy, đầu óc bị ngấm nước mới để tiền âm phủ trên người.
“ người anh em, đừng không tin” lão đạo thấy chu trạch không nhận, có chút nóng nảy, mở áo bào, chỉ miệng vết thương ở ngực phải “ lúc trước chính một xấp tiền âm phủ đã cứu tôi một mạng a”
“ được, được, tôi nhận.”
Chu trạch không muốn nhìn một người đàn ông hở ngực lộ vú trước mặt mình đành đưa tay nhận.
“ tôi nhớ trong video của ông, ở trong minh điếm còn có một người, người đó ăn cháo rất khó khắn.” Chu trạch hỏi.
“ a, hắn là người làm, lười chết mất, cả ngày chỉ biết phơi nắng, không làm gì, mỗi ngày đều bị tôi mắng, tôi nói a, còn trẻ thì không thể lười như vậy.”
“ a, hắn có bệnh biếng ăn sao?” Chu trạch hỏi.
“ xem là như thế đi” nói đến người kia, lão đạo có chút thất lạc “ thế nào, hắn rất đẹp trai sao?”
“ không phải, chẳng qua cảm thấy có chút thân thiết.”
“ thân thiết con quỷ a” lão đạo nghe thế thì cười chê. Ngươi thân thiết với quỷ, vậy ngươi cũng là quỷ sao? Hahahaha. Chết cười bần dạo a!
Hai người ra khỏi tiệm, Chu Trạch đưa cho lão đạo một điếu thuốc, siêu thi sát vách vẫn còn mở, ở cửa bày sạp trái cây.
“ tôi đi mua mấy quả quýt, người anh em đứng ở đây không được động.” Lão đạo hắc hắc
“ tôi ăn hai cái còn lại cho ngươi.” Chu trạch đáp.
“ cái gì?” lão đạo cho rằng Chu trạch nghe không hiểu, ngẫm lại thì thấy không thú vị, chủ tiệm sách là người mọt sách.
Chu trạch không có giải thích.
trên thực tế “ ta đi mua mấy quả quýt, ngươi đứng ở đây không cần động” là xuất phát từ ‘ bối ảnh’ của Chu tự Thanh, là cha nói với con.
Mà lời Chu trạch nói là từ ‘ lạc đà tường tử’ ông nội nói với cháu trai.
Cuối cùng Chu Trạch vỗ vai lão đạo “ tôi đi rồi, ngươi bảo trọng.”
Lão đạo chuẩn bị nói gì đó, bỗng nhiên che đũng quần, sau đó một mùi như lông cháy truyền đến
“mẹ nó, bỏng chết bần đạo rồi!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...