Thâm Cung Tù - Quyển 1

Đến khi ra khỏi Dung thành, lại đi khoảng một đoạn không xa, thì sẽ gặp ngay tiền tuyến nơi hai quân đang đối chọi nhau.

Mạc Kỉ Hàn đối với Dung thành vừa quen thuộc vừa xa lạ, y từng ở Dung thành hơn ba ngày, đó là ba ngày khi đến Dung thành thăm dò để canh thời gian vận chuyển lương thảo và nhận tân quân ra vào, tuy rằng khi đó phải lẫn tránh khắp nơi và phải che lấp hành tích, hơn nữa trải qua bệnh cùng đói giao triền khó khăn, nhưng ít ra khi đó y còn có hy vọng được tự do, mà không phải như bây giờ trở thành cá chậu chim ***g.

“Mạc tướng quân, trời đã khuya, ngươi còn không nghỉ ngơi sao?”

Mạc Kỉ Hàn hoàn hồn, thấy Mạc Ngôn đứng ở phía sau đang nhỏ giọng hỏi y: “Thật sự rất tỉnh táo, ngủ không được.”

Ở hành cung của phủ nha Dung thành, tuy rằng quy mô không lớn, sửa sang lại cũng rất sạch sẽ lịch sự tao nhã. Theo ngoài cửa sổ thổi vào làn gió trong lành, nắm không được, nhẹ nhàng luồn qua đầu ngón tay lại không để lại tung tích, Mạc Kỉ Hàn cúi đầu nhìn tay mình, cảm thấy trong lòng giống như một khoảng không trống rỗng, cái gì cũng nắm không được.

Xiềng xích được buộc ngay đầu giường, chiều dài của nó chỉ cho phép bản thân đi đến phía trước cửa sổ, căn bản không thể đến bên cạnh cửa, mỗi ngày y có thể nhìn thấy bất quá cũng chỉ là một khoảng trời đất ngoài cửa sổ này mà thôi.

Thời gian y ở đây đã dùng vận dụng hết sức lực để có thể suy nghĩ tất cả biện pháp cũng như dùng tất cả các công cụ có thể, thế nhưng cái “Huyền băng thiết” kia vẫn như cũ trói chặt chẽ mắt cá chân của mình, thứ kia lại chính là khóa chốt sắt có Song hoàng buộc lại, như cây kim châm vừa nhọn vừa nhỏ lại dài nhưng căn bản không đi đâm vào bên trong.

Y đối với việc mở khóa hoàn toàn không thông thạo, một tháng nay đã thử vô số lần, thất bại không đếm hết nhưng cũng chỉ có thể thành công mở ra lớp khóa vàng thứ nhất mà thôi, có thể tìm được công cụ nhưng lại không đủ nhỏ cũng không đủ dài, không có cách nào chạm tới lớp khóa thứ hai.

Nhậm Cực từ sau khi đến Dung thành lại càng bận bụi hơn, trước trận đánh, tình hình chiến báo trong quân sự đều báo cáo với hắn, còn có chuyện trong triều, cơ hồ ngay cả thời gian nghỉ ngơi cũng không có, càng không có thời gian đối mắt với Mạc Kỉ Hàn, ngay cả cận vệ giám thị y, so với trước kia cũng ít hơn, nghĩ chắc là do sự xuất hiện của thích khách mấy ngày trước.

Mạc Kỉ Hàn mặc dù không biết tình hình cụ thể và tỉ mỉ, nhưng gần nhất căn bản không thấy bóng dáng Nhậm Cực trên đoạn đường càng ngày càng gần Phù Ly thì ít ít nhiều nhiều gì cũng đoán được.

Cơ hội như vậy không nhiều lắm, vừa không gặp Nhậm Cực vừa không bị người khác giám sát, hơn nữa nơi này là Dung thành, cách Phù Ly cũng không xa lắm, chỉ cần lách qua được tiền tuyến, là y có thể trở về tìm Khinh Thường.


Mạc Ngôn giương mắt cẩn thận nhìn y, trong giọng nói mang chút thăm dò cùng bất an: “Vậy Mạc tướng quân, có muốn nô tỳ chuẩn bị một chút điểm tâm không? Mạc tướng quân thích rượu hay là trà?”

Thoáng chốc trong ánh mắt Mạc Kỉ Hàn đột nhiên trầm xuống, Mạc Ngôn ngẩng đầu nhìn thẳng vào y một cái rồi nhanh chóng cúi thấp xuống: “Nếu Mạc tướng quân không muốn uống, vậy… vậy nô tỳ cáo lui.”

Vẫn giữ tư thế như vậy lui về phía sau vài bước, Mạc Ngôn xoay người chạy ra bên ngoài, Liễu Oanh đang bưng chén đĩa chờ ở chỗ kia, nhìn thấy Mạc Ngôn đi ra nhanh chóng hỏi: “Đưa vào không?”

Mạc Ngôn liều mạng lắc đầu, một lúc sau mới nói hơi lắp một chút: “Không… không cần… Mạc tướng quân y… y chắc chắn đã sớm phát hiện thuốc an thần này, e rằng cũng biết chỗ thuốc này còn bỏ thêm hóa công tán…”

Nói tới đây giống như do thở gấp mà nghẹn lại, ho khan vài tiếng mới nói: “Liễu tỷ tỷ, dù sao cũng đã đến Dung thành, cách tiền tuyến cũng không xa, lại ở trong đại quân, còn có cận vệ này nọ, có sinh cánh cũng trốn không thoát. Chúng ta…… Chúng ta hay là không cần bỏ thuốc nữa. Vừa rồi, Mạc tướng quân nhìn ánh mắt của muội, rất dọa người a…”

Liễu Oanh nuốt nước miếng, trên mặt cũng lộ vẻ khó xử: “Mạc Ngôn, kỳ thật trong lòng muội và tỷ đều không thoải mái như nhau, như chúng ta chính là phận nô tài, chủ tử nói cái gì thì phải làm cái đó.”

Nói xong lại hơi hối hận: “Ai… lúc trước đáng lẽ không nên tìm Đỗ thái y xin thuốc an thần. Cũng là do ta lắm miệng, bây giờ mỗi đêm đều phải mang thuốc này bỏ vào trà, tâm hoàn toàn không thoải mái.”

Mạc Ngôn kéo kéo ống tay áo của nàng, tiếp nhận cái mâm, nhỏ giọng nói: “Liễu tỷ tỷ, đêm nay Mạc tướng quân không uống, chúng ta muốn ép buộc y cũng không được, vậy đem cái này đổ bỏ đi, một lần mà thôi.”

“Hơn nữa, Đỗ thái y cũng nhắc nhở rồi, mấy thứ này tuy không phải độc dược, nhưng uống nhiều sẽ tổn hại cơ thể. Liễu tỷ tỷ, chúng ta cứ làm như vậy đi, cũng không có ai vạch tội, đi vào bếp rửa sạch là xong.”

Liễu Oanh nhìn cái mâm kia, sắc mặt bất an: “Tiểu Mạc, hôm nay một lần thì không có gì. Nhưng muội vừa nói Mạc tướng quân đã phát hiện, vậy sau này y có uống nữa không? Chẳng lẽ, mấy lần sau cũng bỏ…”


“Tiểu Mạc, chúng ta không làm chủ được, có thể giúp đến đó thôi, đem chén thuốc này rửa sạch, hay là đi Đỗ thái y một chuyến, xin ông ta đổi bài thuốc.”

Mạc Ngôn đầu cúi xuống, một lúc lâu sau mới lên tiếng rất nhỏ đáp lại: “Hảo……”

Tâm tư Mạc Kỉ Hàn lúc này không nằm trong thuốc an thần cũng như hóa công tán trong người, trên thực tế, ngay lúc y phát hiện cũng chưa từng uống qua, mỗi lần đều đợi cho các nàng mang bát thuốc rỗng ra ngoài liền đem thuốc nhổ ra, trải qua gần một tháng điều tức, nội lực đã dần dần khôi phục. Hiện tại toàn bộ suy nghĩ của y, đều bị thu hút ngay lúc Mạc Ngôn cúi đầu lộ ra một cái trâm cài tóc.

Trâm cài tóc kia thoạt nhìn giống như làm từ bạc, kiểu dáng xinh xắn, ẩn trong tóc, nếu không phải Mạc Ngôn cúi đầu thì Mạc Kỉ Hàn cũng không chú ý được. Thân trâm cài tóc xinh xắn này hình như rất nhỏ, có lẽ, có thể dùng nó để mở khóa.

Chỉ cần, có thể nghĩ được cách lấy cây trâm mà không cho ai biết……

Mạc Ngôn với Liễu Oanh nhiều ngày nay đều rất cẩn thận.

Bài thuốc mới còn chưa xong, hai người thường xuyên đi đến chỗ Đỗ thái y, sau một lúc ninh rồi trộn, khi nói chuyện cũng rất cẩn thận. Khi nói chuyện phiếm Liễu Oanh cố tình nói chuyện với hai cung giam gặp được, lúc nói chuyện còn nắm cổ tay than vãn không ngớt.

Hai người nghe xong còn run hơn, chỉ cầu bản thân có thể bảo vệ người đang bị giam cầm kia, gần như tâm nghĩ phải theo sát phía sau Mạc Kỉ Hàn.

Nhưng đối với y chung quy vẫn cảm thấy hổ thẹn trong lòng, ánh mắt không tự giác cúi xuống, chỉ có chiếc trâm cài kia thường xuyên ẩn hiện trong ánh mắt của Mạc Kỉ Hàn, y lại không thấy được cơ hội thích hợp đề xuống tay.


Sáng sớm hôm nay, thời tiết trong xanh, Mạc Kỉ Hàn vẫn như thường lệ ngồi trước cửa sổ, trước mặt bày một ấm chè xanh, được nung nóng nên còn ấm, không ai uống cả. Mạc Ngôn cùng Liễu Oanh ngồi một bên, hơn mất tự nhiên nắm góc váy áo, không biết nên nói chuyện gì.

Thời gian lúc này lại như trôi qua quá nhanh, đến khi Mạc Kỉ Hàn dời tầm mắt ra khỏi phía ngoài của cửa sổ, thì cũng đã giữa trưa.

Mấy ngày nay tinh thần hai tiểu cung nữ rất căng thẳng, buổi tối tất nhiên là do nghỉ ngơi không được, chỉ qua vài ngày đã mệt mỏi, hiện giờ ngồi bên cạnh Mạc Kỉ Hàn, tinh thần cũng hơi thả lỏng, cơn buồn ngủ cũng dần kéo đến, tuy rằng vẫn ráng trợn con mắt lên, rốt cuộc vẫn không chống cự được, bây giờ đầu lại hơn cúi xuống do buồn ngủ, tay nắm góc váy cũng đã buông lỏng ra.

Ánh mắt nghiêm nghị, Mạc Kỉ Hàn chậm rãi đứng dậy, cẩn thận bước chậm chậm đến sát bên, cố gắng không cho xiềng xích phát ra tiếng vang, đầu ngón tay giữ hai thành nội lực, đợi đến khi đến trước người các nàng, vận tay thật nhanh điểm huyệt ngủ của các nàngt.

Hai tiểu cung nữ không có võ công, hai thành nội lực nhanh chóng khiến các nàng ngủ say, lúc này tay Mạc Kỉ Hàn mới cẩn thận tháo chiếc trâm cài kia xuống, không chạm loạn vào búi tóc của Mạc Ngôn.

Lấy trâm cài xong Mạc Kỉ Hàn nhanh chóng ngồi lại chỗ cũ, thời gian lấy trâm cũng không nhiều. Nội lực của y không mạnh, cũng do là để các nàng không khả nghi, Mạc Ngôn cùng Liễu Oanh nhanh chóng tỉnh lại.

Quả nhiên, ngay lúc y vừa mới nâng chén trà đã lạnh tanh lên uống một ngụm, bên cạnh liền truyền đến một tiếng thở nhẹ nho nhỏ, sau đó Mạc Ngôn nhảy dựng lên, đẩy đẩy Liễu Oanh còn hơi mê mang, trên mặt đỏ bừng: “Nô tỳ thực đáng chết, tự nhiên lại ngủ quên, bây giờ sẽ đi chuẩn bị ngọ thiện.”

Do động tác cuống quýnh, mà lọn tóc do mất đi chiếc trâm cài cố định hơi buông lỏng xuống, Mạc Kỉ Hàn cảm thấy hơi khẩn trương, Mạc Ngôn trong tình thế cấp bách lại không để ý, chỉ lo lôi kéo Liễu Oanh chạy đến hướng nhà bếp: “Mạc tướng quân chờcchút, một lát nô tỳ sẽ đem ngọ thiện dâng lên đây.

Đợi cho các nàng đều chạy ra ngoài, Mạc Kỉ Hàn mới thở mạnh, rút từ trong tay áo ra chiếc trâm cài tóc nho nhỏ kia. Trâm cài tóc quả nhiên được làm bằng bạc, đầu trâm là làm hình nụ hoa, bao quanh viên trân châu nho nhỏ, tiếp theo là cây trâm, Mạc Kỉ Hàn thử độ dài ngắn trên chiếc khóa, nhưng thật là vừa vặn, thế nhưng không biết tầng khóa thứ hai có khó mở hơn tầng khóa thứ nhất hay không, y không có nhiều thời gian để có thể hao phí.

Ngoài hành lang truyền đến một trận âm thanh chạy gấp gáp, Mạc Kỉ Hàn nhanh chóng đem trâm cài tóc thu vào trong tay áo, nhắm mắt lại. Cửa bị đẩy ra, Mạc Ngôn bưng một mâm điểm tâm đặt trước mặt y nhỏ giọng nói: “Mạc tướng quân, dùng chút điểm tâm trước đi ạ.”

Mạc Kỉ Hàn tròn mắt, thấy Mạc Ngôn đang cúi đầu nhìn mặt đất, ánh mắt dao động giống như đang tìm thứ gì đó, nhưng trong phòng này bài trí không nhiều lắm, liếc mắt một cái thì có thể thấy được hết mọi thứ, thì làm sao lại có vật nàng muốn tìm.

Thấy Mạc Kỉ Hàn nhìn nàng, Mạc Ngôn cười cười, tay vuốt lọn tóc buông lỏng kia: “Vậy tướng quân ngươi dùng từ từ, ta đi giúp Liễu tỷ tỷ một chút.”


Thấy Mạc Ngôn chạy đi, Mạc Kỉ Hàn vuốt cây trâm cài tóc lại hơi không đành lòng, y không quên rằng nếu bản thân mình chạy thoát thì các nàng sẽ có kết cục như thế nào, thế nhưng, y bây giờ không thể chú ý nhiều như vậy, chỉ có thể lấy tư tâm của bản thân làm trọng.

Đại quân thân chinh ở Dung thành dưỡng sức năm ngày sau đó tiếp tục lên đường, năm ngày này Mạc Kỉ Hàn mỗi đêm đều cầm cây trâm cài tóc tiểu mai kia suy nghĩ tìm tòi cách tháo gỡ tầng thứ hai của khóa.

Như y dự toán, tầng thứ hai quả nhiên phức tạp hơn so với tầng thứ nhất, nhưng khóa hơn lớn một chút, để làm tỉ mỉ cũng chỉ đạt giới hạn nào đó thôi, dựa vào kinh nghiệm mở tầng thứ nhất, đại quân vừa rời Dung thành thì buổi tối hôm sau Mạc Kỉ Hàn, rốt cục cũng nghe được âm thanh rất nhỏ lại như âm thanh của trời ban “Ca”.

Khóa kia vang lên một tiếng rồi mở ra, nhịp tim y lập tức đập càng nhanh hơn, tay nhẹ nhàng đưa ra, xiềng xích liền tách ra nằm trên mặt đất, mở ra nhẹ nhàng trên mặt đất.

Mạc Kỉ Hàn hít sâu một hơi, chỉ cảm thấy tim đập kịch liệt gần như va chạm trong ***g ngực đến mức ẩn ẩn đau, tay nhanh chóng đích đem xiềng xích đang quấn trên đùi tháo ra, đứng lên chú ý lắng nghe xung quanh suy tính đường thoát. Ngày ngày ở trong quân, đối với lộ tuyến tuần tra của cận vệ đã sớm thuộc nằm lòng, Nhậm Cực còn chưa trở về, cận vệ đa phần cũng không canh ở trướng trung tâm, đây chính là cơ hội tốt đế đào tẩu.

Vừa chuẩn bị vén một góc trướng để chui ra, tay vô tình chạm vào chiếc trâm cài tóc kia, Mạc Kỉ Hàn vốn đem nó giấu ở góc mành trướng, suy nghĩ một lát lại cầm lên, tháo hạt trân châu ra rồi sau đó dùng lực bẻ chiếc trâm cài tóc thành từng đoạn, dành chút thời gian đào một vài lỗ nhỏ trong trướng để chôn xuống.

Y biết dù có làm như vậy thì cũng không thể khiến tiểu cung nữ kia sống khá giả hơn, nhưng nếu không làm, trong lòng y sẽ luôn luôn áy náy khó chịu như bị đâm một đao, lúc nào cũng sẽ quấn lấy y.

Lúc này đã là canh ba, ban đêm bên ngoài vắng lặng tiếng người, Mạc Kỉ Hàn nín thở lắng nghe, xác định thời gian hai đội tuần tra đổi ca ngay lúc không có bóng người, lúc đó nhanh nhẹn vén góc trướng chui, không dám chậm trễ một khắc bổ nhào về phía bóng râm của quân trướng gần nhất, tính toán để tránh đội tuần tra cùng ánh sáng chiếu ra từ chậu than ngay ngoài quân doanh.

Phòng bị bên ngoài nới lỏng hơn so với bên trong, Mạc Kỉ Hàn không khỏi thở phào, nhịp tim đập kịch liệt cũng hơi chậm lại, rất nhanh, y đã có thể thoát ra ngoài.

Khi biết đã đến nơi sát vùng biên quân doanh, vừa tránh được một đội tuần tra bỗng nhiên cảm thấy chân vướng phải cái gì đó.

Loại xúc cảm này rất nhẹ, mang theo một chút dinh dính, trực giác Mạc Kỉ Hàn cảm thấy không ổn, nhưng cũng không xác định được cái kia rốt cuộc là cái gì nên đứng dậy liền chuẩn bị nhảy ra ngoài.

Thân hình vừa động thì phía sau lưng một chưởng phong ập tới, giọng nói mà y không muốn nghe nhất lại vang lên: “Mạc tướng quân, trẫm không thể không nói vận khí của ngươi quả thật không tốt lắm.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận