Việt Trữ hiện giờ đang trên đường đi, đến Phù Ly cũng đã mất một tháng, tính cả thời gian điều tra để hồi báo e rằng cũng phải hơn một tháng, nếu muốn sớm nhận được tin tức, chỉ còn cách gia tăng tốc độ. Nhưng không hiểu sao con đường này hắn không muốn đi hoàn.
Nhậm Cực sửng sốt, biểu tình trở nên rất kỳ quái trước nay chưa từng có, hắn vì sao lại không muốn kết thúc con đường này quá sớm? Ý tưởng này rõ ràng không phải ý tưởng khôn ngoan, về tình về lý hoàn toàn không thể lý giải. Bước chân đi thong thả chậm rãi, trong lòng lại bắt đầu ra sức lảng tránh vấn đề này, cưỡng ép bản thân phải nghĩ về phương diện khác, nguyên nhân chính xác giống như là một điều cấm kỵ, không thể chạm vào cũng không nên chạm vào, có lẽ, trên hết là do không dám chạm vào.
Cách đại quân thân chinh khoảng trăm dặm xa xa có thể thấy một quan đạo gần như hoang phế, khu rừng nhỏ bên ngoài quan đạo có tòa “Tán Tụ đình”, tuy rằng tất cả đã hoang phế, nhưng bố cục vẫn có thể cho ta thấy được mang máng hình dáng thanh nhã của nơi này trước đây.
Kinh đô và vùng lân cận vốn là nơi dòng người lui tới rất lớn, nhất là đại tiểu quan viên rất hay lui tới, “Tán Tụ đình” tất nhiên sẽ là nơi nghênh đón mọi người. Tuy nói là cái đình, nhưng nơi đây có lối kiến trúc hai tầng lầu, sử dụng nguyên liệu sang trọng, hơn nữa xây dựng lại hơi tráng lệ hoa mỹ, cho thấy nơi đây từng rất rất náo nhiệt.
Sau khi Nhậm Cực đăng cơ, ngay lúc có mấu chốt huyết chiến với Phù Ly, vì phải tăng nhanh khả năng truyền tin cũng như tốc độ điều binh khiển tướng, Nhậm Cực từ bên ngoài kinh thành có thể thông quan một quan đạo đi thẳng đến các châu phủ lân cận một cách nhanh chóng dùng để truyền quân lệnh.
Bởi vì tiện lợi, sau khi chiến sự ổn định quan đạo mới xây dựng càng ngày càng có nhiều người sử dụng, nên nguyên lai quan đạo kia cuối cùng dần dần cũng trở nên hoang phế. Cứ như vậy, dù là đoạn đường phồn hoa gần kinh thành đã trở thành nơi bí mật ít người biết tới.
“Tụ Tán đình” bởi vậy bị bỏ hoang gần một năm, nước sơn do gió thổi ngày nắng mà trên mặt bắt đầu hơi loang lổ, nhưng bây giờ nó lại trờ thành nơi che giấu tốt nhất, và cũng rất vững chắc. Thế nhưng do nơi này vốn hơi hoang vắng bây giờ lại điểm nổi lên ánh ngọn đèn dầu, không quá sáng, chập chờn ánh vàng lay động trong gió đêm, nên vốn là đêm mùa xuân ấm áp lại tạo cảm giác sợn tóc gáy.
Ánh đèn dầu còn sót lại phản chiếu hai thân ảnh lên cửa sổ, một thân ảnh đứng thong thả, vẻ mặt có vẻ phiêu nhiên, có chút lãnh đạm, tựa hồ nơi hắn đang đứng không phải là tòa lâu đổ vỡ này, mà tựa hồ như hắn đứng ở đây, tòa lâu này lại mang một nét vẻ điêu lương họa đống.
(điêu lương họa đống: hoa lệ)
Hắn khoanh hai tay, người còn lại quỳ một gối ngay trước mặt hắn, sắc mặt hơi tái nhợt, y phục dạ hành màu đen ướt một mảng nơi thắt lưng, chất lỏng đỏ chói mắt kia đang thấm ướt qua vạt áo từ giọt chậm rãi rơi xuống dưới nơi hắn quỳ gối.
“Tông chủ, thuộc hạ vô năng làm kinh động mục tiêu, may mà không bại lộ hành tích, nhưng vẫn chưa hoàn thành nhiệm vụ, xin chịu phạt theo môn quy, thuộc hạ cùng ba người dưới quyền xin cam nguyện lĩnh tội, thỉnh Tông chủ trách phạt.”
Biểu tình người nọ vẫn không thay đổi: “Kinh động? Sao có thể kinh động? Yến Thù, thân thủ các ngươi ta biết rõ ràng, điều tra mục tiêu đều chưa bao giờ làm kinh động mục tiêu.”
“Điều này…… Tông chủ nói phải, vua của một nước rốt cuộc vẫn hơi khác người thường, trong doanh địa bày ‘ngọc tri ti’, bọn thuộc hạ đã có thể phá giải để thâm nhập vào, nhưng không nghĩ bên trong chủ trướng nơi có cận vệ bao vây chung quanh cũng bố trí, không chỉ riêng mặt đất, đỉnh trướng cũng có, bố trí cách đỉnh trướng ba tấc, thuộc hạ nhất thời không điều tra kỹ đã đi vào.”
“Ba tấc của trướng?” Người nọ cười cười, “Nhậm Cực quả nhiên bất phàm, người khác đều nói khi tiếp cận cần tiếp cận từ từ dưới mặt đất, phía trên nguy cơ bại lộ quá lớn nên ít người dám mạo hiểm, chính vì nghĩ vậy mà mọi người chỉ bố trí bẫy tại những nơi mà người ngoài có thể sẽ kinh động tiến vào
“Hắn lại nghĩ, ánh lửa cách ba tấc từ trong trướng thì vô luận thế nào cũng không thấy được gì, nhãn lực cho dù có thể thấy rõ ràng ‘Ngọc tri ti’ thì ta tự hỏi cũng không thể cẩn thận được, đợi đến lúc vọt người chạm xuống đất thì mới phát hiện, hơi thở đã lộ, muốn biến hóa thân ảnh để né tránh cũng tuyệt đối không có khả năng.”
Nói xong còn gật gật đầu: “Không ngờ, cận vệ của hắn chẳng những có thể đuổi theo ngươi, còn giao đấu với ngươi không ít, xem ra cái gọi là “Đại nội cao thủ” cũng không phải chỉ là kỳ danh.”
“Được rồi, ngươi đứng lên đi, việc này cũng không phải lỗi của ngươi, không cần phải như thế. Ngoài ra người của ngươi hình như đã bị thương? Mỗi người bị thương hãy nhận một viên “Đại Phản đan”. Trong môn tuy có nghiêm quy, quy định không thể bỏ, nhưng phạt cũng phải tùy tình hình mà xem xét, pháp lý cũng không ngoài tình người. Sau khi uống thuốc hồi phục, các ngươi tự mình đi lĩnh ba mươi roi, việc này cứ tính vậy đi.”
Yến Thù cúi đầu: “Trong ba người chỉ có một mình thuộc hạ bị thương, được Tông chủ quan tâm thuộc hạ khắc sâu trong tâm khảm. Tông chủ, lần này điều tra tuy rằng thất bại, nhưng thuộc hạ phát hiện một chuyện rất là kỳ quái.”
Người nọ rốt cục xoay người, ánh mắt sáng rực vạn lần so với ánh nến mờ nhạt, nét mặt nghiêm nghị: “Chuyện gì?”
Sắc mặt Yến Thù càng trắng bệch hơn, trên môi cũng đã mất hết huyết sắc, giọng hơn khàn khàn: “Tuy rằng thuộc hạ vẫn chưa tiếp cận gận được, nhưng vẫn có thể khẳng định trên long liễn tuyệt đối không chỉ có một mình Nhậm Cực.”
“Thì sao? Hắn là Hoàng Thượng, thánh nhân khi đang nồng đậm thì mang theo một người thị tẩm thì có gì đáng ngại?”
“Không phải, khi bọn họ hạ trại ta có nhìn thấy, chỉ liếc mắt một cái, nhưng có thể khẳng định người đó không phải là nữ nhân.” Nói xong ngừng một chút, sau đó nói tiếp: “Người đó tuyệt đối cũng không phải là tiểu quan, chân bị trói “Huyền Băng thiết”, sau đi vào chủ trướng của Nhậm Cực thì không thấy ra nữa.”
“Nga? Ngạc nhiên đây, ngươi thấy tướng mạo của hắn như thế nào?”
“Thuộc hạ chỉ có thể nhìn thoáng qua, nên chỉ thấy có như vậy, lúc ấy sắc trời đã tối, nên vẫn không thấy rõ tướng mạo. Trực giác thuộc hạ cảm thấy chuyện này rất khác thường, cho nên nghĩ cần phải cấp báo Tông chủ.”
Người nọ gật gật đầu: “Biết rồi, ngươi đi xuống đi.”
“Dạ, thuộc hạ cáo lui.”
Sau khi nói xong lúc này mới đứng dậy đi ra khỏi tòa lâu, thân hình hơi lay động, mặt đất dưới thân sớm đã đỏ thẫm một màu chói mắt, khi hắn tiêu sái đi đã lưu lại những dấu chân huyết sắc.
Mặt người nọ hơi chán ghét nhăn nhíu mày, phất tay áo làm tắt nến nhẹ nhàng xuyên qua cửa mà đi. Ánh trăng đêm sáng trong, khiến cho hắn nhớ đến hai má tái nhợt cùng hai con ngươi đen láy của nữ nhân kia, chỉ lãnh đạm nhìn mình, lại như cố tình trêu chọc một cây cung chưa ai từng dám chạm vào.
Cũng trong nháy mắt, bỗng nhiên hắn dâng lên một cảm giác kỳ quái không thể nói rõ, nam nhân bị khóa trong Vương trướng kia, có thể là mối dây liên kết toàn bộ mọi chuyện, xem ra, hắn tốt nhất nên điều tra rõ ràng, nói không chừng một ngày nào đó mối dây này cũng liên quan đến chính mình?
Tâm niệm vừa động, trong tay đã hoạt một con quái trùng màu xanh, toàn thân màu xanh trong suốt, hơi dài, thân thể nhu động trên gần phía đầu có một đôi cánh nhỏ nhắn đỏ tươi, đang bò chậm chạp dọc theo tay của hắn.
Ngón cái vừa động, thì ngay trên ngón trỏ xuất ra một vệt máu, nguyên lai con quái trùng đang nhu động chậm chạp kia sau khi cảm thấy máu chảy ra thì đột nhiên điên cuồng, thân hình thô phì nhanh chóng bay đến miệngh vết máu, mở cái miệng đầy răng nanh vào miệng vết máu cắn chặt hút. Thân thể chỉ sau một lúc bắt đầu bành trướng, càng tỏa ra màu xanh trong suốt, những vệt máu nhỏ từng đợt từng đợt hiện ra, mơ hồ có thể thấy được máu đang lưu động, trong bóng đêm càng đáng sợ hơn.
Tiếng “Ti ti” rất nhỏ tản ra xung quanh, chính là tiếng vang do cánh của nó phát ra khi đã hấp đủ máu, càng vỗ càng nhanh, tiếng phát ra cũng càng lúc càng rõ.
Không bao lâu, một thân ảnh quỷ mị xuất hiện vô thanh vô tức ngay trước mặt, không quỳ xuống, chỉ hơi hơi cúi thân mình, ngữ khí cung kính: “Tông chủ, ngài tìm ta?” Nhưng giọng lại vừa nhỏ vừa lãnh, có vẻ hơi dày đặc quỷ khí.
Người nọ cầm quái trùng trong tay đưa ra: “Thời điểm phát tác cũng sắp đến, đây là giải dược năm nay. Ngoài ra, ta muốn ngươi điều tra cho ta một chuyện.”
Người đến tiếp nhận quái trùng, nhìn cũng không nhìn mặt không đổi sắc đem bỏ nó vào miệng, nhấm nhá một lúc thì nuốt xuống, lúc này mới mở miệng nói: “Chuyện gì?”
Yến Thù chậm trải quay đầu nhìn “Tụ tán đình” đã gần như không thể thấy trong bóng đêm, mới thở dài một hơi cầm máu quanh huyệt đạo bị thương, trước mắt một trận mê muội, chỉ đơn thuần dựa vào gốc đại thụ để ngồi xuống, mong có thể ổn định lại hô hấp đang dồn dập.
Thủ lại không tự giác mà hướng về phái bên hông, đó là miệng vết là nơi từng có một món đồ, chính là lệnh phù của “Vô Nguyệt môn”, nhưng hiện giờ, chỗ đó hoàn toàn rỗng tuếch, chỉ còn lại một vết thương lớn đang chảy máu.
Đối mặt với môn chủ, hắn báo cáo tất cả những tin tức dò hỏi được, chỉ che giấu một tin, đó là khi cùng cận vệ giao thủ đã làm mất lệnh phù, không phải hắn không muốn nói, mà là không dám nói.
“Vô Nguyệt môn” có thể thành tổ chức ám sát số một trên giang hồ, ngoại trừ bồi dưỡng được những sát thủ ưu tú, còn có có môn quy tuyệt đối khắc nghiệt. Thế nhưng môn chủ đương nhiệm lại khác biệt đến mức phát huy tới cực hạn, thậm chí còn hơn cả tiền nhiệm Tông chủ trước kia —— kì ân.
Kì ân: ban ân huệ.
Ân tình như vậy người ngoài nhìn thấy có thể sẽ cười nhạt, nhưng trong “Vô Nguyệt môn”, lại kết rắn chắc chẽ khiến người khác có thể vì nhiệm vụ mà quên mình.
Đương nhiên, cũng bởi vì như vậy, cho nên nếu phạm vào tội không thể tha, hắn sẽ trừng phạt còn huyết tinh tàn khốc hơn so với trước kia, không cần nhìn, chỉ nghe thôi cũng đã dọa người khác khiếp sợ.
Yến Thù cảm thấy lá gan mình bây giờ sắp nổ rồi, hắn không phải người nhát gan, sát thủ thì không thể nhát gan, nhưng hắn cảm thấy quả thật chưa từng sợ hãi như vậy. Thất lạc lệnh phù, còn giấu giếm Tông chủ không báo, một khi bị phát giác, làm sao có thể đối mặt với nghiêm trị gấp đôi kia.
Nếu nhận khốc hình hắn chỉ biết cầu bản thân mình sớm chết đi, cho dù thật sự còn sống sót, chỉ e là hắn cũng không còn hình người, khi đó hắn muốn sống cũng không được.
Phần lớn sát thủ rất coi trong lòng trung thành hơn cả sinh tử, về điểm này hắn không giống với mọi người, hắn có lòng trung thành, nhưng cũng không muốn chết. Hắn dựa vào ý chí muốn sống mãnh liệt mới có thể chiến đấu với đám đối thủ ngang tài ngang sức để tồn tại đến ngày hôm nay, bởi vì hắn không muốn trở thành công cụ của người khác suốt đời, sau đó tiếp nhận nhiệm vụ càng ngày càng khó khăn mà lỡ thất bại, mất đi giới trị lợi dụng, khi đó bị giết cũng không thương tiếc.
Về vấn đề này, hắn đã nghĩ rất nhiều lần, giết người càng nhiều thì càng lo lắng nhiều, lại không thể giải thoát, nên để vẹn toàn đôi bên, hắn sẽ ráng tìm được biện pháp thoát ly Vô Nguyệt môn mà không để bị đuổi giết.
Nhưng hiện tại, vấn đề này bỗng nhiên so với trước đây càng đáng sợ hơn đang hiện ra trước mặt hắn, đã quá trung thành, ngay lúc này muốn sống hay chết, hắn cũng phải đưa ra được sự lựa chọn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...