Mùa xuân luôn là mùa đẹp nhất, noãn phong húc dương, khuôn viên giữa dòng hoa xuân, những nhánh chồi trên cây dương liễu vừa mới đâm chồi lộ ra màu xanh trong, thấm đầy sương sớm màu ngọc bích trông giống như ngọc phỉ thúy bạc trong.
noãn phong húc dương: gió mát nắng ấm
Người đứng tựa dưới táng cây mặc một bộ quần áo xanh nhạt, nhìn đến thất thần những giọt sương nho nhỏ trên lá đang lung lay theo gió. Đột nhiên, ánh mắt vốn có chút mông lung lại xẹt lướt qua tia nghiêm nghị: “Điều tra được gì?” Giọng cứng rắn vang lên, nghe như tiếng kim thiết đan vào nhau.
Bên cạnh xuất hiện một bóng người cúi khom lưng nói: “Bẩm Tông chủ, Mục Chiêu đế của Khải Lương quả nhiên sẽ thân chinh, nhưng bởi vì tướng lĩnh ngoài tiền tuyến đã chết không ít, nên hắn gần như rất cẩn thận, phòng vệ còn nghiêm mật hơn nhiều so với suy nghĩ của chúng ta, cho đến nay vẫn chưa tìm thấy thời cơ để xuống tay.“
Người nọ khẽ lướt tay ngang qua những chiếc lá non, nhìn thấy trên tay dính những giọt nước trong suốt: “Tiếp tục quan sát, trên đời này không có cái gì gọi là phòng thủ kiên cố cả, huống chi hắn còn đang trên đường đi, thế nào cũng sẽ lộ ra sơ hở.“
Người tới lĩnh lệnh định rời đi, người nọ lại nói: “Từ từ, ngươi chuẩn bị đi, ta sẽ tự mình đi.“
Người tới lắp bắp kinh hãi: “Tông chủ, ngươi muốn đích thân đi sao?“
“Sao, ta vừa rồi nói không rõ ý sao?“
Do dự một lúc, người tới cắn răng nói: “Tông chủ, thuộc hạ có lời biết rằng không nên nói… thế nhưng… hôm nay nhất định phải nói.“
Nói xong không đợi người hắn gọi là “Tông chủ” kia tỏ thái độ, tự bản thân tiếp tục nói, tốc độ nói rất nhanh, giống như nếu không như vậy, thì dũng khí mà hắn vất vả lắm mới gom góp được trong nháy mắt sẽ biến mất: “Tông chủ, tuy nói chúng ta làm sát thủ, nhưng tôn chỉ là không giao du với kẻ xấu không lôi kéo phiền toái, từ trước đến nay ngân phiếu tiền bạc hai bên thoả thuận xong liền giải tán, thế nhưng lần này mua bán tuy rằng lớn như vậy……“
Nói tới đây ngừng một chút, tựa hồ là suy nghĩ khúc sau nên nói như thế nào, cuối cùng dứt khoát bằng bất cứ giá nào cũng phải nói: “Tông chủ, lần này ngươi đáp ứng rất qua loa, chẳng lẽ là vì động tư tâm với nữ nhân kia?“
Mất chữ cuối gần như là hô to, đem hết toàn lực vừa tập trung được phun ra toàn bộ, nhưng giọng nói lại mang vẻ thương tâm. Sau khi nói xong, hô hấp liền trở nên vừa ồ ồ vừa vội, toàn thân đều nhanh chóng kéo căng, giống như nghĩ rằng những lời hắn nói vừa rồi sẽ trở thành lưỡi đao bổ hắn thành hai mảnh.
Lưỡi đao còn chưa chạm đến, bất quá người đứng trước mặt hắn chỉ cần dùng ánh mắt khẽ liếc qua một cái, ánh mắt sắc bén còn lợi hại hơn là lưỡi đao, tựa hồ thật sự đã đem hắn chém thành hai mảnh.
“Bản chủ làm việc còn cần ngươi lắm miệng sao?“
Người nọ giật mình không chút nghĩ ngợi quỳ xuống: “Thuộc hạ biết tội.“
“Lui xuống!“
Trong khuôn viên lại yên tĩnh, người nọ xoay người lại nhìn vào những giọt sương trên lá, ánh nắng rực rỡ, giọt sương trong suốt huyền ảo thất sắc dần dần ngưng tụ lại tiêu tan trong không khí, tia dấu vết cuối cùng cũng không thấy.
thất sắc: bảy màu
Nhất thời lóa mắt, giống như cảm giác khi mới gặp nữ nhân kia
Giống như vô số người tìm đến”Vô Nguyệt môn”, tất nhiên sẽ có người phụ trách quyết định nhận hay không nhận, rồi sẽ thương thảo giá, buôn bán đặc biệt giá cả cao tiếp nhận đếm không hết, chưa từng có việc nào có thể kinh động đến hắn. Nếu không phải giá của nàng đưa ra quá cao, người muốn giết cũng rất đặc thù, chỉ sợ rằng cả đời hắn cũng sẽ không thể biết trên đời này còn có một người có thể tác động đến tâm đã bình lặng như nước trong suốt gần ba mươi năm của hắn.
Lúc nàng đến cũng là một buổi sáng sớm như vậy, ánh mặt trời rực rỡ, một điều duy nhất không tương đồng chính là khi đó tuyết vẫn trắng xóa, ánh mặt trời chiếu xuống vườn hoa rực rỡ đến chói mắt, nàng tựa như bước trên dải quang mà đến. Một cảnh tượng mà “Vô Nguyệt môn” này chưa bao giờ xuất hiện, vừa đẹp vừa hư ảo gần như không có thật.
Một thân trắng thuần, sợi tóc đen mun rối tung trên hai vai, không son phấn không mang ngọc bội, chỉ cài trên tóc một cây trâm hoa mai bạch ngọc, khuôn mặt mang chút tái nhợt, mặt không chút biểu cảm, ngay cả môi cũng tái nhợt, cả người chỉ còn hai màu hắc bạch, giống như một linh hồn vắng vẻ quyến luyến nhân thế, hương lành lạnh nhẹ nhàng lướt qua.
Nàng rất đẹp, nhưng cũng rất tiều tụy, ánh mắt lại rất sáng, giống như muốn thiêu đốt xung quanh, đi đến trước mặt hắn giống như nhìn hắn rồi lại giống như đang thấy hư vô mà nói: “Ngươi đã biết ta muốn giết người nào, trong đó một người cũng không thể thoát, nhận hay không nhận? Nhận, tất cả trân bảo trong quốc khố của Phù Ly đều là của ngươi.“
Là tổ chức sát thủ cao nhất, phải bảo đảm thanh danh, quy củ tiếp nhận trao đổi cũng rất nhiều, trong đó tối trọng yếu chính là phải giải quyết được hậu quả khi tiếp nhận trao đổi, tuyệt đối không thể để lại hậu quả mai sau. Tuy rằng chuyện như vậy đối với Tông chủ “Phi nguyệt môn” hắn đây phải nói là gặp rất ít, ít đến mức chuyện lần này là đầu tiên.
Trao đổi này, theo lý thì đừng nói một cái quốc khố của Phù Ly, cho dù có đem toàn bộ quốc khố Trung Nguyên đém đặt trước hắn thì hắn cũng không nên chấp nhận, giết người không phải việc khó, khó khăn nhất chính là làm sao xử lý được những phiền toái vô tận về sau, không nắm chắc sẽ giải quyết tốt hậu quả, vậy tuyệt đối không nên nhận.
Để giữ thanh danh bên ngoài của tổ chức sát thủ, bọn họ tuyệt đối không cần chính là phiền toái, nếu khiến bọn họ bị vạch trần thì sẽ mang đến rất nhiều nguy cơ. Công việc lần này lại cố tình như vậy, mặc dù hắn mánh khoé thông thiên nhưng cũng không nắm phần chắc chắn sẽ khiến tất cả phiền toái biến mất sạch sẽ, cho nên, công việc này không nên nhận. Hơn nữa hắn biết, trước hắn, tất cả các tổ chức sát thủ khác đều không dám nhận công việc này, hắn lại càng không nên nhận.
Thế nhưng hắn cũng không biết bản thân mình lúc ấy bị làm sao ấy, đối với cặp mắt đen rực cháy kia lại giống như mất hồn, lời nói cự tuyệt khi chuyển qua miệng lại thành: “Ta nhận.“
(Hàaaa….. phải nói sao với anh đây…(.!))
Phát hiện bản thân mình đang nói cái gì, tim hắn trong một khắc đập rất mạnh và loạn nhịp. Mà nữ nhân trước mặt giống như giải quyết được tâm sự lớn nhất kiếp nầy nên nhẹ nhàng thở ra, lập tức trầm tĩnh lại, trong khoảng khắc đó mắt hắn nhìn đường môi nàng nhếch lên, gợi lên một nụ cười vừa nhẹ vừa nhạt, bất quá trong chớp mắt liền tan biến, lại khiến hồn hắn bay đến bầu trời xa xôi.
Vì thế hắn thốt ra: “Vậy mà có thể nghĩ ra biện pháp này để giúp Phù Ly phúc quốc chi nguy, không hổ danh là tướng quân phu nhân được trên dưới cả nước Phù Ly ca ngợi.“
phúc quốc chi nguy: cứu nguy nan phục hồi đất nước.
Ánh mắt của nàng cúi xuống, đến khi nâng lên thì bên trong là ánh mắt lạnh băng: “Phù Ly có khôi phục có hưng thịnh thì việc gì đến ta, huống chi về căn bản đã không thể cứu.“
Lời nói này lại khiến hắn giật mình, nàng xoay người rời đi, chỉ có thể nghe nàng nói tiếp: “Ta chỉ là một nữ nhân, trong lòng chỉ có thể dung nạp duy nhất một người, nay y đã mất, tất nhiên ta phải báo thù, việc ta muốn chỉ duy nhất một điều này thôi.“
Từ đó về sau, hai người không gặp nhau nữa, thế nhưng khoảng khắc gặp mặt đó lại giống như bát trà nhỏ thoang thoảng tựa như khắc vào trong đầu hắn, bất luận là đứng ở đâu cũng sẽ nhớ đến, thậm chí càng ngày càng rõ hơn, ngay cả hình ảnh sợi tóc tung bay của nàng ngày hôm đó hắn đều như nhìn rõ trước mắt.
Không khỏi gượng cười, tình cảm thật sự là điều không sao hiểu được, bản thân mình trước đây luôn coi thường nó, không nghĩ tới có lúc lại gặp phải, thế nhưng ngày đó nàng cũng nói rõ ràng rằng, lòng của nàng chỉ có thể dung nạp một người, bản thân mình không phải đã giết quá nhiều người, nên đang nhận báo ứng kiếp này sao?
Lời của nàng lại bắt đầu vang vọng bên tai, càng lúc càng rõ, mùi hương hoa mai bạch ngọc lành lạnh thoảng thổi qua. Tiện tay ngắt cành cây liễu, hắn khẽ lẩm bẩm: “Làm xong chuyện này, ta nên đi đâu đây?“
Đột nhiên toàn thân chấn động mãnh liệt —— sống không thể sinh ái tình!
Hoa xuân trong đình viện khẽ nở, toàn một màu xanh non, càng làm tăng thêm tia nắng xuân đang lan tỏa, nhưng trong viện không hề có tiếng người lại khiến cảnh đẹp càng thêm nhè nhẹ thê lãnh, khiến cho mỹ nhân đang ngồi một mình giữa rừng hoa càng thêm cô tịch.
Vẫn một thân một màu trắng thuần khiết, suối tóc rối tung giống như gấm hắc, được một đóa mai bạch ngọc vắt nghiêng qua, giữa những ngón tay thon xanh là một phong thư. Nàng nhìn chăm chú vào phong thư, cẩn thận xếp gấp đặt sang một bên, sau đó lại lấy ra một phong thư khác, rồi lại nhìn chăm chú sau đó lại xếp gấp lại.
Cả một buổi sáng, nàng chỉ chăm chú làm chuyện này, đến lúc tất cả phong thư đều đã xem qua một lượt cũng đã sắp xếp cẩn thận, nàng mới thu xếp để vào chiếc hộp nhỏ bằng gỗ cây tử đàn ở bên cạnh, động tác rất mềm nhẹ giống như đang cầm trân bảo duy nhất của thế gian này.
Vừa mới đem chiếc hộp kia khóa xong xuôi, một lão nhân có thắt lưng hơi cúi xuống đi vào trong viện, trong tay cầm một chiếc áo choàng lông chồn bạc phủ thêm cho nàng, thở dài nói: “Thiếu phu nhân, đầu xuân trời còn lạnh, ngồi dưới đất như vậy hàn khí vào người thì làm sao?“
Khi nói chuyện ánh mắt nhìn vào chiếc hộp nhỏ kia, lại nhịn không được thở dài: “Thiếu phu nhân, mỗi ngày sao phải khổ như vậy.” Mỗi ngày mỗi ngày, nàng đều cầm chiếc hộp này, buổi sáng phải xem một lần, buổi tối cũng nhất định phải xem một lần, nếu không quả thực đêm không thể ngủ. Nhưng cho dù mỗi ngày đều xem như vậy, nàng lại càng ngày càng… tiều tụy hơn, sao lại không làm người ta đau lòng.
Nàng thế nhưng lại nhẹ nhàng cười cười, thắt dây tấm áo choàng do lão nhân mang đến xong: “Tống bá, ta chỉ là xem chưa xong thôi. Yên tâm đi, mấy ngày sau ta sẽ không xem nữa.” Câu tiếp theo lại rất nhẹ rất khẽ: “Sẽ nhanh thôi.“
Tống bá do tuổi cao nên tai không linh hoạt, giọng khi nói câu cuối lại hơi mơ mơ hồ hồ, hỏi: “Thiếu phu nhân, ngươi đang nói cái gì vậy?“
Nàng lắc đầu: “Không có gì, Tống bá, ngồi trong viện hơi lạnh, quay về phòng thôi.“
Tống bá vốn lo lắng, nhưng nghe nàng câu trước là tâm đã buông lỏng một nửa, cho nên cũng không miệt mài truy hỏi, ứng đáp một tiếng đỡ nàng vào phòng, nói: “Thiếu phu nhân ngồi đi, lão nô hâm nóng trà cho người.“
Nàng lại không ngồi, mà là đi đến bên cửa sổ đẩy cửa ra, nhìn phong cảnh bên ngoài đến xuất thần, trên tay thế nhưng vẫn đang cầm chiếc hộp nhỏ kia, tay phải lại ôn nhu lướt trên hoa văn được điêu khắc tinh tế phức tạp, lời nói còn chưa nói hoàn lại giống như lạc mất: “Kỉ Hàn, ta chờ chàng gọi một tiếng Khinh Thường đã sáu năm, nhưng cuối cùng cũng vẫn không đợi được….“
Thần sắc trong khoảng khắc đó vừa cô quạnh vừa uất ức, nhưng thoáng chốc nàng lại mỉm cười: “Bất quá không sao cả, chẳng bao lâu nữa, ta nghĩ ta có thể nghe được….“
Hết Chương 28
Hì hì…!!! Thật xứng đôi nha!!!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...