"Ừ." Nguyên Chính Hoàn trả lời, thuận tay cất khăn lụa vào trong áo, bàn tay đẩy xe lăn.
"Vương gia." Thượng Trang bỗng nhiên gọi y. Y run lên, sau đó quay đầu nhìn lại, nghe nàng tiếp tục: "Nô tỳ, có chuyện muốn cầu xin Vương gia."
Y nhíu mày, hỏi: "Chuyện gì?"
Vòng tới trước, Thượng Trang mới mở miệng: "Nô tỳ cầu xin Vương gia nhận Phục Linh làm tỳ nữ của ngài." Nàng tới ngự tiền, tuy bề ngoài vô cùng vinh qua, nhưng chỉ có nàng biết rõ, Hoàng đế đề bạt không phải bởi vì yêu thích.
Nguyên nhân phía sau, có nhiều chuyện nàng đoán ra được, nhưng có một số lại không.
Mà nay Phục Linh đang ở Hoán Y Cục, cuộc sống sau này vô cùng khó khăn. Trong hoàng cung này, người nàng có thể cầu xin chỉ có Nguyên Chính Hoàn.
Y khẽ cười: "Muốn một cung nữ cũng không phải khó, chỉ là đôi khi, quá suy nghĩ cho người khác cũng không phải chuyện tốt."
Y nói vậy, xem như đã đồng ý.
Thượng Trang có chút cao hứng, vội vàng tạ ơn, rồi nói: "Nô tỳ đương nhiên sẽ tự lo cho mình." Phục Linh có lẽ biết thân phận thật của nàng, nếu nàng ấy sống trong cung không tốt, sợ rằng sẽ bị người khác mua chuộc.
Nàng khẽ cắn môi, rốt cuộc thì từ khi nào, nàng cũng đã bắt đầu học tính kế?
Thượng Trang bất đắc dĩ cười, tựa như những lời vừa rồi, là vì chính nàng.
Nếu có thể sống, nguyện vọng lớn nhất của nàng chính là gặp lại muội muội thất lạc lâu năm.
Nguyên Chính Hoàn yên tâm cười, lên tiếng: "Ở đây, nếu được ngươi hãy học cách bảo vệ chính mình. Nhưng, ta vẫn sẽ bảo vệ ngươi." Đã bao lâu rồi y chưa từng hứa hẹn với người khác như vậy?
Bởi vì y luôn nghĩ, y không làm được.
Nhưng, nữ tử trước mặt lại khiến nội tâm y dấy lên hi vọng.
Hi vọng nàng sống tốt.
Cả người Thượng Trang run lên, nàng không tin nhìn y, trên môi hiện lên ý cười, hỏi: "Vì sao Vương gia phải bảo vệ nô tỳ?"
"Ta thích ngươi." Y nói.
Trái tim dường như chậm một nhịp, có chút đau xót, vui vẻ.
Y nói, thích nàng....
Vậy, là loại thích này sao?
Thượng Trang cắn môi, nàng không dám hỏi.
Y đột nhiên gọi: "Mạc Tầm."
Cửa mở ra, Mạc Tầm với vẻ mặt không chút thay đổi bước vào. Từ lúc nàng lừa gạt chủ tử nhà mình, ấn tượng hắn dành cho nàng, so với thời điểm gặp mặt đã ác cảm hơn. Hắn không thích nữ tử như vậy, hắn thề, nếu nàng làm chủ tử hắn bị thương, hắn tuyệt đối không bỏ qua cho nàng.
Ngày hôm nay, lúc y đi, ánh mặt trời tốt lên khác thường.
Nàng đứng trước cửa, thấy y quay đầu lại, cả người đột nhiên giật mình.
Đôi mắt kia vẫn mê người như vậy.
Nàng tin, y cũng đã "thấy" nàng.
Nàng bỗng dưng cảm thấy, nam tử như vậy, cho dù nhìn từ xa cũng rất tốt.
Lúc đó, trong đầu lại nhớ tới Mộ Dung Vân Khương, không biết vì sao, nàng cảm thấy tiếc hận thay nàng ấy. Bởi vì, nàng ấy không biết chính mình đã bỏ lỡ nam tử tốt như vậy.
...............
Thu dọn xong, Thượng Trang lập tức qua Càn Thừa cung.
Thái giám nói, Hoàng đế uống thuốc xong đã đi ngủ rồi. Nàng đợi tới buổi tối cũng không có gì để làm.
Nữ quan, so với cung nữ không phẩm cấp vẫn có khác biệt.
Hiện tại nàng là ngự tiền Thượng nghĩa, ngoại trừ Hoàng đế, không ai có thể lệnh nàng làm việc.
Quay lại Hoán Y Cục, Từ ma ma không có ở đây, nàng liền đi tìm Phục Linh. Nàng ấy vẫn đang giặt giũ y phục, thấy Thượng Trang, khóe miệng liền cong lên: "Sao tiểu thư lại tới đây?"
Nàng và nàng ấy vui vẻ trò chuyện.
Một lát sau, bên ngoài có người chạy vào, nâng mắt đã thấy Từ ma ma. Bà ta thấy Thượng Trang ở đây, không khỏi kinh hãi, còn cười nhìn Phục Linh: "Mau mau, Vương gia muốn thu nhận ngươi làm tỳ nữ! Còn không mau theo ta đi tạ ơn?"
Nhất thời Phục Linh không kịp phản ứng, Thượng Trang liền cười nói: "Còn không mau đi?" Nàng cũng rất kinh ngạc, không ngờ lại nhanh như thế.
Từ ma ma cười cười: "Vu Thượng nghĩa nói đúng, đừng để Thành Vương điện hạ chờ lâu."
Lời vừa dứt, hai mắt Thượng Trang lập tức căng lớn.
Bà ta nói cái gì? Thành Vương điện hạ?
Nguyên Duật Diệp?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...