Thâm Cung Phượng Duy Xuân Tuý Phế Phi

Hoàng đế đột nhiên đứng lên.

Nguyên Chính Hoàn nhíu mày, mở miệng nói: "Thánh Thượng vẫn nên nghỉ ngơi trước đi, chuyện của Chính Hoàn đã làm ngài khó xử rồi."

Hoàng đế ho khan một trận, nâng mắt nhìn y, sau một lúc lâu mới lên tiếng: "Hôn sự này, thôi bỏ đi."

"Thánh Thượng..."

Hoàng đế cắt ngang, mỉm cười: "Đệ là hoàng đệ của trẫm, trẫm biết nên làm thế nào." Ông đã chiếm quá nhiều thứ của y rồi, mà hiện tại, mệnh của ông cũng không còn dài, ông muốn vì con cháu của mình mà tích đức.

Nguyên Chính Hoàn cười khẽ: "Vậy, Chính Hoàn tạ ơn Thánh Thượng." Y dừng lại, rốt cuộc cũng hỏi tới chuyện của Thượng Trang, "Đúng rồi, cung nữ đang quỳ bên ngoài kia đã phạm tội gì vậy?"

Hoàng đế trầm giọng: "Ý đồ câu dẫn Thái tử."

Không biết vì sao nghe những lời này, Nguyên Chính Hoàn không khỏi nhớ lại hôm đó, Nguyên Duật Diệp cũng nói với y, nàng câu dẫn hắn.

A, y bất giác cười.

"Cười gì?" Hoàng đế nhíu mày nhìn y.

Y không kinh hoảng, chỉ nhẹ giọng đáp: "Nếu Thánh Thượng chỉ phạt nàng quỳ gối bên ngoài, vậy xem ra cũng không phải đại sự gì." Cho dù là đại sự, y cũng muốn nó thành việc nhỏ.


Ánh mắt Hoàng đế dừng ngay cửa lớn.

Nói chuyện một hồi với Hoàn Vương, ông sớm đã không còn để trong lòng chuyện vừa rồi, bây giờ nhắc lại cũng không còn thịnh nộ giống lúc trước. Dù sao, Thái tử vẫn là đứa con ông thích nhất, nếu không, vị trí Thái tử này ông cũng không giao cho hắn.

Người trước mặt không nói gì, nhưng nghe tiếng hít thở đều đều của Hoàng đế, Nguyên Chính Hoàn đã nhận ra, phẫn nộ ban đầu đã được giảm bớt.

"Chẳng qua là một cung nữ mà thôi, Thánh Thượng không cần vì nàng mà tổn hại long thể." Y thản nhiên nói.

Chẳng qua là một cung nữ mà thôi.

Hoàng đế cẩn thận ngẫm nghĩ lời nói của y, ông nâng tay khẽ vuốt thái dương, đúng vậy, chẳng qua là một cung nữ nhỏ nhoi mà thôi nhưng sao lại khiến ông để ý như vậy chứ? Chẳng lẽ bản thân thật sự đã già rồi sao?

Cho nên, những chuyện ông lo lắng luôn làm quá lên như vậy?

Hoàng đế cười tự giễu một tiếng, lại nghe Nguyên Chính Hoàn nói: "Nếu Thánh Thượng còn lo lắng cho Thái tử lại không muốn giết nàng, chi bằng, hãy cho nàng một danh phận. Như thế, thân phận khác xưa, Thái tử cũng tự nhiên hiểu rõ." Thời điểm nói lời này, trong lòng y bất giác căng thẳng.

Một loại cảm giác vô cùng khó chịu, y cũng không nói rõ là vì sao.

Y biết Hoàng đế sẽ không đồng ý, nếu ông muốn giữ nàng bên cạnh, chắc chắn sẽ không đợi đến hôm nay. Nhưng, nếu ông thật sự nghe lời của y, cho nàng danh phận, vậy...


Bàn tay bất giác xoa ngực, trái tim y, có chút đau đớn.

Hoàng đế chú ý tới khác thường của y, mở miệng hỏi: "Sao vậy?"

Y kinh hãi, chỉ qua loa trả lời: "Trời lạnh, thần đệ có chút không thoải mái."

Hoàng đế ho khan một tiếng, mới nói: "Vậy hồi phủ đi, trẫm cũng muốn nghỉ ngơi."

Nguyên Chính Hoàn chần chờ, cuối cùng cũng gật đầu, gọi Mạc Tầm vào trong.

Hoàng đế nhìn y ra ngoài, một lát sau liền kêu Trần Trung, nói: "Truyền An Lăng Vu vào."

Thượng Trang tiến vào, vẫn theo quy củ quỳ trước mặt ông.

Nàng không biết Hoàn Vương và Hoàng đế đã nói những gì, thời điểm y lướt qua nàng, nàng cũng không ngẩng đầu. Nàng chỉ có thể nghe tiếng bánh xe lăn qua.

Hoàng đế chằm chằm nhìn nàng một lúc, ông không thể phủ nhận, nữ tử trước mặt này, rất thôi minh.

Lời của Nguyên Chính Hoàn muốn nói với ông, vì một cung nữ hèn mọn mà làm hỏng mối quan hệ với Thái tử, thật không đáng. Mà người ông để ý, cũng là nữ tử thông minh này.

Sự gan dạ sáng suốt của nàng, xác thực cũng khiến ông thưởng thức.

"An Lăng Vu."

Cả người Thượng Trang run lên, cúi đầu trả lời: "Có nô tỳ."

Hoàng đế lại ho khan mấy tiếng, mới nói: "Từ hôm nay trở đi, ngươi qua Càn Thừa cung hầu hạ trẫm."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui