Thâm Cung Phượng Duy Xuân Tuý Phế Phi

Các cung nữ đều hào hứng giục cung nữ mới vào kể chuyện.

Thượng Trang nhịn không được mà hỏi: "Lã Đức nghi đã bị ban tử tội, liệu có dính dáng tới Lữ gia không?"

"Thượng nghĩa hồ đồ rồi sao?" Cung nữ kia cười đắc ý, "Việc này kẻ ngốc cũng có thể nhìn ra, đương nhiên là Lữ gia ở phía sau sai khiến, nếu không, Lã Đức nghi thân là nữ tử sao lại có lá gan lớn như vậy? Hoàng hậu nương nương đã hạ chỉ cắt chức toàn bộ người Lữ gia làm việc trong triều, trục xuất khỏi kinh thành, vĩnh viễn không được làm quan."

Làm Thừa tướng bị thương, tội vốn không hề đáng chết, nhưng Thượng Trang cũng đoán được, nếu Tần Lương đệ đã có thể lợi dụng mối quan hệ này của Lữ gia và Thừa tướng, vậy dù Lã Đức nghi có đắc thủ hay không nàng ta vẫn sẽ không bỏ qua cho Lữ gia

Các cung nữ càng nói càng hăng say, có người lộ ra vẻ tiếc hận.

Có người còn tức giận, mắng: "Lã Đức nghi cũng thật là, huynh trưởng bất tài thì thôi, tội gì phải làm khó bản thân như vậy."

Dứt lời, mọi người xung quanh đều gật đầu đồng ý.

Thượng Trang chỉ khẽ cười một tiếng, xoay người rời đi.

Kỳ thật kết cục của Lữ gia như vậy đã là tốt nhất. Từ lúc biết hận thù giữ Lữ gia và Mộ Dung tướng, nàng còn tưởng Hoàng hậu sẽ xuống tay ngoan độc hơn.


A, xem ra là nàng nghĩ nhiều.

Lúc ra ngoài, Thượng Trang mới phát hiện trời đã tối. Nàng cầm đèn lồng, chậm rãi đi tới Càn Thừa cung.

Lại một ngày trôi qua, nàng thầm thở dài một tiếng.

Câu nói đó của Hoàng đế vẫn khắc sâu trong đầu nàng.

Không muốn nghĩ nữa, nhưng nó vẫn cứ hiện lên, khiến nàng không khỏi phiền muộn. Thượng Trang ảo não, dậm chân lại trúng cục đá. Tâm trạng lúc này vô cùng khó chịu, nàng dùng một cước đá mạnh ra ngoài.

Trong hoàng cung này, nàng chỉ là một nô tỳ thấp bé, nhưng cho dù là nô tỳ cũng phải có cảm xúc.

Một cước này dùng lực rất mạnh, phải qua một lúc nàng mới nghe thấy tiếng cục đá chạm đất. Và cùng lúc đó, một tiếng động khác vang lên, hình như là... Tiếng vỡ đồ.

Thượng Trang cả kinh, không lẽ nàng lại gây ra chuyện nữa sao?

Nàng cẩn thận nghĩ lại, nơi này sao có thể có đồ sứ chứ? Cẩn thận cầm đèn lồng đi lên, phía sau gốc cây nàng lại mơ hồ nghe có âm thanh gì đó. Nàng hít một hơi thật sâu, kiễng mũi chân đi tới, trong lúc hoảng hốt hình như thấy có người dựa vào lan can.


Ai vậy?

Thượng Trang chấn động, vội rút tay về, nhưng trong một khắc đó nàng đã nhìn thấy chiếc giày màu vàng sáng rực của người kia.

Thiên hạ này chỉ có hai người được dùng đồ vật màu vàng.

Hắn không thể là Hoàng đế, như vậy... Là Thái tử!

Nhưng đã trễ thế này, hắn ở đây làm gì? Hơn nữa xung quanh không có tới một ngọn đèn, ngay cả cung nữ và thái giám cũng không thấy.

Cơn gió thổi tới, trong sự lạnh lẽo cùng màn đêm là mùi rượu thoang thoảng.

Thượng Trang lập tức hoàn hồn, thì ra thứ vừa bị vỡ chính là bình rượu!

Nàng quay đầu xem nơi này còn ai khác không, nếu để Hoàng đế biết Thái tử ở đây uống rượu, ông ấy chắc chắn sẽ mất hứng. Nhưng nếu nàng tiến lên khuyên, rốt cuộc cũng không thích hợp.

Không bằng kêu người tới Đông cung báo cho Tần Lương đệ.

Nàng vừa xoay người định đi thì nam tử ở sau gốc cây lên tiếng: "Tắt đèn đi!"

Thượng Trang dừng bước, lúc này nàng mới để ý trong tay còn cầm đèn lồng, Nguyên Duật Phong cho dù có ở sau gốc cây cũng không ngăn được ánh sáng phát ra từ chỗ này.

"Tắt đèn đi, nếu không bổn cung sẽ giết ngươi."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui