"Mặc dù thi thể bị hư hỏng nặng không thể nhận dạng được do bị thiêu hủy dữ dội, nhưng căn cứ vào hồ sơ cảnh sát Hoàng lưu lại trong cơ sở dữ liệu, tiến hành so sánh ADN và thi thể tại hiện trường, không thể nghi ngờ người chết quả thật là Hoàng Vệ Bình.
Xin mọi người nén bi thương." Tại phòng điều tra hình sự số hai của cục cảnh sát thành phố A, một cảnh sát trong bộ phận giám định tiếc nuối tuyên bố.
Bầu không khí tại hiện trường trở nên ngưng trệ và nặng nề, toàn bộ phòng số hai không có một chút âm thanh nào, nhìn kỹ lại thì vành mắt ai cũng đỏ, Lý Minh Phong trong phòng điều tra hình sự số hai ngược lại là người bình tĩnh nhất, y và Hoàng Vệ Bình trở thành cấp trên và cấp dưới vì vụ án buôn lậu nổi tiếng hơn mười năm trước, nói là cấp trên cấp dưới thực ra càng giống như bạn vong niên hơn, nói y là người Hoàng Vệ Bình tín nhiệm nhất cũng không ngoa.
Nếu như Lâm Thâm không hề nhìn thấy gân xanh lộ ra trên bàn tay đang nắm chặt và sự run rẩy nhẹ trên lồng ngực đó, đều tin y thực sự lạnh lùng vô tình.
Trên mặt Lâm Thâm vừa vặn thể hiện sự hối hận khổ sở đan xen, dường như là trạng thái mà tất cả những người bình thường nên có khi họ bi thương hối tiếc.
"Giáo sư Lâm, xin hãy đem những lời vừa rồi nói với tôi kể lại cho mọi người một lần nữa đi." Đầu tiên Lý Minh Phong phân phó Lâm Thâm, sau đó y lại xoay người nói với cấp dưới còn đang bi phẫn nói, "Rơi nước mắt cũng vô dụng, chúng ta chỉ có mau chóng để hung thủ đền tội mới có thể ngăn chặn tất cả bi kịch này!"
"Trưa hôm qua, Bình Bình gọi điện cho tôi nhờ tôi giúp anh ấy xin nghỉ phép, nói mình cần phải đến một nơi, anh ấy mói mình vừa gặp một người rất quan trọng ở khu X và biết một tin tức có thể liên quan đến H.
Tôi không yên tâm để anh ấy đến đó một mình nên cũng xin nghỉ phép đi tìm anh ấy, sau khi gặp anh ấy nói anh ấy vô tình biết được H có thể là bạn thuở nhỏ của mình nên tôi đã hỏi anh ấy chi tiết cụ thể, nhưng anh ấy nói cần phải đến tận nơi để kiểm tra mới có thể đưa ra kết luận." Hắn nghẹn ngào nói, hàng mi mảnh khảnh bị nước mắt làm ướt, thanh âm luôn trong trẻo nhẹ nhàng cũng mang theo tia khàn khàn.
"Sau đó tôi liền lái xe chở Bình Bình đến địa chỉ anh ấy đưa, chính là cô nhi viện nơi xảy ra vụ việc.
Sau khi đến phát hiện nơi đó thoạt nhìn giống như đã bị bỏ hoang thật lâu, lúc ấy tôi liền cảm thấy hơi nguy hiểm, muốn cùng anh ấy đi vào, nhưng mọi người cũng biết tính tình bướng bỉnh của anh ấy, luôn kiên trì muốn một mình đi vào, nói chỉ đi vào bên trong tìm ít đổ, để tôi đợi anh ấy trên xe."
"Khoảng mười phút sau, tôi nhìn thấy Hàn Diệp - anh trai cùng cha khác mẹ của tôi", hắn giải thích, "Anh ta đại khái không nhìn thấy xe của tôi, anh ta đi bằng taxi đến, xuống xe vội vã vào cổng cô nhi viện."
"Lúc ấy tôi cảm thấy hơi kỳ quái, tại sao cậu ta lại tới đây, tôi lại đợi thêm mấy phút nữa, tâm trạng bất an càng ngày càng mãnh liệt, liền muốn xuống xe xem thử, sau đó vừa xuống xe liền nhìn thấy khói cuồn cuộn dày đặc, bởi vì bức tường của cô nhi viện này rất cao, tôi không nhìn thấy tình huống cụ thể bên trong liền chạy nhanh vài bước đến cửa lớn, lúc này tôi nhìn thấy bên trong ánh lửa ngút trời, toàn bộ cô nhi viện đều bốc cháy, nghĩ đến Bình Bình vẫn còn ở bên trong, tôi liền muốn vọt vào, xin lỗi, lúc ấy trong tình thế cấp bách quên mất Hàn Diệp có thể cũng ở trong đám lửa, dù sao tôi và anh ta cũng không quen lắm...", hắn tiếp tục kể lại.
"Nhưng ngọn lửa này thật sự quá dữ dội, đầu tiên tôi gọi điện báo cháy, lại đổ một chai nước khoáng lên áo khoác của mình cố xông vào, nhưng cuối cùng vẫn thất bại."
"Hàn Diệp này, cậu không nhìn thấy hắn ta từ trong đám cháy đi ra đúng không?" Lý Minh Phong nghiêm túc hỏi Lâm Thâm.
"Không có, đây cũng là chỗ kỳ quái, hiện tại so sánh ADN với quần áo còn sót lại trên người thi thể bị thiêu rụi có thể chứng minh thi thể duy nhất ở hiện trường là Bình Bình, mà Hàn Diệp tựa như đột nhiên biến mất." Lâm Thâm cúi đầu vừa suy nghĩ vừa nói, "Đúng rồi, còn có chính là, trong tay thi thể nắm chặt chiếc đồng hồ kim loại cổ điển bỏ túi xưa, bên trong có ảnh Bình Bình, nhưng chiếc đồng bỏ túi này tôi chưa từng thấy qua ở chỗ Bình Bình, thời gian anh quen biết Bình Bình lâu hơn tôi rất nhiều, anh có biết lai lịch của chiếc đồng hồ này không?"
Lý Minh Phong lắc đầu, sau đó nói, "Tôi cũng chưa từng thấy chiếc đồng hồ này, cũng may chiếc đồng hồ này được làm băng chất liệu kim loại chịu lửa, ảnh chụp bên trong cũng được bảo quản, bức ảnh này tôi đã từng thấy qua." Lý Minh Phong lại nói thêm, "Mười hai năm trước trước khi cậu ấy đi nằm vùng, cậu ấy đã đưa cho tôi một album ảnh cũ nhờ tôi bảo quản, tôi đã nhìn thấy bức ảnh này trong album ảnh đó."
Lúc này nhân viên bộ phận giám định vẫn im lặng nghe bọn họ thảo luận về vụ án xen vào nói, "Bức ảnh này chúng ta lấy từ trong đồng hồ bỏ túi ra, sau đó phát hiện mặt sau có chữ, viết là 'x năm x ngày x tháng', sinh nhật sáu tuổi của Bình Bình, trại trẻ mồ côi thành phố A".
Lý Minh Phong nghe được trầm mặc trong chốc lát, lại mở miệng phân phó Lâm Thâm, "Giáo sư Lâm, nói về em trai cậu đi."
"Nói ra thật xấu hổ, anh ta là con riêng của cha tôi, đại khái sáu bảy tuổi mới được cha tôi từ cô nhi viện tìm về, cụ thể là cô nhi viện nào cần điều tra.
Sau khi cha mẹ tôi cãi nhau dữ dội vì anh ta, anh ta đã được đưa đến nhà người bạn tốt của cha tôi nuôi dưỡng, thường chỉ có một ngày trước sinh nhật cha tôi anh ta sẽ đến nhà tôi, sau đó nhanh chóng rời đi.
Vì vậy, tôi không quen thuộc với anh ta.
Tôi chỉ biết mấy năm nay anh ta vẫn mở một cửa hàng nhỏ ở thành phố A, sống một mình." Lâm Thâm trả lời.
Vì vậy Lý Minh Phong chỉ thị cho mọi người trong đội, "Hành động thôi, tập trung điều tra Hàn Diệp này!"
Trải qua điều tra của phòng hai, bản thân Hàn Diệp đã biến mất từ sau khi xảy ra hỏa hoạn, mà bọn họ thông qua bộ phận viễn thông điều tra nhật ký điện thoại của Hoàng Vệ Bình, phát hiện đêm hôm trước anh từng liên lạc với một số điện thoại di động, chủ máy tên là Tôn Lê, vì thế phía cảnh sát đến tận nhà tìm bà để tìm hiểu tình hình.
Từ chỗ bà biết được ngày Hoàng Vệ Bình bị sát hại, người hẹn gặp chính là bà, sau khi được bà xác nhận, biết được bức ảnh kia là bà đưa cho Hàn Diệp, mà Hàn Diệp, quả thật từng ở cùng một cô nhi viện với Hoàng Vệ Bình.
Trước khi mời Tôn Lê đến đồn cảnh sát để ghi chép chi tiết vào ngày hôm sau, bà đã phải nhập viện vì thương tâm quá độ.
Sau khi lệnh khám xét của cảnh sát được ban hành, tiến hành lục soát căn phòng mà Hàn Diệp sống một mình, phòng không lớn sạch sẽ gọn gàng, hơi thở cuộc sống nồng đậm, bên trong bất kể là đồ dùng sinh hoạt hay lịch sử duyệt web máy tính đều rất bình thường, cho đến khi bộ phận kỹ thuật của cảnh sát phát hiện được một thư mục ẩn trong máy tính cá nhân của anh ta, bên trong có một người đã trao đổi qua lại với Hoàng Vệ Bình, mà Hoàng Vệ Bình trong email gọi người này là: H
Sau đó, bộ phận pháp y đã tiến hành khám xét tỉ mỉ và so sánh các vật dụng hàng ngày của anh ta, cuối cùng trong tủ quần áo được sắp xếp gọn gàng của anh ta tìm thấy một chiếc thắt lưng da hoàn toàn trùng khớp với dấu vết của mười một nạn nhân khi họ bị siết cổ trước đó.
...
(còn tiếp)
____________________
Mình thật sự thích fic này lắm ý hí hí hí.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...