Đăng trong nhà "bacom2" ở Wattpad
Hoàng Biện thở dài: “Không dối gạt các vị, trước đó vài ngày đã bắt được mấy tên mật thám. Đầu tiên bản quan cũng hoài nghi có người hạ độc, nhưng suy đi nghĩ lại, nếu bọn chúng thực sự có bản lĩnh này, chi bằng ra tay với mấy cửa hàng và khu chợ mà quân doanh thường xuyên đến mua sắm, các tướng sĩ ăn vào miệng là trực tiếp bị diệt sạch...”
Mọi người đều gật đầu, tiếng xác nhận cùng phát ra sau lớp mặt nạ bảo hộ: “Đúng thế.”
Mục đích của bọn mật thám đêu giống nhau: Xúi giục và thám thính tin tức; nhưng khu này có gì đâu?
Đánh cắp y thuật cơ mật? Còn không bằng trực tiếp bắt cóc đại phu.
Trông cậy vào hơn ngàn người già phụ nữ trẻ em bệnh tật yếu ớt tạo phản? E rằng đó là việc làm của gián điệp hai mặt.
Chẳng lẽ chờ sau khi nhận được sự quan tâm của triều đình để thả dây dài câu cá lớn? Vậy thì dây câu không khỏi quá dài, e rằng ngày sau cá chưa cắn câu mà người giăng câu sẽ vướng vào chết trước.
Hay là không dễ ám sát Khang Hùng thỉnh thoảng mang binh vào núi tập luyện, hoặc là muốn bóp chết “Người khởi xướng” Hoàng Biện?
Hoàng Biện cũng có chung phẩm chất ưu tú của văn thần: Đa nghi, vì thế trước tiên lôi mấy tên mật thám nghiêm hình bức cung, rồi tra xét lật tung địa điểm dừng chân của bọn chúng, thật sự tìm ra vài bức mật hàm ghi chép quy luật hoạt động của Khang gia quân, nhưng đều không hề liên quan tình hình bệnh dịch ở bản địa.
Hồng Nhai chậc lưỡi: “Hay là thật sự ngoài ý muốn?”
Hoàng Biện gật đầu: “Trước hết bản quan có hỏi kỹ mấy đứa trẻ phát bệnh và người nhà tụi nó, suốt vài tháng qua đều chưa từng tiếp xúc với nhân vật khả nghi nào. Tuy nhiên, đại khái nửa tháng trước, tụi nó bắt một con chó hoang ở rừng cây nhỏ ngoài thành nấu ăn...”
“Chó hoang? Còn nấu ăn?!” Đám người Trình Bân trăm miệng một lời.
Dơ bẩn lắm đấy!
Thấy bọn họ kinh ngạc đến vậy, Hoàng Biện nhướng mày: “Chắc hẳn các vị xuất thân không tệ?”
Dẫu cách một lớp mặt nạ bảo hộ vẫn có thể cảm nhận được Trình Bân và hai gã y sinh đỏ mặt ngượng ngùng: “Cũng, cũng tạm...”
Bọn họ chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày sẽ cảm thấy hổ thẹn vì gia cảnh quá tốt.
Giống như hầu hết các thành viên của Thái Y Viện, ba người họ đều xuất thân từ thế gia về y học, đã quen với cuộc sống khá giả. Ấy mà biên cảnh thật giống một thế giới hoàn toàn xa lạ tràn ngập đói khát và bần cùng, có một điều gì đó vô hình đã ngăn cách họ với những người dân địa phương.
Nếu tất cả mọi người đều giống nhau thì đâu nói làm gì, khổ nỗi cấp trên Hồng Văn đã hòa mình với dân bản xứ chỉ trong vòng vài ngày, ngược lại mỗi khi ba người họ xuất hiện thì chưa kể bá tánh bên ngoài mà ngay cả các tướng sĩ trong quân doanh đều lập tức trở nên khách sáo dè dặt.
Hồng Văn là người nhà, các vị là khách nhân... Loại đối đãi khác nhau rõ ràng kiểu này khiến bọn họ không được tự nhiên.
Từ lúc chào đời tới nay, lần đầu tiên họ ý thức được đây là cái giá của “Cao cao tại thượng”.
Hoàng Biện hiểu rõ "À" một tiếng, không nói thêm gì.
Hồng Nhai trầm giọng chỉ ra: “Các ngươi chưa từng bị đói, dĩ nhiên không biết cơn đói có thể đẩy người ta đến đâu. Chưa nói đến thịt chó hoang, ngay cả cỏ dại trên mặt đất và vỏ cây ven đường đều có thể bóc ra ăn.”
Đói đến mức trong bụng không có một hột cơm một giọt nước, thân thể từ ngực đến hai chân đều giơ xương, đếm được từng thanh xương sườn, có thể thấy thành dạ dày co bóp qua lớp da bụng, hận không thể nuốt chửng người trước mặt, nội tạng giống như bị người hung hăng bóp chặt ấn vào lu dấm, loại khốn khổ này nếu chưa từng trải qua thì rất khó mà tưởng tượng.
Đám người Trình Bân nghe xong chỉ cảm thấy ngũ tạng lục phủ quay cuồng.
Trước đây họ đã từng đọc những ghi chép tương tự trong sách, nhưng dù sao đấy chỉ là những dòng chữ, vô số cảnh tượng bi thảm được cô đọng thành vài dòng văn đơn giản và nhạt nhẽo. Trăm triệu lần không ngờ chuyện như vậy lại gần bọn họ đến thế.
“Cơ mà,” Trình Bân do dự hỏi, “Hiện tại chẳng phải đã thành lập khu tái định cư cho dân tị nạn? Dẫu không phải bữa nào cũng được cơm trắng nhưng đâu đến mức chịu đói, vì sao bọn họ còn muốn ăn... ăn chó hoang?”
Hai y sinh gật đầu, hiển nhiên đều có nghi vấn giống vậy.
“Đã từng đói quá nên bị ám ảnh,” Hồng Nhai liếc ba người họ một cái, lắc đầu, cảm thấy quả nhiên vẫn là tiểu đồ đệ nhà mình tốt nhất, đám con cháu lớn lên trong ổ phúc quá mức ngây thơ, không biết cuộc sống gian khổ thế nào, “Một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng, người đã từng sắp chết đói thì cả đời không thể nào quên được cảm giác khủng khiếp đó, đến chết sẽ không bao giờ lãng phí một chút thứ gì có thể ăn...”
Giống như quỷ nghèo sẽ vĩnh viễn không đánh rơi bất kỳ đồng xu nào.
Ba người trầm ngâm, vẻ mặt đều hơi hổ thẹn.
Vất vả đến bây giờ, trời đã sắp sáng, chân trời xa xôi phía Đông hiện lên quầng trắng mờ nhạt, như có ánh sáng không thể kìm nén chực chờ bùng phát bất cứ lúc nào.
“Hoàng đại nhân nghĩ là, ba đứa nhỏ có thể bị con chó hoang kia lây bệnh?” Cây non muốn lớn lên phải trải qua dãi nắng dầm mưa, Hồng Văn cũng lười tiếp tục giải thích cho ba thuộc hạ, quay sang hỏi Hoàng Biện.
Hoàng Biện gật đầu: “Bọn nhỏ nói sợ dẫn tới bầy sói nên ăn chó hoang xong bèn gom xương da thiêu hủy rồi chôn, bản quan đã phái người đi kiểm tra tình huống.”
Trước mắt xem ra, con chó hoang đáng nghi nhất, vậy kế tiếp phải tìm được nơi đã chôn những gì sót lại của con chó hoang, mong có thể điều tra rõ con chó hoang từ đâu đến, trước khi chết có lây bệnh cho ai khác không?
*******
“Cái gì? Phủ Viễn Bình bùng phát ôn dịch?!” Long Nguyên Đế đứng bật dậy, “Tin tức chính xác?!”
Người tới báo tin dâng tấu chương: “Bẩm bệ hạ, Tri phủ Hoàng Biện của Viễn Bình tự tay viết báo cáo, quan ấn hoàn hảo, dùng sáu trăm dặm kịch liệt suốt đêm đưa tới.”
Long Nguyên Đế giật lấy tấu chương, đọc nhanh như chớp, thấy viết người Thái Y Viện đã chạy tới trước tiên tiến hành khống chế, hơi nhẹ nhàng thở ra: “Trưởng công chúa Gia Chân đâu?!”
Người tới mới định hồi bẩm, chợt nghe bên ngoài lại tới cấp báo: “Sáu trăm dặm kịch liệt từ đại doanh Đông Bắc!”
Từ sau cuộc chiến, triều Đại Lộc đã không xuất hiện cấp báo sáu trăm dặm kịch liệt suốt ba năm, nhưng hôm nay một hơi tới hai lần, các cung nhân hầu hạ trong ngoài đều bị khiếp sợ.
“Trình lên!” Long Nguyên Đế vội hô to.
Ngay ngày Trưởng công chúa Gia Chân rời đi, Khang Hùng lập tức viết tấu chương sáu trăm dặm kịch liệt, hy vọng phía kinh thành tăng thêm tiếp ứng. Ngặt nỗi đại doanh Đông Bắc ở vùng biên giới cực bắc của Đại Lộc, đường lộ cũng khó đi, ngược lại khiến cho tấu chương của Hoàng Biện gởi sau mà đến trước.
Những hàng chữ trong tấu chương của Khang Hùng “Trưởng công chúa Gia Chân đã khởi hành suốt đêm hồi kinh trong cùng một ngày...” vừa đập vào mắt, Long Nguyên Đế đột nhiên cảm thấy toàn bộ sức lực trong cơ thể mình bị rút cạn, cứ thế ngồi bệt xuống long ỷ, không còn dáng vẻ gì.
May quá may quá, thằng nhóc họ Hồng kia còn biết lợi hại được mất...
Long Nguyên Đế cau mày, không ngừng gõ ngón tay lên long ỷ, vô số ý nghĩ xẹt qua trong đầu như đèn kéo quân:
Ôn dịch phần lớn phát sinh sau trận thiên tai quy mô lớn, hoặc là đầu mùa xuân khi tuyết dừng và băng tan, nhưng hiện tại bên kia vừa bắt đầu mùa đông, tại sao lại có ôn dịch? Là ngoài ý muốn hay do con người tạo ra?
May mà năm nay vừa vặn đến phiên Thái Y Viện tới đó, nếu không...
Long Nguyên Đế siết chặt nắm tay, cảm thấy vô cùng may mắn giống như sống sót sau tai nạn.
Hồng Văn là đứa có thể tin được, tuy còn trẻ nhưng y thuật không hề thua kém các thái y khác; còn có một sư phụ thân thiết đi theo. Hai người từng chu du khắp nơi hành y, trải nghiệm qua thiên tai nhân họa nhiều hơn bất kỳ thái y nào. Có hai thầy trò họ chống đỡ, hơn nữa được sự hỗ trợ của Hoàng Biện và Khang Hùng cả văn lẫn võ, chắc hẳn áp chế được.
Chỉ là hoàn cảnh nơi đó quá khắc nghiệt, mùa đông sắp bắt đầu ngay lập tức, nếu thiếu vật tư thì thật sự phiền toái...
Sau khi suy nghĩ rõ ràng xong, Long Nguyên Đế chậm rãi thở hắt ra, liệt kê mấy cái tên: “Vạn Sinh, truyền bọn họ tới nghị sự!”
Thủ lĩnh thái giám Vạn Sinh chỉ mơ hồ nghe hai chữ "ôn dịch" đã sớm kinh hãi hồn phi phách tán, nhận lệnh xong bèn chuyển động thân hình mập mạp, dùng tốc độ nhanh vượt mức bình thường chạy như điên rời đi.
Vạn Sinh mới vừa đi, bên ngoài có người bẩm báo Tam Hoàng tử dẫn Ngũ Hoàng tử và Lục Công chúa tới thỉnh an. Long Nguyên Đế vốn không có tâm tình gặp mặt, nhưng lại không nỡ làm lạnh lòng bọn nhỏ, đành phải gọi bọn nhỏ tiến vào.
“Thỉnh an phụ hoàng.” Ba đứa trẻ xếp hàng theo thứ tự từ lớn đến nhỏ, nghiêm túc hành lễ, ngay cả Lục Công chúa nhỏ nhất cũng làm khá tốt.
Tâm tình Long Nguyên Đế lập tức đỡ hơn, vẫy tay kêu bọn nhỏ đứng lên: “Tại sao hôm nay đột nhiên lại đây?”
Lục Công chúa xoắn ngón tay làm nũng: “Đã lâu phụ hoàng không đến thăm Tiểu Lục nhi!”
Nhìn gương mặt non nớt của con gái nhỏ, Long Nguyên Đế chợt nhớ tới Trưởng công chúa Gia Chân vẫn còn trên đường, vẫy tay kêu cô bé: “Ôi chao, là lỗi của phụ hoàng, dạo này phụ hoàng bận quá! Nào, lại đây, cho phụ hoàng ôm một cái.”
Lục Công chúa lon ton đi qua, dang hai tay cười khúc khích: “Nâng lên cao ạ.”
Long Nguyên Đế: “... Được.”
Đều tại thằng nhãi họ Hồng kia, rảnh rỗi bày ra cái trò nâng lên cao gì đó! Hiện giờ Lục Công chúa càng ngày càng nặng, ngài sắp nâng không nổi rồi!
Có câu "Phật tranh một nén nhang, người tranh một hơi thở", thân là đế vương và phụ thân, Long Nguyên Đế tuyệt đối không cho phép mình mất mặt trước con cái.
Ngài gần như dùng hết sức bình sinh nâng Lục Công chúa lên cao vài lần, cảm giác hai tay run nhè nhẹ.
Ngài cố nén không xoa bóp, nỗ lực duy trì vẻ mặt "vân đạm phong khinh" hỏi: “Chơi vui không? Thích chứ?”
Lục Công chúa híp đôi mắt to tròn cười khanh khách, lại đu lên cánh tay ngài nhảy vài cái mới nói: “Chơi vui lắm, Tiểu Lục nhi thích chơi nữa!”
Long Nguyên Đế: “...”
Thêm nữa e là trẫm không thấy được mặt trời ngày mai. 🤣
Ngài hắng giọng, nghiêm nghị nói: “Không sợ chia ít, chỉ sợ chia không đều, nếu phụ hoàng thiên vị con, hai ca ca sẽ không vui.”
Lục Công chúa ngước lên nhìn phụ hoàng, rồi quay sang nhìn Tam Hoàng tử và Ngũ Hoàng tử, băng cài tóc tua rua trân châu trên đỉnh đầu lúc lắc theo động tác cô bé, trông vô cùng đáng yêu.
Tam Hoàng tử và Ngũ Hoàng tử chớp chớp mắt, cùng kêu lên: “Vui chứ vui lắm ạ, Lục muội vui vẻ thì chúng con cũng vui theo.”
Lục Công chúa: “Hì hì.”
Long Nguyên Đế: “... Ha ha.”
Long Nguyên Đế kiên trì công bố hai vị hoàng tử sẽ vì thế mà ganh tị. Tam Hoàng tử nheo mắt, "thiện giải nhân ý" đề nghị: “Phụ hoàng, nhi thần đã lớn, dĩ nhiên không so đo. Nhưng Ngũ đệ tuổi nhỏ, chi bằng...”
Ngũ Hoàng tử hơi ngượng ngùng, nhưng vẫn dũng cảm hướng tới ánh mắt mong chờ.
Nhắc đến mới nhớ, mình chưa được phụ hoàng nâng lên cao nha!
Long Nguyên Đế: “...”
Lớn mật, dám mưu toan giết cha! 🤣
Vụ nâng lên cao cứ thế mà cho qua.
Long Nguyên Đế vừa thành công dỗ dành lừa gạt Lục Công chúa quên đi yêu thích, định nhấp ngụm trà để che giấu vẻ chột dạ, ai ngờ ngón tay mới đụng vào chén trà đã nghe thấy đĩa trà và chén trà đụng nhau kêu tanh tách.
Bởi vì hàng năm lơ là rèn luyện, mới nâng Tiểu Lục lên vài lần là bàn tay khó ưa đã run lẩy bẩy!
Vì thế ngài lập tức làm như không có việc gì rụt tay lại: “Hôm nay sao tới đây đông đủ thế?”
Tam Hoàng tử thưa: “Sắp sửa đến lúc tổ chức tiệc lập đông rồi ạ, thế nhưng tiểu cô cô không ở đây, tiểu thúc thúc vẫn còn rèn luyện trong cấm quân, Thạc Thân Vương thì... Vài ngày nay tâm tình Hoàng tổ mẫu không được tốt, nhi thần xin hỏi có nên tổ chức không ạ?”
Long Nguyên Đế ngẩn ra, chợt hơi thổn thức, đúng vậy, hoàng thúc đã không còn nữa.
Ôi, thật là thế sự vô thường!
“Tiểu cô cô của tụi con sắp về rồi,” Long Nguyên Đế nhanh chóng giấu đi thương cảm, “Còn phần Bình Quận Vương, đại doanh của Cấm quân cách nơi này không xa... Chỉ là bữa tiệc gia đình nên tạm thời hủy bỏ.”
Cấp báo sáu trăm dặm kịch liệt tiến cung gây ra động tĩnh không nhỏ, tin tức bệnh dịch bùng phát ở Đông Bắc sẽ nhanh chóng lan truyền trong kinh, ngay thời điểm này mà hoàng gia tổ chức tiệc tùng thì thực sự kỳ cục.
Lục Công chúa còn nhỏ, dĩ nhiên nghe không hiểu;
Ngũ Hoàng tử hơi cảm nhận được điều gì đó, nhưng vừa nghe tiểu cô cô sắp về, tức khắc vứt hết mọi thứ khác ra sau đầu, hai mắt phát sáng chờ mong: “Thật vậy ạ? Có phải Tiểu Hồng đại nhân cũng sắp về không ạ?”
Long Nguyên Đế hiếm khi do dự trong chốc lát, sau đó mới cười đáp: “Nơi đó còn có mấy người bệnh, e rằng phải tới đầu xuân năm sau Hồng Thái y mới về được.”
“Thế ạ?” Cái đầu tròn tròn của Ngũ Hoàng tử lập tức gục xuống, nhìn chằm chằm mũi giày lẩm bẩm, “Lâu quá chừng.”
Còn Tam Hoàng tử thì nhíu mày, liếc nhìn Long Nguyên Đế một cái.
Không bao lâu, Vạn Sinh quay lại: “Bẩm bệ hạ, các vị đại nhân đều tới rồi.”
Long Nguyên Đế gật đầu, nói với đám con cái: “Được rồi, phụ hoàng phải xử lý chính sự. Người đâu, đưa Ngũ Hoàng tử và Lục Công chúa trở về.”
Tam Hoàng tử ngạc nhiên, nghe Ngũ Hoàng tử hỏi: “Tam ca không về theo chúng con ạ?”
Long Nguyên Đế đáp: “Phụ hoàng muốn kiểm tra Tam ca con làm thơ, nếu Tiểu Ngũ cảm thấy hứng thú, chi bằng ở lại luôn nhé?”
Mới không cần làm thơ! Vẻ mặt Ngũ Hoàng tử hoảng sợ, đột nhiên cậu bé run lập cập, kéo Lục Công chúa chạy nhanh như chớp.
Hai đứa nhỏ mới đi khỏi, Tam Hoàng tử hỏi ngay: “Phụ hoàng, vùng Đông Bắc đã xảy ra chuyện rồi ạ?”
Long Nguyên Đế hứng thú nhìn hắn: “Trẫm chưa nói câu nào, sao hoàng nhi đoán được?”
Tam Hoàng tử thưa: “Khi nhi thần mới tới đã nghe nói trong cung có cấp báo sáu trăm dặm kịch liệt. Hơn nữa, nếu Hồng Thái y có công vụ quấn thân, phụ hoàng chỉ cần nói cho Ngũ đệ Hồng Thái y đang bận rộn là được, hà tất phải nói có thêm mấy người bệnh ạ?”
Long Nguyên Đế bật cười, vẫy tay kêu hắn: “Hoàng nhi đến đây đứng bên cạnh trẫm.”
Tam Hoàng tử hơi kinh ngạc, chân không nhúc nhích: “Nhưng phụ hoàng sắp nghị sự cùng quần thần rồi ạ.”
Long Nguyên Đế thản nhiên nói: “Không sao.”
Trong lòng Tam Hoàng tử chấn động, cậu ta hít một hơi thật sâu, lúc này mới cố gắng duy trì bình tĩnh đi qua.
Ai ngờ còn chưa đứng vững, Long Nguyên Đế duỗi cánh tay ra, làm như không có việc gì nói: “Dạo này phê duyệt tấu chương thật mệt, con xoa bóp hộ phụ hoàng với.”
Vẻ mặt Tam Hoàng tử phức tạp, ngài xác định không phải vừa rồi nâng Tiểu Lục mới bị mệt?
Bầu không khí dường như hơi kỳ kỳ.
Chờ Long Nguyên Đế thoải mái duỗi cánh tay khác đến, Tam hoàng tử rốt cuộc nhịn không được khuyên: “Phụ hoàng, ngài nên rèn luyện thể lực ạ.” 🤣
Long Nguyên Đế: “... Câm mồm!”
Sau đó vài vị trọng thần tiến vào, hơi kinh ngạc khi thấy Tam Hoàng tử, song tất cả đều là đám quan thành tinh, không cần biết trong lòng sóng to gió lớn cỡ nào, trên mặt vẫn bình tĩnh không gợn sóng: “Bái kiến Hoàng Thượng, Tam điện hạ mạnh khỏe.”
“Các khanh ngồi đi,” Long Nguyên Đế đặc biệt hòa nhã với thần tử mà ngài coi trọng, lập tức gọi người ban tọa, hất cằm về phía Tam Hoàng tử, “Vừa tới cấp báo sáu trăm dặm kịch liệt, Tam nhi đọc lên đi.”
Tam Hoàng tử âm thầm xoa xoa ngón tay đau nhức bởi vì ra sức nhấn bóp, sau đó mới cầm lấy tấu chương cao giọng đọc: “Thần Hoàng Biện cẩn tấu... phát hiện ôn dịch?!”
Trong điện tức khắc vang lên tiếng hút khí, hai mắt Tam Hoàng tử trợn to vì kinh ngạc.
Hóa ra là ôn dịch!?
*******. Tr𝗎уện cop 𝘵ừ 𝘵rang ﹍ T r 𝑈 𝗆 𝘵 r 𝗎 у ệ n.𝒗n ﹍
Sáng ngày mười một tháng mười trong buổi thượng triều, Long Nguyên Đế tuyên bố một trận ôn dịch quy mô nhỏ đã xảy ra ở khu tái định cư người tị nạn mới thành lập của phủ Viễn Bình, yêu cầu quan phủ các cấp phải lập tức hạ lệnh canh phòng nghiêm ngặt, nghiêm cấm xuất nhập phủ Viễn Bình nếu không có nhiệm vụ khẩn cấp.
Ngoài ra, các phủ thành lân cận phải hợp tác toàn diện, phàm là dược liệu, nguyên liệu mà phủ Viễn Bình cần gấp phải được giao càng sớm càng tốt, không được tăng giá một cách tùy tiện, không được có sai lầm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...