Viêm Đế mất, Khánh Tông năm thứ hai mươi mốt, rốt cục lễ dăng nhiệm tân hoàng đã xong.
Tân hoàng đế Vịnh Thiện nghe theo đề nghị của chúng thần, sửa niên hiệu thành Nhân Dưỡng, lấy nhân đức làm tính, bồi dưỡng thiên địa vạn vật. Bởi vì cả nước đại tang, tất cả các lễ mừng trong năm mặc kệ là lớn hay nhỏ đều phải ngừng lại.
Tuy rằng vẫn đang đau đớn vì tang phụ hoàng, Vịnh Thiện vẫn không quên làm theo dặn dò của Viêm Đế, một bên ổn định tôn thất, một bên an ủi cựu thần. Mọi việc đều sắp xếp rất chu đáo.
Sau khi đưa linh cữu của phụ hoàng trở lại kinh thành, tết âm lịch đã qua. Sự tình của các tỉnh các khu từ phía dưới tầng tầng lớp lớp được trình lên, đều là đưa chờ sự quyết định của tân hoàng. Vịnh Thiện bắt đầu bị cuốn vào quân chính đại sự, kiếp sống hoàng đế của hắn chính thức bắt đầu.
Năm tháng như thoi đưa, đảo mắt đã qua bốn năm.
Năm nay Vịnh Thiện vừa tròn hai mươi.
Tuy rằng hai mươi không tính là đại thọ, nhưng cũng là tuổi của Hoàng đế. Vịnh Thiện nghĩ không nên hoang phí, nhưng tấu chương của quan viên thì nhiều như bông tuyết bay, mỗi người đều nói thái bình thịnh thế, ngày sinh thánh quân thì khắp chốn phải mừng vui, cùng dân ăn mừng cũng là đạo lí trị quốc. Vịnh Thiện tự thấy cũng có đạo lý, chỉ có thể gật đầu đồng ý.
Đầu tiên, quan viên Lễ bộ lập tức đứng dậy, trước tiên trong sáu tháng phải ổn định được quy trình làm thọ yến. Lại còn trù tính toàn thành trong ngoài hoàng cung, phàm là chỗ Hoàng thượng có thể đi đến đều phải trát bằng, xây lâu, làm đẹp bằng nhiều loại hoa rực rỡ.
Tới ngày mùng bảy tháng sáu, Vịnh Thiện sáng sớm đã bị nghi thức Lễ bộ phiền phức quấn lấy. Đến Thái miếu tế tổ, tiếp kiến dòng họ, tiếp kiến đại thần, ban thưởng yến tiệc, xem qua các cống phẩm rực rỡ muôn màu đưa lên từ các tỉnh, ồn ào đến choáng váng.
Thọ yến thật vất vả mới bắt đầu, Vịnh Thiện ngồi giữa cái hư cảnh bị quấy rầy, để cho lão hoàng thúc thay mặt mình “khoản đãi quần thần”. Hắn nhìn vào chỗ trống trên điện, xoay người trở về tẩm cung, vào cửa liền hỏi người đã làm tổng quản sáu cung – Thường Đắc Phú: “Vịnh Kì đã trở về chưa?”
“Ta đã trở lại.” Một thanh âm trong suốt từ bên ngoài truyền đến trả lời. Vịnh Kì vừa mới vén rèm cửa tiến vào, thấy trên người Vịnh Thiện thêu kim long ngũ trảo rất sống động, còn mặc chính trang long trọng, nhếch môi cười: “Hôm nay là thọ tinh của đệ, sao lại trốn khỏi bàn tiệc?”
“Ngươi đi đâu vậy? Trẫm bị một đám thần tử vây quanh cả ngày, vậy mà không thấy người ở đâu.”
“Không phải đã nói rồi sao? Thần quản lí mọi sự vụ của dòng họ, hôm nay phải tới nội vụ viện của dòng họ để chủ trì.”
“Trẫm ngày hôm qua không phải đã nói…” Vịnh Thiện mới nói một nửa, bỗng nhiên mỉm cười, nháy mắt cho Thường Đắc Phú đi ra ngoài, chặn ngang ôm lấy lưng Vịnh Kì, đầu tì lên trên hõm vai Vịnh Kì cọ cọ nói: “Không nên lại xưng thần với trẫm, nghe nhiều không được tự nhiên. Ít nói lung tung đi, trước tiên nói vào trọng điểm đã. Mỗi người đều tặng ta một phần thọ lễ, chỉ còn thiếu phần của ca ca. Ca ca tặng ta cái gì?”
Vịnh Kì nhìn thần sắc mệt mỏi của hắn, thấy hắn mệt mỏi một ngày chợt thấy đau lòng, ngoan ngoãn để cho hắn ôm, suy nghĩ trong chốc lát: “Ta viết một bức tự tặng cho đệ có được không?”
Vịnh Thiện giả bộ cân nhắc một lát, gật đầu nói: “Cũng tốt, bất quá viết cái gì thì phải do ta quyết định. Ta sẽ tự mình chuẩn bị nghiên mực cho ca ca.”
Hắn kéo Vịnh Kì tiến đến trước bàn giấy, tự mình đổ nước mài mực, mở giấy trắng, nhét bút vào trong tay Vịnh Kì.
“Viết bốn chữ ‘giai ngẫu thiên thành’ đi.” Lời nói ôn nhu, nhìn chằm chằm vào con ngươi đen tuyền bỗng lóe lên tia sáng của Vịnh Kì.
Vịnh Kì nghe thấy “Giai ngẫu thiên thành”, trong đầu thoáng hiện ra chuyện xưa.
Năm đó khi Vịnh Thiện vẫn còn là thái tử, ở trong thái tử điện ôm lấy hắn, viết tự trên lưng hắn, còn bắt hắn phải đoán.
Vịnh Kì đoán một tự ngẫu nhiên, đáp: “Có phải là ‘Độc nhất vô song’ không?“
Vịnh Thiện nói: “Không phải, là ‘giai ngẫu thiên thành’.”
Ân oán dây dưa, từ bỏ qua đến trốn tránh, từ e ngại đến hồ nghi, từ hồ nghi đến yêu. Bất giác, từ lúc rơi vào cõi hồng trần này, đảo mắt đã qua bốn năm.
Chính mình lại một chút cũng không tiến bộ.
Đến bây giờ, chỉ cần vị đệ đệ này tới gần, vẫn là tim đập nhanh hơn, thắt lưng chột dạ. Hơn nữa, còn càng ngày càng không chịu nổi trêu chọc, da thịt truyền tới nhiệt lượng của Vịnh Thiện, cũng kìm lòng không được mà đỏ mặt.
Vịnh Kì cầm bút, bị Vịnh Thiện ép bên bàn, trốn cũng trốn không thoát, chỉ có thể nhận mệnh, miệng nói: “Ta bút lực và tài văn chương không bằng ngươi. Tự viết có xấu, ngươi cũng không được chê cười.”
Đưa bút chấm mực, ở trên giấy trắng vừa mới rơi xuống, nhất thời cả người khẽ run, tay run lên.
“Vịnh Thiện, không nên hồ nháo…”
“Ta nháo của ta, ca ca viết của ca ca, nước sông không phạm nước giếng. Ca ca mau viết đi.” Vịnh Thiện vất vả một ngày, giờ phút này mới là thời điểm thoải mái nhất. Hắn ôm lấy thắt lưng tinh tế mềm dẻo của ca ca từ phía sau, sao có thể không tùy ý một chút, trầm thấp cười nói: “Nếu không viết phần thọ lễ này, ta sẽ trực tiếp đem ca ca làm thọ lễ, sẽ viết tự lên người ca ca.”
Vừa nói, một bên vừa tháo bỏ vạt áo của Vịnh Kì, bàn tay tham lam tiến vào.
“Như vậy ta làm sao… làm sao viết… Ngô…A…” Vịnh Kì kháng nghị được một nửa, bỗng nhiên giọng điệu, dật ra giọng mũi làm kẻ khác mặt đỏ tới tận mạng tai. Hắn quăng bút đi, cách một lớp vải bắt lấy bàn tay đang làm xằng bậy ở bên dưới, thở dốc nói: “Dù sao ngươi cũng là Hoàng thượng, sao… chỉ biết quấn quýt nháo ta…”
Hắn làm sao mà bắt được Vịnh Thiện.
Vịnh Thiện năm đó đã cường tráng hơn hắn, hiện giờ cũng không còn là thiếu niên mới mười sáu tuổi nữa. Tròn hai mươi, bàn tay lớn, lực đạo lại càng đủ, đối với thân thể hắn rõ như lòng bàn tay.
Hai ba lần đã đem vị ca ca này sờ mó khắp nơi, thong dong trêu đùa: “Hoàng thượng thì sao? Các đại thần mỗi người một quy củ, hậu cung lại không có, ngay cả Vịnh Lâm cũng đã phái đến Bắc Xuyên luyện binh. Ta làm Hoàng thượng mỗi ngày đều phải xử lý quân chính đại sự, phê duyệt tấu chương đến mỏi cả mắt. Chỉ có khi ở cùng ca ca mới có điểm nhàn tản thoải mái. Không nháo ca ca, ta sẽ nháo ai đây? ”
“Vịnh Thiện, không cần… Ân… ngươi tối hôm qua… Ngô a… Tối hôm qua nói hôm nay sẽ tha cho ta… Ừm… quân vương không nói chơi…”
“Tối hôm qua là nói nếu ca ca làm cho ta tận hứng, hôm nay sẽ bỏ qua cho ca ca. Thế nhưng ca ca không có làm cho ta tận hứng a, mới hai lần đã mệt. Ta tuổi trẻ sức lực cường tráng huyết khí phương cương, hai lần đó còn không đủ để nhét kẽ răng.”
“Người nói dối…”
“Nói đến tận hứng, vừa vặn, hôm nay tuần phủ Sơn Đông Hứa Tiêu Lâm dâng mấy thứ đồ, đều là để dùng trong hậu cung. Trong đó có một phòng ngọc như ý, có thể cho ta ngắm cảnh trừu sáp huyệt khẩu, thật là hứng thú, hôm nào ta lấy cho ca ca thử xem…”
Vịnh Kì cả người lạnh run lên, vội vàng lắc đầu: “Không… Ta không cần…”
Vịnh Thiện ghé vào lỗ tai hắn nở nụ cười: “Nói giỡn thôi, nào có chuyện đại thọ của thiên tử lại dâng cái loại thọ lễ đó. Cho dù thật sự là tranh sủng nịnh nọt, cũng là vào một ngày bình thường mà lặng lẽ đưa đến chứ. Ca ca thật là dễ lừa.” Hắn ngậm lấy vành tai băng nhuận đáng yêu của Vịnh Kì, nhịn không được mà cắn một cái.
Vịnh Kì nhẹ nhàng “A” một tiếng, chịu không nổi sự trêu chọc của hắn. Muốn chạy trốn lại bị khai kéo thắt lưng nằm ở trên bàn, lộ ra một chút cái cổ mảnh khảnh trắng nõn. Nến trong tẩm cung chiếu rõ da thịt non mềm trơn bong, giống như là câu dẫn người tới liếm cắn.
Vịnh Thiện đương nhiên sẽ không bỏ qua chỗ tốt dẹp như vậy, ôm chặt lưng Vịnh Kì từ phía sau, thân mình cao lớn bao cả Vịnh Kì lại, vô cùng thân thiết dán vào người hắn mà cắn.
“Vịnh Thiện… đừng hôn cổ… sẽ… lưu lại dấu vết…” Vịnh Kì nửa rên rỉ nửa ngâm nga, còn giữ lại một tia lí trí, hơi thở hỗn loạn đứt quãng nói: “Ngày mai ta còn phải… phải đến phủ Mẫn hoàng thúc vấn an. Lão nhân gia hắn… bị bệnh…”
“Lưu lại thì sao, nói là muỗi cắn là được rồi. Trong cung hoa nhiều, muỗi hung…”
Vịnh Thiện nói được một nửa, thanh âm của Thường Đắc Phú cao vút truyền vào: “Giang Trung vương xin dừng bước. Hoàng thượng ở bên trong, xin hãy để cho tiểu nhân vào bẩm báo trước đã… Ai! Ai! Xin ngài hãy dừng bước…”
Mành bị vén lên, Vịnh Lâm một thân quân phục dũng cảm oai hùng, cực kì hăng hái đi vào: “Ca ca, đệ trở về để chúc thọ huynh đây! Phải an bài xong mọi chuyện mới có thể lên đường, chậm một chút, may mà còn kịp thọ yến.”
Thường Đắc Phú vẻ mặt đau khổ đuổi ở phía sau, thấy Vịnh Lâm đã muốn xông vào, không đợi Vịnh Thiện lên tiếng, thức thời liền lui ra ngoài.
“Vịnh Lâm…” Vịnh Thiện nửa đường bị cắt ngang, nhu *** hỏa chứa chan mà không thể tiết ra được, đành phải buông Vịnh Kì – kẻ thiếu chút nữa thành bàn đồ ăn Trung Quốc của hắn ra, hơi trầm xuống nghiêm mặt xoay người: “Ngươi càng ngày càng không có quy củ, tẩm cung của trẫm là nơi ngươi có thể tùy tiện xông vào sao? Ngươi không phải đang luyện binh ở Bắc Xuyên sao? Đã hạ chỉ miễn cho ngươi không cần vì loại sự tình này mà đi lại. Sao lại dám bỏ lại nhiều binh mã như vậy chạy về đây. Đó là bộ dáng của Đại tướng quân sao?”
Vịnh Kì mặt đỏ tới tận mang tai, may mà xiêm y không bị Vịnh Thiện cởi ra, chỉ hơi rối loạn một chút, một bên lặng lẽ vuốt, một bên nói: “Hắn từ xa như vậy trở về một chuyến cũng là không dễ dàng. Cũng không phải đang đánh giặc, chỉ cần an bài thỏa đáng, bỏ đi vài ngày cũng không sao. Hoàng thượng mừng sinh nhật hai mươi tuổi, quan quân các nơi đều đến kinh thành chúc thọ, chẳng nhẽ thân đệ đệ của ngươi lại không được trở về thăm?” Nói rồi liền đi qua chỗ Vịnh Lâm, hỏi hắn dọc đường đi có mệt hay không.
Vịnh Lâm vài năm nay mang trách nhiệm luyện binh đã trưởng thành thêm, nhưng mà tật xấu tùy hứng thì một chút cũng không thay đổi. Hắn chọn một cái ghế ngồi xuống nghỉ chân, nhếch miệng cười nói: “Ca ca là Hoàng thượng, so với lúc trước càng thích giáo huấn người khác. Đã gặp mặt là nhất định phải mắng. Vẫn là Vịnh Kì ca ca tốt, cho tới bây giờ đều là lời nói ôn hòa, nghe lời nói mà trong lòng thấy ấm áp.”
Thấy mắt Vịnh Thiện nhanh chóng đảo qua đến, hắn hai tay giơ lên cao làm bộ dáng cầu xin tha thứ nói: “Hoàng thượng bớt giận, ít ra cũng phải cho người ta cơ hội giải thích nha. Lần này chưa xin ý chỉ mà đã trở về, là có chút không tốt. Bất quá đệ trở về không phải chỉ để chúc thọ, còn có một chuyện quan trọng cần mật tấu.”
Vịnh Thiện trầm ngâm một lát, thản nhiên nói: “Ngươi là vì chuyện của Vịnh Thăng mà trở về?”
“Nguyên lai ca ca đã biết?” Vịnh Lâm kinh ngạc nói: “Tên tiểu tử Vịnh Thăng kia làm Tây Ngô vương còn không an phận. Bốn năm nay ở đất phong nghe nói là an hưởng tôn vinh, nhưng trên thực tế là không biết làm chuyện mờ ám gì. Đệ nghe nói là còn có chuyện ngầm chiêu mộ binh lính, cho nên đệ đã phái người trông chừng. Tháng này, mật thám của đệ còn hồi báo, nói là lính Tây Ngô tập kết. Tây Ngô vương lại phân tán hết vàng bạc, còn phái sứ giả đến các nơi gặp những kẻ ngày thường đối địch với triều đình, xem ra là muốn động thủ.”
Vịnh Thiện sắc mặt không hề sợ sệt, không vui không giận, thong dong hỏi: “Việc này nếu giao cho ngươi, ngươi định làm gì?”
Vịnh Lâm mấy năm nay không uổng công rèn luyện, nói tới quân sự, nhất thời vững vàng, không có vẻ lỗ mãng bướng bỉnh của ngày thường, đôi lông mày anh khí cau lại, mới bình tĩnh nói: “Vì phong ngừa có biến, đệ trước khi đến đây, đã điều hai doanh nhân mã. Một coi chừng đường thông từ biên giới Đông Tây Ngô tới Giang Lân, một coi chừng đường giao giới phía Nam. Còn có một vạn năm quân lính tinh nhuệ, phái đến canh chân núi…”
“Dùng danh nghĩa gì?”
“Hắn không thực sự phản, đệ cũng không muốn đánh nhau đả thảo kinh xà.” Vịnh Lâm nói. “Không cần phải cái danh nghĩa to lớn gì, bất quá chỉ thiết lập mấy trạm kiểm soát mà thôi. Đệ là Bắc Xuyên Đại tướng quân, là người bảo hộ chỗ đó, có quyền lực trông nom cửa ải hiểm yếu, có thể kiểm tra một chút là lẽ hiển nhiên. Đệ còn cố ý gửi cho Vịnh Thăng một phong thư, nói với hắn ta gần đây đang đại duyệt binh, những binh sĩ sẽ được điều động thường xuyên. Cho dù hắn phát hiện ra quan Bắc Xuyên có động, cũng sẽ không sinh lòng nghi ngờ.”
Vịnh Thiện khuôn mặt vốn đang cau có, lúc này nhịn không được mà vỗ tay cười, quay đầu nói với Vịnh Kì: “Huynh còn nói không nên đưa hắn tới Bắc Xuyên trời giá rét thời tiết đông lạnh. Hiện tại thì sao chứ, mới rèn luyện một chút đã có tiến bộ, cư nhiên biết dùng mưu. Tốt.”
Đi qua chỗ ngồi của Vịnh Lâm kéo hắn đứng lên, nhìn hắn cao bằng mình, vỗ vai hắn nói: “Hành động của Vịnh Thăng là đại sự quân đội quốc gia, xử lý không tốt, chẳng những hắn sau sẽ gặp chuyện không may, mà các vương hầu khác cũng sẽ hoài nghi sợ hãi. Vốn ta sợ ngươi tuổi trẻ lỗ mãng, không muốn giao cho ngươi. Hiện tại xem ra nên cho ngươi càng nhiều cơ hội thể hiện hơn mới đúng. Đệ đệ, chuyện Tây Ngô quốc giao cho ngươi.”
Vịnh Lâm đi suốt đêm, chính là muốn đoạt phần đại sự này để thể hiện bản lĩnh, mừng đến vẻ mặt hớn hở, lớn tiếng nói: “Được! Đệ nhất định sẽ không làm cho ca ca thất vọng.”
“Trẫm phái bộ binh Trương Hoàng cho ngươi làm trợ thủ, hắn có đủ kinh nghiệm, có thể giúp ngươi không ít việc.”
“Ân.”
“Nhớ kỹ, phải vây đánh, không nên mở rộng chiến cuộc, không thể liên lụy đến những vương hầu khác.”
“Đệ hiểu.”
“Còn có…” Vịnh Thiện hạ thấp thanh âm: “Bắt sống Vịnh Thăng. Phụ hoàng có linh, ở trên trời sẽ không muốn nhìn thấy chúng ta giết lẫn nhau đâu.”
Vịnh Lâm sửng sốt, đáp lại ánh mắt của ca ca, còn thật sự gật gật đầu nói: “Thần đệ lĩnh chỉ. Dù có thế nào thì cũng là thân huynh đệ, đánh hắn đến thất bại thảm hại, đời này không còn dám lộn xộn là được rồi, không thể động đến tính mạng hắn. ”
“Chính là như vậy.”
Vịnh Kì không hiểu quân sự, lúc bọn họ thảo luận liền đứng ở bên mỉm cười nghe. Hắn tuy rằng rất được Vịnh Thiện yêu thương, nhưng chuyện không nên chen vào thì chưa bao giờ nhiều lời. Chỉ khi có việc của dòng họ do mình quản thì mới đưa ra đề xuất.
Nghe Vịnh Thiện cùng Vịnh Lâm tuy rằng tìm cách động binh, nhưng vẫn nhớ đến tình cảm huynh đệ, trong lòng cũng thấy ấm áp. Càng nhìn Vịnh Thiện, càng thấy hắn anh tuấn lỗi lạc, tiêu sái phong lưu bất phàm.
Bên ngoài đều nói hắn là một Hoàng đế băng lãnh, làm việc cẩn thận tỉ mỉ, xuống tay còn quyết đoán cay độc hơn Viêm Đế. Ai biết khi mà hắn ở chỗ mọi người không nhìn thấy được, còn có một gương mặt ôn nhu nhân ái chứ?
“Hoàng thượng.” Thường Đắc Phú ở bên ngoài bỗng nhiên cất cao thanh âm. “Thọ yến trên đại điện đã kết, ngay lập tức sẽ bắn pháo hoa. Lễ bộ đến xin ý chỉ, hỏi Hoàng thượng có muốn ra cùng chúng quan thưởng thức không.”
“Không đi. Trẫm ở đấy, các quan đều thấp thỏm, nào có tâm tư để xem pháo hoa? Muộn như vậy rồi không nên chuẩn bị thừa thãi nhiều. Bên ngoài có Cao đình trên hòn non bộ vừa hay có thể xem rõ, mang ghế dựa và đồ ăn lên, trẫm cùng Vịnh Kì Vịnh Lâm xem.” Vịnh Thiện nói xong, bước trước xốc mành đi ra ngoài.
Vịnh Kì đi theo phía sau hắn, bị Vịnh Lâm lặng lẽ kéo đi, hạ giọng nói: “Đệ hai tháng trước đi qua An Lăng, đứng ở ngoài miếu trong chốc lát.”
“Ngươi nhìn thấy mẫu thân.” Vịnh Kì bỗng dưng mắt mở lớn “Nàng… nàng và Thục phi, hai người hiện tại có khỏe không?”
“Cách tường làm sao có thể nhìn thấy người? Hai người bọn họ ở bên trong nói cùng đệ được vài câu. Nghe thanh âm, thân thể hình như rất tốt, tâm tình cũng bình thản. Mẫu thân vẫn nói những lời lẽ nhàm chán như trước, muốn đệ nghe lời của ca ca.”
“Mẫu thân ta…”
“Lệ phi muốn huynh phải tự coi trọng thân thể. Bình thường đi lại nhiều một chút, đừng cả ngày ngồi ở trong căn phòng lạnh lẽo, sẽ càng làm cho thân thể suy nhược.”
Vịnh Kì nghe thấy Lệ phi không có việc gì, lại còn dặn dò tha thiết, những sầu não trong lòng đã vơi bớt, nhỏ tiếng nói: “Ta tháng tư này vốn định đi An Lăng bái tế phụ hoàng, hi vọng có thể gặp mặt mẫu thân. Vịnh Thiện nói mẫu tử thân tình không ở lời nói mà là ở trong lòng. Biết các nàng thân thể an khang cơm không phải lo là tốt rồi, gặp nhiều ngược lại thành vô ích. Hơn nữa cũng vì di chiếu của phụ hoàng…”
“Vịnh Thiện ca ca nói đúng.” Vịnh Lâm khuyên nhủ: “Biết các nàng sống tốt là được. Lệ phi cũng cứ dặn đệ nói với huynh, huynh không cần phải thường xuyên gặp nàng, thấy rồi lại khó tránh khỏi thương tâm, huynh sẽ lại bị bệnh. Huynh bị bệnh, Vịnh Thiện ca ca cũng sẽ lo lắng theo. Dù sao vào đại tế lễ hàng năm, cũng có thể nhìn một lần mà.”
“Vịnh Kì đâu? Sao còn chưa đến? Pháo hoa bắt đầu đốt rồi.” Thanh âm của Vịnh Thiện vang lên, lập tức mành bị xốc lên, lộ ra khuôn mặt tuấn tú trẻ tuổi lại ẩn giấu phong thái: “Đang nói chuyện riêng?”
Vịnh Lâm ha hả cười: “Không có gì, đã rất lâu không nhìn thấy Vịnh Kì ca ca, tùy tiện nói vài câu thôi.” Hắn vừa đi ra ngoài vừa nói: “Hoàng thượng, đêm nay đệ không thể cùng huynh xem pháo hoa được rồi. Dù sao có Vịnh Kì ca ca là cũng đủ. Trên đại điện kia cũng có chúng quan đang cùng xem pháo hoa, có mấy người là tướng lãnh hai năm trước từng theo đệ giờ đã bị điều đến kinh thành, đệ đi gặp họ.”
“Đi đi.”
“Được, thần đệ cáo từ. Vịnh Kì ca ca, đệ phải đi rồi.”
Vịnh Thiện nhìn bóng dáng Vịnh Lâm, thấy hắn vẫn còn giữ được không ít tính khí trẻ con, dần dần biến mất ở mái hiên hành lang. Liền quay đầu lại hướng liếc mắt nhìn Vịnh Kì: “Vừa rồi gạt ta ra nói chuyện riêng, ca ca cùng Vịnh Lâm thân mật như vậy, không sợ ta ghen sao.”
“Không có.”
“Không thực tâm, trẫm đêm nay… tự mình nghiêm hình hầu hạ.” Khóe miệng nhếch lên một vẻ tươi cười không hề có hảo ý.
Vịnh Kì bị ánh mắt của hắn làm trong lòng loạn nhịp, rồi hình như lại có một loại cảm giác tê dại thơm ngọt từ thắt lưng bộc ra, xấu hổ nói: “Làm cương độc đoạn là dùng như thế nào? Là Hoàng thượng thì cũng nên giảng đạo chứ.”
“Hảo, trẫm giảng. Ân, đầu tiên sẽ giảng đạo lý thọ lễ trước.” Vịnh Thiện nghe lời, chậm rãi nói: “Ca ca đáp ứng viết tự làm thọ lễ cho ta, kết quả chữ ‘giai ngẫu nhiên thành’ mới viết được một ít đã quăng đi đâu rồi. Ca ca có phải đã làm sai hay không? Ta đã nói trước rồi, ca ca không viết tự, vậy thì đến lượt ta viết tự trên người ca ca.” Vịnh Thiện cười ha hả, nhấc tay, ở thắt lưng Vịnh Kì mà đặt bút họa.
“A… ” Vịnh Kì sợ ngứa, co rụt lại trong ***g ngực hắn: “Vịnh Thiện, chúng ta không ở trong phòng, ngươi… A… không nên nháo… A… sẽ bị thấy…”
“Thấy thì sao, một đám nội thị, ai dám lắm miệng trẫm liền lăng trì hắn. Hảo ca ca, đêm nay huynh chính là thọ lễ của ta, cho ta hôn một cái. Ân… quả nhiên so với đào mừng thọ còn thơm hơn.”
“Tư… A… đừng có sờ chỗ đó…”
“Không sờ phía trước, ta sờ đằng sau vậy.”
“A… ân… không cần… Chân ta… chân ta vô lực… ”
“Chân vô lực thì sao? Ta ôm ca ca.”
“Ô…”
Một tiếng rít, pháo hoa xẹt qua để lại một vệt sáng.
Oanh! Trên bầu trời tối đen đột nhiên tuôn ra những tia sáng, trong nháy mắt, lại có quả thứ hai, thứ ba… màu xanh, màu tím, màu trắng, rất nhiều màu…
Khói lửa và ánh sáng rực rỡ, chiếu rọi hai thân ảnh đang triền miên trong hậu cung.
Thường Đắc Phú thông minh, sớm phân phó cho toàn bộ nhóm tiểu nội thị tới sương phòng, bất luận là kẻ nào cũng nghiêm cấm đi ra ngoài nhìn ngó.
Hoàng thượng tuổi trẻ cường tráng của bọn họ, đang trong gió đêm, từ từ, tiếp nhân đại lễ mừng sinh nhật hai mươi tuổi động lòng người của hắn
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...