Thái Tử

Tuy nói là ân huệ lúc tức giận, đều là quân ân. Nhưng mặc kệ là khi nào, ân huệ hẳn làm cho người ta thoải mái hơn so với tức giận nhiều.

Sự khai ân của Viêm Đế khiến sự tình liền lập tức xoay chuyển một trăm tám mươi độ. Mây đen tan hết, kim quang vạn trượng.

Căn phòng vững chãi đã được dọn dẹp đổi mới hoàn toàn. Quan trọng hơn là Trần thái y đã được điều đến đây để xem bệnh cho các vị hoàng tử. Từ đó, Nội Trừng viện lạnh lẽo bỗng giống như biến thành thái tử điện tạm thời. Ngày ngày sai dịch ra ra vào vào, bưng trà nước, nghe sai sử.

Mạnh Kì cũng thường xuyên tới, còn phụng chỉ đem một bức tượng thần Dược được chạm khắc bằng bạch ngọc đến: “Hoàng thượng nghe nói Vịnh Kì điện hạ mắc bệnh nặng, ban cho một pho tượng thần Dược. Điện hạ thường xuyên thờ phụng, rất tốt cho người bệnh.” Vịnh Thiện vừa nghe thấy đối với Vịnh Kì là có lợi, vội vàng rửa tay, tự mình thắp một nén nhang.

Không tới vài ngày sau, lại đưa tới một số quần áo mùa đông từ ngự khuê phòng mới làm. Vịnh Kì, Vịnh Thiện, Vịnh Lâm ba hoàng tử mỗi người có một phần.

Ân huệ này một là không đến, khi đã đến liền cuồn cuộn không dứt, làm cho mấy đứa con đầu óc choáng váng, không biết nguyên cớ.

Vịnh Lâm là một kẻ rất vô tâm. Nhiều ngày nay đã nín nhịn đủ, vừa chịu đói lại phải chịu lạnh, vừa bị trói lại bị mắng. Nếu Viêm Đế không ngầm hạ lệnh cho Tuyên Hồng Âm trông coi, chỉ sợ có khi còn bị đánh. Lần này như con cá chuyển mình, xem như được sống lại. Mỗi ngày đều ở trong phòng giam sai cái này phân phó cái kia. Rượu tốt, đồ ăn ngon lần lượt được mang lên. Xem ra lần này Vịnh Lâm hẳn đã lên kế hoạch bồi bổ lại cơ thể.

Cầm lấy giò bá vương nóng hôi hổi, vừa cắn vừa thân mật nói với Đồ Đồng: “Lão Đồ ngươi yên tâm, lúc trước hai huynh đệ chúng ta gặp vận hạn, đều nhờ ngươi giúp đỡ. Vịnh Lâm ta không phải là người vong ân phụ nghĩa, chờ khi ta ra ngoài, nhất định sẽ hoàn trả món nợ ân tình này với ngươi.” 

Đồ Đông là người nhận đưa thức ăn vào, khoanh tay đứng ở một bên chờ phân phó. Nghe Vịnh Lâm nói như vậy, hắn lộ ra thần sắc nghiêm nghị, nói: “Điện hạ nói như vậy là không đúng rồi. Hai huynh đệ tiểu nhân năm đó chịu nhiều ân điển của điện hạ. Giúp người chính là phận sự của chúng tiểu nhân. Nếu ngay cả việc nhỏ như vậy còn trông mong điện hạ trả ơn thì Đồ Đông này còn có phải là người không?”

“Được, ngươi nói được lắm.” Vịnh Lâm ngược lại lại rất thích cái tính này của hắn, dùng bàn tay dính đầy dầu mỡ cao hứng vỗ vai hắn một cái: “Tốt! Lời vừa rồi của ta coi như không có. Dù sao về sau, bên ngoài chúng ta là hoàng tử và thị vệ, nhưng bên trong thực ra vẫn là bằng hữu, cùng nhau uống rượu bài bạc. Ta quyết không nói chơi!”

Đồ Đông ha hả cười, cẩn thận liếc mắt một cái nhìn thân ảnh của Vịnh Thiện ở trong phòng, không dám làm càn, khiêm tốn đáp: “Bài bạc ở trong cung là làm trái với quy củ, tiểu nhân cũng không dám tái phạm. Điện hạ nếu không chê, chờ khi điện hạ được thả ra, đám thị vệ chúng ta sẽ ở ngoài cung làm chủ nhà một lần, mở một bàn tiệc rượu để tẩy xui cho điện hạ.”

Vịnh Lâm cười mắng: “Xuống địa ngục đi! Ở trước mắt ta thì ít giả vờ đứng đắn thôi. Hai huynh đệ các ngươi trời sinh là một đôi con bạc, chẳng lẽ lại sợ quy củ trong cung? Tiệc rượu thì miễn đi, chờ khi ta ra ngoài, mẫu thân tất sẽ bồi bổ cho ta, không thiếu sơn hào hải vị. Đúng rồi…” Hắn bỗng nhiên dừng nói một chút, quay đầu nói với hai tiểu tạp dịch đang bưng đồ ăn tiến vào đứng ở một góc: “Nơi này không cần các ngươi hầu hạ nữa, đi ra ngoài cả đi.”

Người đi rồi, nhìn cánh cửa lao một lần nữa đóng lại, Vịnh Lâm mới đè thấp thanh âm hỏi Đồ Đồng: “Có chút tin tức nào của Thục phi không?”

Vịnh Thiện đối với cuộc nói chuyện của bọn họ vốn không để ý. Hắn ra bên cửa sổ xem sắc trời bên ngoài, nghe thấy câu này của Vịnh Lâm, xoay người chậm rãi thong thả bước lại gần đây.

Đồ Đông theo sự sai khiến của Vịnh Lâm đi dò hỏi đương nhiên biết hắn chỉ muốn hỏi cái này, thở dài, thấp giọng nói: “Tiểu nhân vô dụng, chức thấp ngôn vị (chức vị thấp kém lời nói không có trọng lượng), không thể hỏi được tin tức.”

Vịnh Lâm lắp bắp kinh hãi: “Nhiều… nhiều ngày như vậy còn không thể tìm hiểu được chút nào ư? Thật là không có đạo lý gì cả. Hiện giờ phụ hoàng cũng đã khai ân, đối với chúng ta gần như mỗi ngày lại ban một đạo thánh chỉ, không thể không có thêm cả mẫu thân. Kỳ quái, thật sự là một chút tin tức cũng không thể hỏi sao? Trong cung Thục phi không mua sắm gi sao? Ngươi không thể ngăn được tên nội thị ra vào nào, kéo đến mà hỏi một chút tin tức à? Nếu không chịu thả ra, cùng lắm cũng phải cho chút tiền, tốt xấu cũng phải thăm hỏi một chút. Bao nhiêu, chờ khi ta ra ngoài sẽ trả lại ngươi gấp bội.”

“Không phải tiểu nhân tiếc tiền, mà căn bản là không có cơ hội.” Đồ Đông vội đến gần. Một chút tin tức cũng không tìm hiểu được, chính mình cũng không còn mặt mũi nào, đỏ gay nói: “Điện hạ cả ngày ở bên trong Nội Trừng viện, không biết được tình hình bên ngoài. Cung Thục phi đã sớm bị Hoàng thượng hạ chỉ bao vây, người bên trong không được phép ra ngoài, người bên ngoài lại càng không được phép vào trong. Muốn đem đồ vào? Trước cửa sẽ chỉ mở một kẽ hở, phải qua tay của thủ vệ. Không thể bí mật đem một tờ giấy trắng đi qua cửa, càng đừng nói đến chuyện ghé tai nhau truyền tin tức.”

Vịnh Thiện đứng nghe bên cạnh, lòng không khỏi trầm xuống.

Vịnh Lâm vẫn không hiểu, lại còn nhấc mi: “Ta rất không rõ trong hồ lô của phụ hoàng bán thuốc gì. Thật sự là không có đạo lý, ngay cả chúng ta cũng tha, mà phụ hoàng vẫn còn giam lỏng mẫu thân làm gì? Cho dù lúc trước xiết chặt, hiện tại cũng nên nới lỏng. Ta thấy mẫu thân cũng giống như chúng ta, đều bị giam giữ, nhưng là đều ngầm phóng thích, đều có ân điển được ăn ngon mặc đẹp. Nhưng vì sao phụ hoàng lại an bài như vậy? Trực tiếp thả ra, con cái cha mẹ gặp lại, chẳng phải là đều là đại hỷ?”

Hắn nghĩ đến muốn vỡ đầu cũng không rõ, ngẩng đầu nhìn Vịnh Thiện: “Vịnh Thiện ca ca, huynh nghĩ sao?”

Vịnh Thiện tâm sự chồng chất, môi cắn chặt không lên tiếng.

Hắn trời sinh lạnh lùng, không hé răng cũng làm cho người ta dựng hết cả lông, Đồ Đông không nhịn được sinh ra một tia khiếp hãi trong lòng, ngậm miệng nhìn coi sắc mặt của hắn.

Không khí nhất thời trầm xuống.

Qua một lát, Vịnh Thiện mở miệng: “Đồ Đông.”

Đồ Đông thành thật đáp: “Dạ.” Vẻ mặt cung kính khoanh tay, cùng với bộ dáng lúc nói chuyện với Vịnh Lâm hoàn toàn trái ngược.

Vịnh Thiện từ từ hỏi: “Ngươi thấy phụ hoàng từ khi từ Nội Trừng viện trở về, trong cung Thục phi là trông coi chặt chẽ hay là nới lỏng?”

“Chỉ sợ là nghiêm hơn.” Đồ Đông cân nhắc câu trả lời, cũng nhăn mày lại. “Kỳ thật Hoàng thượng tự mình đến Nội Trừng viện gặp hai vị điện hạ, lại hạ thánh chỉ, tiểu nhân nguyên lai cũng nghĩ bên cung của nương nương sẽ có tin tức tốt. Không ngờ khi đi qua thì vẫn giống như trước kia, vẫn là cửa vào đóng chặt, không thể truyền tin tức.”

“Nếu là giống như trước thì nghiêm như thế nào?”

“Chính là được trông giữ cẩn thận, người không thể vào, cũng không thể ra. Mấy tên thị vệ bí mật trông coi cửa ra vào, mỗi ngày đều đi tuần mấy lần ở trong cung Thục phi, làm cho bọn thị vệ cũng không dám nơi lỏng, so với trước kia lại càng nghiêm. Tiểu nhân hỏi thăm được, vị Túc vệ Đại tướng quân mới tới tên Ngô Kiến Tăng, là từ Bắc Xuyên điều tới, sau khi hắn đến đây…”

“Ngô Kiến Tăng?” Vịnh Thiện nhíu mi.

Vịnh Lâm nghe thấy mờ mịt, hỏi: “Túc Vệ Đại tướng quân không phải là di phụ sao? Sao bây giờ lại là cái tên họ Ngô này?”

“Trương Hồi Diệu chắc hẳn đã bị phụ hoàng điều nhiệm đi, bị triều đình điều động cũng là chuyện thường.” Vịnh Thiện trong lòng nghi ngờ, trên mặt cũng bất động thanh sắc, liếc mắt qua đệ đệ một cái. “Ngô Kiến Tăng làm tướng ở Bắc Xuyên, ngươi hẳn cũng không biết hắn. Người này xuất thân dân dã, đi lính để đền đáp quốc gia, là từ một tiểu binh trên chiến trường liều mạng giết giặc mà làm nên công danh, trên người luôn có một cỗ sát khí. Phụ hoàng điều hắn trở về, có lẽ là muốn mượn cỗ sát khí này của hắn mà trấn tà khí trong cung.”

Vịnh Lâm ngẩn ra: “Phải trấn tà khí, thì phải trấn ở cung Cẩn phi, để ở cửa cung điện mẫu thân làm gì?”

Vịnh Thiện không muốn nói tiếp đề tài này, quay ra hỏi Đồ Đông: “Biết chút tin tức nào bên Lệ phi không?”

“Từ…” Đồ Đông nghiêng đầu một chút, liếc mắt một cái hướng về phía Vịnh Kì đang nằm trên giường, mới thấp giọng nói: “Từ khi Vịnh Kì điện hạ bị giam vào, Lệ phi cũng bị giam lỏng, không đổi chỗ ở, vẫn ở Thái tử điện, cũng nội bất xuất, ngoại bất nhập.”

“Gần đây phụ hoàng có triệu kiến Lệ phi không?”

“Tiểu nhân không có nghe nói.”

Vịnh Thiện hít một hơi: “Vậy thì cũng sẽ không triệu kiến mẫu thân.” Nói xong liền ngửa đầu xuất thần.

Hai người cũng biết hắn đang suy nghĩ chuyện gì, cũng không dám lên tiếng.

Một lúc sau, Vịnh Thiện lại hít một hơi, xua tay nói: “Không còn việc gì khác, ngươi đi về trước đi.”


Ở trong lòng Đồ Đông, Vịnh Lâm ân cần đáng yêu, vị chuẩn mực hoàng đế Vịnh Thiện điện hạ này cũng không phải kiểu người dễ gần. Tuy rằng không có sinh khí nổi giận với hắn, nhưng mà thật giống như nói chuyện với một bức tường băng, chỉ cần hơi xuất hàn khí, có thể làm cho người ta không tự chủ được mà căng thẳng thần kinh. Nghe thấy Vịnh Thiện kêu hắn rời đi, Đồ Đông nhanh chóng hành lễ rồi chạy ra ngoài. Vịnh Lâm thấy Đồ Đông đi rồi, đến gần Vịnh Thiện hai bước, kỳ quái hỏi: “Ca ca mấy ngày nay làm sao vậy? Mặt mày lúc nào cũng đăm chiêu ủ dột. Dù lúc trước ở trong thế cục nguy hiểm như vậy trong Nội Trừng viện, cũng không thấy huynh than thở, chẳng lẽ hiện tại… ngược lại lại thấy sợ hãi?”

“Ngươi làm sao biết ta sợ hãi?” Vịnh Thiện vỗ nhẹ vào gáy của Vịnh Lâm.

Nghe thấy phía sau có động tĩnh, Vịnh Thiện xoay người lại, lộ ra thần sắc tươi cười ôn nhu: “Ca ca tỉnh? Trần thái y quả nhiên là người được phụ hoàng trọng dụng, xuất thủ là y như rằng hiệu nghiệm. Ca ca đừng vội đứng lên, cẩn thận lại bị bị choáng.”

Vừa nói, một bên vừa đi qua vén áo ngồi bên giường, thuận theo tự nhiên mà đỡ lấy thắt lưng của Vịnh Kì.

“Có muốn uống nước không?” Mùa đông lạnh, ổ chăn nơi Vịnh Kì ngủ rất ấm áp dễ chịu. Bàn tay Vịnh Thiện hướng vào, cách áo lót của Vịnh Kì mà tinh tế xoa nắn. Một chút lo lắng trong lòng bàn tay thẳng hướng lên trên, Vịnh Thiện nhất thời thoải mái đến cả người sảng khoái, tươi cười càng đậm, ngẩng đầu phân phó Vịnh Lâm: “Đem chén nước ấm trên bếp lò đến cho ta.”

Vịnh Lâm không biết phải cư xử thế nào, chỉ có thể bưng bát trà đến, mặt đen nghiêm lại làm đổ bát nước ấm, đổi lấy nước lạnh, sau khi hâm nóng mới đưa lại cho Vịnh Thiện.

“Để ta.” Thấy Vịnh Thiện muốn uy mình, Vịnh Kì cúi đầu mở miệng.

Viêm Đế hạ thánh chỉ nhốt hắn vào Nội Trừng viện, kỳ thật là đưa hắn từ địa ngục vào thiên đường. Đầu tiên là gặp được Vịnh Thiện, ít đi được hơn phân nửa sầu lo trong lòng. Sau đó cũng không còn bị mẫu thân cùng Thanh Di mỗi ngày bắt uống thuốc. Sau hai sự kiện kia, bệnh hắn giảm đi hơn phân nửa. Mấy ngày nay nhờ Trần thái y bắt mạch kê thuốc, cũng được Vịnh Thiện hoàn toàn tận tâm chiếu cố, cuối cùng cũng chậm rãi có thể nói chuyện được.

Thuốc tốt, được chăm sóc tốt, hơn nữa còn có hỏa lò với ổ chăn ấm, thân mình tuy rằng nhất thời không thể dưỡng thành khỏe mạnh, trên mặt cũng đã có một ít huyết sắc, ánh mắt cũng có chút thần thái.

Hắn vì chuyện trộm thư, rất áy náy với Vịnh Thiện. Cứ nghĩ Vịnh Thiện sẽ không thèm để ý đến mình, chính mình lại không thể qua được bức tường trong lòng, mỗi lần được Vịnh Thiện ôn nhu đối đãi, lại cảm thấy như đang thiếu nợ Vịnh Thiện.

“Sao vậy, ca ca chê tay ta bẩn?” Vịnh Thiện duỗi tay nhấc bát nước, bưng lên mỉm cười nhìn hắn.

Vịnh Kì kinh ngạc, e sợ không thể bồi thường nợ cho Vịnh Thiện, sợ nhất là chính mình lại một lần nữa làm Vịnh Thiện hờn giận, vội vàng lắc đầu: “Không phải…”

“Không phải là tốt rồi.” Vịnh Thiện lúc này mới cầm chén chuyển trở về, nhẹ nhàng để ở bên miệng Vịnh Thiện: “Ca ca uống đi, ấm lắm, vừa vặn để uống.”

Vịnh Kì cùng hắn ở chung đã lâu, cũng biết tính tình của hắn, biết chỉ có thuận theo thì hắn mới vui. Tuy rằng thẹn thùng, nhưng vẫn kề môi bên miệng bát, một chút một chút nhẹ nhàng uống vào.

Môi mờ nhạt, dán vào bát sứ trắng, mềm mại động lòng người giống như hoa bạn thiếp trứ thủy. Đây tuy rằng là động tác vô cùng đơn giản, nhưng Vịnh Thiện tim đập thình thịch, máu tươi nóng bỏng trào ra. Hắn kinh ngạc nhìn trong chốc lát, nóng bỏng biến thành khô nóng, tất cả vọt tới hạ phúc.

Bỗng nhiên co tay lại, cầm chén rời môi Vịnh Kì ra.

Vịnh Kì đang uống một nửa, bát nước bỗng nhiên rời ra, nâng mắt nghi hoặc hỏi: “Làm sao vậy?”

Khóe miệng thấp thoáng một giọt nước, không hề rơi xuống, trong suốt đến mê người.

“Không có gì…”

“Vịnh Thiện?”

“Ca ca…” Vịnh Thiện bỗng nhiên cúi đầu kêu một tiếng.

Bởi vì Vịnh Kì hiện tại bị bệnh nặng, Vịnh Thiện đã sớm yên lặng hạ một nghiêm lệnh lên bản thân mình, tuyệt đối không thể để dục vọng lấn át lí trí, làm ra chuyện khiến cho Vịnh Kì chịu không nổi. 

Vừa mới tự đánh giá sức chịu đựng của bản thân không tồi, giờ phút này lại bị một giọt nước đọng trên khóe miệng Vịnh Kì làm cho thần trí thoáng cái như quả pháo nổ tung. Thế mới biết chính mình đã bị giam lại trong Nội Trừng viện rất lâu rồi, máu huyết tuổi xuân đột nhiên vọt lên đại não. Cho dù là thánh nhân cũng không thể nhẫn nại được.

Hắn… thật sự là rất nhớ tư vị của ấm ngọc bàn kia!

Nửa người Vịnh Kì bị hắn ôm trong ngực, nhiều ít cũng cảm giác được sự biến hóa của thân thể hắn. Hơn nữa lại còn thấy ánh mắt rực lửa của hắn, Vịnh Kì còn có thể không rõ nữa sao? Hai má liền lập tức đỏ bừng lên.

Vừa muốn cúi đầu, Vịnh Thiện đã tiến gần đến, đầu lưỡi ở miệng hắn hơi vươn ra liếm một chút, đầu tiên đem hai khỏa anh đào kia mà nuốt vào.

Vịnh Kì không phải là người dễ dàng sa vào sắc dục, nhưng lúc này cũng nhịn không được mà để Vịnh Thiện hấp dẫn. Đầu lưỡi người kia đang hơi thăm dò ở bên khóe môi, bàn tay từ bên ngoài luồn vào trong sờ soạng, nhịn không được run rẩy một trận, bất an nói: “Vịnh Thiện, như vậy… hơi…”

“Như vậy cái gì?” Vịnh Thiện ghé vào lỗ tai hắn cười khẽ: “Ca ca có nguyện ý để cho ta thân một chút hay không?”

Vịnh Kì cắn răng, mặt đỏ lên gật gật đầu.

Vịnh Thiện chợt ngây ngẩn cả người.

Hắn mắt trợn trừng, nghi hoặc quan sát kĩ Vịnh Kì, ngay cả hô hấp cũng đều ngừng lại.

Một lúc sau, môi mới run rẩy phun ra vài chữ: “Ca ca vừa mới… vừa mới gật đầu… thì là ý tứ gì?” Nháy mắt kinh hỉ đã đập bể tất cả, hắn xưa nay là kẻ khôn khéo nhưng giờ cũng kinh ngạc đến nói lắp, không dám tin nhìn chằm chằm Vịnh Kì. Hắn e sợ chính mình nghĩ sai ý tứ của Vịnh Kì mà tự mình sung sướng.

Người ca ca luôn thẹn thùng này, làm sao có thể có hành động lớn mật như thế được.

Vịnh Kì bị ánh mắt này của đệ đệ nhìn mà thấy xấu hổ, từ hai má lên cổ, chỉ sợ thẳng đến khuôn ngực bị chăn che lại cũng đã đỏ lên.

Dù biết là huynh đệ thì không thể cùng trầm luân.

Nhưng chỉ cần Vịnh Thiện cao hứng là tốt rồi.

Dù sao chờ đến khi gặp được phụ hoàng để tấu trình toàn bộ sự việc, cũng sẽ ly tử cách xa.

Sinh ly tử biệt ngay trước mắt, đang không biết còn có thể có bao nhiêu hành động thân mật? Có thể làm cho Vịnh Thiện vui mừng một lần, cho dù chỉ một lần cũng được.

Được hắn hảo hảo yêu thương, thì ngày sau khi nằm ở trong đất lạnh như băng cũng có thể hồi tưởng lại tư vị này.


Từ xưa khó khăn nhất là chữ “tử”, gian nan nhất như thế còn không sợ, thì còn sợ gì luân lí huynh đệ, lời đồn đại nhảm nhí!

Nghĩ vậy, Vịnh Kì khó nhịn được sự chua xót trong lòng. Hắn nhìn khuôn mặt anh tuấn của Vịnh Thiện, cố gắng nở một nụ cười tươi, lại dùng lực gật gật đầu, nhỏ giọng nói: “Đương nhiên là ta nguyện ý.”

Vịnh Thiện vẫn như đang ở trong mộng, sững sờ.

Vịnh Kì từ trong ổ chăn thò tay ra, nhẹ nhàng xoa lên khuôn mặt hắn. Đây là lần đầu tiên Vịnh Kì dám chủ động làm điều này. Tuy rằng đã hạ quyết tâm, nhưng hành động vẫn là tràn ngập sợ hãi, thử thăm dò xoa xoa một chút, mới cẩn thận vuốt nhẹ khuôn mặt của Vịnh Thiện, ngửa đầu nói với hắn: “Ngươi không cần chịu đựng, nhìn ngươi chịu đựng đến khó chịu, lòng ta cũng không thể dễ chịu được.” Lời này ở trong lòng Vịnh Kì đã gần như là *** từ, là lời của nữ nhân khi câu dẫn nam nhân, thanh âm nhỏ như muỗi kêu.

“Ca ca!” Vịnh Thiện sau khi sợ run một lúc lâu, hai tay ôm hắn thật chặt, dán môi bên tai hắn, không thể tin được hỏi: “Tất cả những lời huynh nói đều là sự thực?”

Vịnh Kì cũng không biết là kích động hay là động tình, cả người run rẩy, ngay cả vành tai xinh xắn cũng run rẩy không thôi, da thịt cùng lông tơ nhỏ bé dán vào môi Vịnh Thiện, đáng yêu đến không thể tưởng tượng được. Nghe Vịnh Thiện hỏi câu này, sóng mắt đen như ngọc hơi xao động. Vịnh Kì hiện lên một tia dứt khoát, lại cắn răng, dùng sức gật mạnh lần nữa.

Vịnh Thiện cảm thấy như mình là kẻ đang đứng trong một cái lò nứt, lại bị người ta thình lình nhào vào trong lòng. Ngực như đang nóng lên, chợt toàn thân thấy ấm áp, cả lục phủ ngũ tạng cũng cảm thấy yên lòng. Hắn thầm than một tiếng ông trời thương ta!

Vịnh Thiện đem Vịnh Kì giống như bảo bối mà ôm vào trong ngực, cúi đầu nấp vào vai hắn, giọng nói vì kích động mà hơi khàn khàn, ngược lại càng có vẻ trầm thấp gợi cảm: “Nếu ca ca gật đầu, ta lúc này sẽ xem như phụng lệnh của huynh trưởng, cam đoan sẽ làm cho ca ca thư giãn, sung sướng đến vui cả trời đất.”

Nóng lòng đứng lên, tay duỗi ra luồn vào trong chăn cởi áo lót vứt ra bên cạnh, tay lặng lẽ như rắn tiến vào, theo da thịt nõn nà chậm rãi đi xuống.

Vịnh Kì cũng không phải là lần đầu tiên, hiểu được hắn đang làm gì. Tim lại nhảy loạn một trận, đầu ngón tay còn chưa xâm phạm tiến vào, thì địa phương kia ngược lại đã nóng rực lên, dường như rất mong chờ bị chà đạp.

Song mông cùng hai đùi không tự chủ được mà dang ra, thậm chí không dám thở.

Vịnh Thiện nhìn hắn khẩn trương, cười cười với hắn, cắn cắn cái lỗ tai của hắn nói: “Hảo ca ca, mau buông lỏng chân, mở đầu gối ra một chút để ta hầu hạ huynh.”

Vịnh Kì xâu hổ không dám ngẩng đấu, miễn cưỡng bỏ chăn đang che giấu hai đầu gối đang mở ra, bộ dáng ngoan ngoãn làm cho kẻ khác huyết mạch sôi sục.

Chân vừa mở ra, Vịnh Thiện lập tức một tay nhu thuận cầm lấy hạ thân của hắn.

Vịnh Kì nhịn không được mà thở dốc vì kinh ngạc, nhẹ nhàng “anh” một tiếng. Nửa người trên mềm nhũn, hoàn toàn dựa vào sự chống đỡ của Vịnh Thiện ở phía sau, cảm giác hạ thân bị tay của đệ đệ vô thanh mà đùa bỡn.

Vịnh Lâm ngồi ở trong góc phòng cạnh bếp lò giữ nhiệt làm bộ như không để ý tới bọn họ.

Từ khi Vịnh Kì bị giam vào, Vịnh Thiện hoàn toàn chỉ để tâm tới Vịnh Kì, ăn cơm mặc quần áo thậm chí đi vệ sinh, đều là chính mình chiếu cố. Vịnh Kì đang ngủ, hắn sẽ ở bên giường trông nom. Vịnh Kì tỉnh, hắn liền như kẻ dở hơi mà ôm lấy Vịnh Kì không tha. Vịnh Lâm tận mắt nhìn thấy Vịnh Thiện bị thẩm vấn chịu hình, vẫn như cũ canh cánh trong lòng chuyện đốt thư tín của Cung Vô Hối. Hiện tại Vịnh Thiện bỏ qua chuyện cũ, cư nhiên đem Vịnh Kì sủng lên trời thực không quen mắt. Vịnh Lâm có muốn khuyên cũng không được, mắng lại cũng không dám mắng, đành phải nhắm mắt làm ngơ.

Cho nên chỉ cần Vịnh Thiện cùng Vịnh Kì dính ở một chỗ, hắn liền làm mặt lạnh rồi phẫn nộ chạy tới hỏa lò sưởi ấm.

Thi thoảng mới quay đầu lại liếc mắt một cái, chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng của Vịnh Thiện. Mơ hồ có thể nhìn thấy hắn ngồi nghiêng bên giường, hai cánh tay duỗi ra, chính là đang ôm Vịnh Kì. Vịnh Lâm yên lặng nhìn bọn họ nói chuyện, tự thấy ngày trước so với hiện tại hoàn toàn khác biệt. Nhớ ngày đó chính mình cùng Vịnh Kì ca ca thân mật như thế, cùng Vịnh Thiện ca ca là huynh đệ sinh đôi, một thân máu mủ không thể đánh tan, cả hai mình đều thân thiết. Hiện tại ngược lại, bỗng nhiên một cái thiên địa chuyển dời, hai vị ca ca vốn đối nghịch nay bỗng nhiên thành một đôi, chính mình lại biến thành dư thừa.

Vừa lúc đó, bỗng nhiên một tiếng nức nở nhẹ nhàng bay vào tai hắn.

“Vịnh Thiện, không cần…”

Thần trí bay bổng, thấm đến tận da, làm cho người ta thấy như có con sâu rục rịch trên người.

Vịnh Lâm đã ở cùng Vịnh Kì hơn 10 năm, chưa từng nghe qua thanh âm thơm ngọt mê người như thế của hắn. Cả người sửng sốt, một lúc sau mới kịch liệt run rẩy… Bọn họ không phải làm cái chuyện đó đấy chứ!

Làm cái trò đó trước mặt đệ đệ là hắn!?

Vịnh Lâm tâm trí bùng bổ, máu không chịu nổi mà xông lên não.

Hắn tuy không phải là kẻ cứng nhắc, nhưng lại bó buộc phải thụ giáo, bị mẫu thân thường xuyên giảng lễ pháp. Hắn tuy rằng làm việc tùy hứng, nhưng cũng biết nặng nhẹ. Từ xưa tới nay gà gáy chó trộm gian phu *** phụ không thiếu, nhưng lại chưa từng nghe nói đến chuyện hai vị ca ca làm cái loại hoạt động này trước mặt đệ đệ! Phải tính làm sao đây?

Vịnh Lâm bắt đầu không thể chịu được, thầm nghĩ muốn trốn, cổ rụt lại, lưng thẳng lên, vô cùng phẫn nộ.

Hai người bọn họ không ngại, thì chính mình sao lại phải ngại thay họ chứ.

Vịnh Lâm khụt khịt cái mũi thở hổn hển, cắn răng một cái rồi bỗng nhiên đứng lên, đi nhanh đến bên giường, quát to: “Ca ca, các huynh đang làm chuyện tốt a!”

Giữa hai chân mềm mại của Vịnh Kì đang cố gắng tiếp nhận bàn tay đang tiến nhập của Vịnh Thiện, chỗ bị âu yếm đang nóng như lửa rừng cháy lan đến đồng cỏ. Hắn gối lên ***g ngực của Vịnh Thiện, nhắm mắt hưởng thụ, đến quên cả đất trời.

Bỗng nhiên nghe thấy Vịnh Lâm gầm lên giận dữ, Vịnh Kì, hứng trí vừa mới nổi lên một chút đã bị dọa đi toàn bộ, cổ nới lỏng cố ngoái ra sau.

Tại sao có thể quên trong phòng còn có Vịnh Lâm? Chính mình thật sự là *** đãng đến phát điên rồi?

Hối hận đến muốn nôn ra máu.

Vịnh Thiện hơi chuyển thân mình một chút, dùng bả vai ngăn cách tầm mắt Vịnh Kì cùng Vịnh Lâm. Hắn sợ Vịnh Kì lại trốn, hai tay nắm thật chặt, mới quay đầu lại nhìn về hướng Vịnh Lâm đang tới gần bên giường, hỏi: “Vịnh Lâm, ngươi có việc?” Vịnh Thiện vì Vịnh Kì đột nhiên thật tâm thật ý mà không giấu được vui mừng tràn đầy, giấu cũng giấu không được. Cho dù là đối với Vịnh Lâm, khóe môi cũng nhẹ nhàng cong lên, cũng kìm lòng không được mà tươi cười.

Vịnh Lâm nhất thời bị kìm hãm.

Bụng chồng chéo đầy phẫn nộ, thình lình bị nụ cười này đánh cho hồn bay phách tán.

Hắn cùng Vịnh Thiện từ một bọc lớn lên. Vị ca ca này lúc nào cũng làm mọi người kinh sợ. Lúc lên ngôi vị thái tử, lạnh lùng uy nghi không thể tả. Đây là lần đầu nhìn thấy nụ cười hạnh phúc của hắn.


Vịnh Lâm sửng sốt nhìn Vịnh Thiện, lại nhìn đến Vịnh Kì đang bị Vịnh Thiện che khuất chỉ có thể nhìn thấy một chút cái ót. Giống như là bị người lấy vải bố nhét vào miệng, vốn là định mắng nhiếc một hồi, lại một câu cũng không thể nói.

“Làm sao vậy?” Vịnh Thiện lại hỏi.

Hắn hỏi thật sự nhu hòa, Vịnh Lâm không biết vì sao lại thấy trong lòng đau xót, cơ hồ hai hàng lệ chảy xuống.

Thôi rồi… thôi rồi… Vịnh Thiện ca ca đáng thương của hắn! Đường đường là thái tử mà ngay cả thất tình lục dục cũng không có được, không uống rượu, không bài bạc lại càng không mĩ nhân…

Hắn rõ ràng là đệ đệ, nếu ngay cả một chút việc vui của ca ca như thế mà cũng nhất quyết cướp đoạt đi, chẳng phải hắn ngay cả Vịnh Thăng cũng không bằng?

“Đệ…” Vịnh Lâm nghẹn lại, mặt cũng từ hồng chuyển sang xanh tím. Cuối cùng giống như thở ra một chút, đem tức giận trong tâm toàn bộ thả ra hết, hạ ngực, suy sụp nói: “… Không có gì.”

Giống như là muốn đem cái đầu đần độn này làm cho thanh tỉnh một chút, hung hăng lắc đầu.

Vịnh Lâm xoay người trở lại bên cái giường nhỏ của mình, trùm cái chăn bông to lên che kín cả người, nhắm mắt làm ngơ!

Vịnh Thiện vốn đang lo lắng Vịnh Lâm lỗ mãng, sẽ đại náo một hồi. Chính mình thì không có gì, nhưng sợ nhất là Vịnh Kì da mặt mỏng không chịu nổi. Không nghĩ tới Vịnh Lâm có thể thông tình đạt lý, bò lên trên một cái giường khác mà ngủ, chăn bông đắp lên người thành một cái ***g. Ý tứ của Vịnh Lâm hẳn đã rõ ràng – các huynh cứ việc tự mình hành động.

Vịnh Thiện bị hành động này làm cho hết giận, hắn trí tuệ thông minh, nháy mắt liền hiểu được tâm tư của Vịnh Lâm. Không hổ là thân sinh huynh đệ, lúc này mới biết Vịnh Lâm cũng thông minh sắc sảo lắm chứ.

Vịnh Thiện mím môi cười, nhanh chóng trấn an Vịnh Kì đang thần tình xấu hổ ảo não trong ngực: “Ca ca, đừng sợ, không có việc gì cả. Đến đây, chỗ vừa rồi động đến có thoải mái không? Nói cho ta biết.”

Vịnh Kì ở trong ***g ngực hắn, quay đầu lại nhìn thoáng qua. Trên giường đối diện có tấm chăn bông bao một khối thật to nổi lên, không cần phải hỏi cũng biết chính là Vịnh Lâm chui ở bên trong. Ở chung cùng phòng, làm chuyện đó với một đệ đệ trước mặt một đệ đệ khác… Thật sự là trước đây chưa từng nghe thấy chuyện *** đãng này, không ngờ bây giờ chính mình lại là đương sự!

Nhưng dù đã nghĩ như vậy, nhưng mà thân mình lại càng không nghe theo sự sai khiến, mỗi tấc da thịt đều mẫn cảm đến không chịu nổi.

Vịnh Thiện ở dưới chăn lại hơi đụng chạm, liền làm cho cả người hắn sợ run, bất an mà vặn vẹo, cắn răng không dám lên tiếng, run run cầu xin: “Không được, Vịnh Lâm ở…”

“Vịnh Lâm ở đây thì sao?” Vịnh Thiện càng thêm can đảm, mang cả giầy mà lên giường, cùng nhau chui vào trong chăn bông lớn, tùy ý ôm hắn vuốt ve, cắn lỗ tai Vịnh Kì mà thấp giọng trêu đùa: “Ta càng muốn ở trước mặt Vịnh Lâm làm vài lần, để cho hắn biết ca ca xinh đẹp là của riêng ta.” Giọng ghen tuông nửa thật nửa giả.

Vịnh Kì nghe xong, ngược lại lại âm thầm nhè nhẹ thở ra.

Hắn từ trước tới giờ cực kì sợ khi Vịnh Thiện dục vọng điên cuồng độc chiếm, hết lần này tới lần khác đều chống đối lại. Thế nhưng không hiểu sao hiện tại lại yêu như vậy. Trải qua chuyện trộm thư, chuyện Nội Trừng viện, còn có chuyện bị phục dược, hắn hiện tại chỉ còn lại có Vịnh Thiện. Chính là Vịnh Thiện khi thì hung dữ với hắn, khi thì ôn nhu, khi thì bá đạo, khi thì hèn mọn.

Cho tới bây giờ, Vịnh Thiện vẫn còn đối với hắn tràn ngập dục vọng giống như trước đây, thật sự là lên trời gặp tiên.

Tay Vịnh Thiện ở trong chăn đã bắt đầu tiến lại gần, duỗi tay hướng về hai chân. Vịnh Kì dựng thẳng người, khóe mắt liếc liếc cái đầu của Vịnh Lâm đang che giấu ở trong ổ chăn. Hắn kinh hãi ngước lên, cuối cùng vẫn là cắn chặt hàm răng nhỏ, giống như *** phụ mà mở hai chân ra, để Vịnh Thiện dễ dàng sờ nắn.

Thật là thần kỳ quá mức.

Vịnh Thiện cũng nhịn không được mà kinh ngạc liếc nhìn hắn một cái. Vịnh Kỳ cũng theo đó mà ngước lên nhìn Vịnh Thiện, biểu tình lộ ra vẻ lo sợ bất an. Hắn cắn cắn môi dưới, trên da thịt tuyết trắng lại phủ một tầng hồng hồng, ai nhìn cũng đều biết rằng hắn đang khẩn trương đến cực điểm.

Vịnh Thiện vừa buồn cười, vừa cảm động, cười nhẹ nói: “Ca ca thật vất vả quá. Thôi, hôm nay không vội, chúng ta cứ từ từ nói chuyện trước đã.”

Vịnh Kì theo bản năng thở dài nhẹ nhõm một hơi, hai chân cũng tự nhiên khép lại để đứng lên.

“Ca ca, chờ một chút đã.”

Vịnh Thiện ở trong chăn mở nút áo trước ngực mình, cởi áo khoác, ngay cả áo lót bên trong cũng cởi, toàn bộ vứt ra khỏi chăn, ôm thắt lưng Vịnh Kì kéo hắn vào trong ngực.

Vịnh Kì mấy ngày liền đều nằm trên giường, chỉ mặc mỗi cái áo lót mỏng màu trắng. Vịnh Thiện lại vẫn như cũ ngại nó làm vướng bận, đưa tay đến trước ngực Vịnh Kì toan cởi xuống.

Vịnh Kì mặt lại đỏ hồng, thấp giọng nói: “Không phải muốn nói chuyện sao?”

“Cởi quần áo ra ôm cho thoải mái.”

Thấy Vịnh Kì không lên tiếng, đầu ngón tay Vịnh Thiện linh hoạt kéo xuống, đem quần áo tất cả thoát ra.

Hai thân thể trần trụi thon dài không thể nhìn thấy ẩn ở trong chăn chạm vào nhau. Tuy có một lớp chăn mỏng che lấp nhưng so với trần như nhộng lại làm cho bốn mắt nhìn nhau càng thêm câu dẫn mơ màng.

Lúc này ngay cả tiếng tim đập của nhau cũng đều nghe được rõ ràng. Nhịp trống giống như là đang hành quân gấp gáp, đập thình thịch, bang bang bang bang, nhanh đến không thể tả.

Hai người đều cảm thấy như là trên người đang bốc cháy, nhưng lại tuyệt không hề đau đớn. Giống như là được ngâm mình trong suối nước nóng giữa mùa đông lạnh giá… nóng… nóng vô cùng…

Loại nhiệt này vĩnh viễn sẽ không biến mất, nó như tồn tại cùng trời đất, cuồn cuộn không ngừng từ sâu bên trong lộ ra, không ai có thể làm cho nó chia ra hay giảm đi.

Bất tri bất giác, Vịnh Thiện cùng Vịnh Kì đều đắm chìm trong cảm xúc ấm áp vừa quen thuộc vừa xa lạ. Giờ khắc này thậm chí không thể dùng đến từ khoái hoạt để hình dung, “khoái hoạt” không đủ mạnh.

Sâu tới tĩnh lặng.

Hai người đều trầm mặc, thoải mái nghĩ muốn ôm nhau ngủ, nhưng lại luyến tiếc không muốn chỉ như vậy.

Thật lâu sau, Vịnh Thiện bỗng nhiên “phốc” cười thành tiếng, ngồi dậy một chút, đem lưng trần dựa vào đầu giường, hỏi Vịnh Kì: “Ca ca, huynh nói mèo con mùa đông sưởi ấm, có giống như chúng ta bây giờ không?”

Vịnh Kì nằm ở trong ***g ngực hắn, hơi ngửa đầu, đối diện với ánh mắt thâm thúy sáng ngời phía trên của Vịnh Thiện. Theo lời nói của Vịnh Thiện mà tưởng tượng, thấy cũng hay hay: “Quả nhiên là giống.”

Hai người nhìn nhau cười, vui vẻ như đứa nhỏ bảy tám tuổi.

Vịnh Kì rốt cuộc cũng không còn câu nệ. Hôm nay bệnh đã khá hơn chút, trên người cũng có một chút khí lực. hắn cùng Vịnh Thiện nói chuyện một lúc cũng thấy vui vui, liền học theo bộ dáng của Vịnh Thiện mà theo ngồi dậy trên giường.

Vịnh Thiện vội nói: “Lưng không cần dựa vào đầu giường, sẽ cảm lạnh. Ca ca cứ gối đầu lên ta này.” Bả vai rắn chắc tròn trịa tiến lại gần.

Vịnh Kì nghe lời gối lên trên vai hắn, tay thuận theo tự nhiên mà tiến tới, dọc theo sau lưng Vịnh Thiện mà vuốt nhẹ, bỗng nhiên co rụt tay lại, thay đôi thanh âm hỏi: “Trên lưng làm sao vậy?”

“Sao?”

“Lưng của ngươi sao vuốt có chút không thoải mái.” Vịnh Kì ngồi xuống. “Cho ta nhìn một chút xem bị làm sao?” Chăn tuột xuống dưới, lộ ra bả vai tinh tế vô cùng.

Vịnh Thiện nhanh chóng giúp hắn đắp lại chăn, như không có việc gì nói: “Trong phòng giam đương nhiên không thể giống như thái tử điện. Lúc mới vào đây dùng đệm chăn không sạch sẽ, làm hại ta có một vết thương nhỏ trên lưng. Trần thái y đã cho dùng thuốc, hiện tại đã tốt lên nhiều. Ca ca nhìn cái này làm gì? Khó coi lắm. Ta cũng không muốn cho huynh nhìn thấy bộ dáng quái dị này.”

“Vịnh Thiện…” Vịnh Kì vừa mới bị bệnh hôn mê, cả người mụ mị, hiện tại cũng dễ bị lừa gạt. Hắn cẩn thận suy nghĩ, trên mặt vất vả lắm mới xuất hiện một chút huyết sắc thì đều đã bị rút sạch sẽ, nhìn chằm chằm đệ đệ hỏi: “Ngươi nói là ngươi ở trong Nội Trừng viện không phải chịu một chút khổ cực nào, là gạt ta đúng không?”


“Ta không gạt ca ca.”

“Vậy ngươi cho ta xem trên lưng ngươi rốt cuộc là bị làm sao.”

Vịnh Thiện trầm mặc.

Vết trượng trên lưng Vịnh Thiện đã được trị liệu. Chỉ là ở trên đó vẫn còn kết vẩy, sờ vào sẽ thấy có mặt gồ lên, có lẽ có chút dữ tợn đến dọa người. 

“Ta phải… tận mắt nhìn thấy.” Vịnh Kì nhịn không được mà lấy tay lật Vịnh Thiện lại.

Vịnh Thiện càng thấy Vịnh Kì để ý như vậy, càng không dám cương. Liền cầm cổ tay Vịnh Kì, đem hắn ôm vào trong ngực, nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Sợ ca ca thật, là do chính ta gây ra được chưa… Ca ca nghĩ xem, dù gì ta cũng là thái tử, bọn người trong Nội Trừng viện dám đụng đến ta sao? Không sợ ngày sau sẽ bị tru di cửu tộc ư? Ta vốn chỉ bị trúng mấy trượng, nhưng phải làm thế này để ngụy trang trước mặt phụ hoàng. Trông thì có vẻ ghê sợ nhưng kì thực bên trong không làm sao cả. Huynh biết không, cái nhóm thẩm vấn này là do bên trên lệnh xuống nên làm việc có trách nhiệm lắm.” Bỗng nhiên dừng lại, cúi đầu hỏi một tiếng: “Ca ca?”

Hắn đột nhiên cảm thấy không ổn, đem Vịnh Kì đang co ro lại thành một khối trong ngực dựng dậy, nâng cằm hắn, vừa thấy, liền quát: “Mau nhả ra, huynh điên rồi sao?” Tay duỗi ra nạy khớp hàm của Vịnh Kì.

Vịnh Kì cắn chặt môi dưới, máu tươi liền theo giữa hàm răng tuyết trắng mà chảy ra.

Vịnh Thiện nạy mở khớp hàm hắn ra, thấy môi dưới đã in một vòng dấu răng. Máu theo cằm mà không ngừng chảy xuống, ở trên da thịt tuyết trắng xuất một tia tơ hồng đến kinh tâm động phách.

Vịnh Thiện tâm đau như cắt, nhìn chung quanh không thấy gì có thể cầm vết thương. Lại không dám bỏ lại Vịnh Kì mà xuống giường lấy đồ để đắp lên vết thương của hắn, đành phải thuận tay đem áo lót vừa mới cởi ra để bên giường kéo lại, xé góc áo trắng trước tiên để lau vết máu trên khóe miệng cùng cằm hắn.

Vịnh Kì bị Vịnh Thiện quát, ngoan ngoãn không nhúc nhích để Vịnh Thiện lau vết máu trên cằm, hai mắt hồng hồng phiếm lệ quang, nhìn chằm chằm vào Vịnh Thiện ở trước mặt.

Hắn kinh ngạc ngồi ở trên giường trong chốc lát, bỗng nhiên thấp giọng nói: “Đệ đệ, ngươi muốn ta đi.”

Hai tay trần trụi nhấc hướng lên trên, ôm cổ Vịnh Thiện, hôn lên môi Vịnh Thiện.

Vịnh Thiện kinh ngạc, mới cảm thấy được vị tanh ngọt trên môi.

Tỉnh lại, đây là máu Vịnh Kì.

Giống như một cây kim đâm vào da thịt gây đau đớn.

Vịnh Thiện miễn cưỡng cười nói: “Huynh đang mệt như vậy không sợ đau sao? Chờ để máu ngừng rồi nói sau.”

Vịnh Kì hôm nay lại quật cường đến khó tin, ôm cổ Vịnh Thiện không chịu buông. Chăn từ trên người tuột xuống dưới, hơn phân nửa lưng lộ ra bên ngoài, lạnh đến phát run, lại giống như câu nhân, vẫn như cũ nức nở một câu: “Đệ đệ, ngươi muốn ta đi.” Mơ hồ giống như khóc.

Vịnh Thiện hốc mắt nóng lên, cơ hồ cũng sắp khóc.

Vịnh Thiện ôm lấy bờ vai trần của Vịnh Kì mà an ủi. Cắn răng một cái, đem môi mình áp lên đôi môi vừa bị hắn cắn bị thương, ấn hai vai hắn, làm cho hắn nằm thẳng trên giường, bao phủ cả người hắn, tách ra hai đùi thon dài gầy yếu.

Chuyển đến thắt lưng, lửa nóng chợt xâm nhập vào đỉnh dũng đạo non mịn.

Vịnh Kì lâu chưa làm việc này, đau đến kêu khóc “a” một tiếng.

Vịnh Thiện chịu đựng, lay động thắt lưng hướng dùng sức, xâm nhập đến tận cùng bên trong, rút ra hơn phân nửa, lại hung hăng xỏ xuyên qua, làm cho Vịnh Kì cả người sợ run, ngửa cổ ra sau liều mạng lắc đầu.

“Ca ca huynh xem, ta chính là Vịnh Thiện trong quá khứ, một chút cũng không thay đổi.” Vịnh Thiện dùng bộ phân cứng rắn nhất thân thể mà đâm vào hắn. Hơi thở nóng rực bao trùm hắn, cắn cắn cái lỗ tai của hắn, trầm giọng cười nói: “Còn nhớ rõ ngày đó chúng ta ở bên trong Nội Trừng viện như thế nào không? Ta chính là gây sức ép như vậy với ca ca. Giống như vậy…”

Lần đến khố hạ của Vịnh Kì, cầm lên hoa hành đã cương cứng.

Vịnh Kì cả kinh thở gấp khóc nức nở, Vịnh Thiện lập tức đưa tay hung hăng nhéo một cái trên mông hắn.

“Ô!” Đau đến nỗi làm Vịnh Kì hướng lên trên mà bắn ra, nháy mắt đã bị Vịnh Thiện ngăn chặn.

Dục vọng tuổi trẻ khí thịnh ung dung đả kích dũng đạo đã thê thảm.

Rút ra, sát nhập, hung vật của nam nhân ma xát vào vách tường thịt niêm mạc, như thể phải vò nát hoa tâm mới bằng lòng bỏ qua.

“Người như ta, trên lưng có phải chịu mấy trượng thì sao chứ?” Vịnh Thiện dùng sức đâm vào chỗ yếu ớt của Vịnh Kì, con ngươi thấp thoáng nhìn xuyên thân thể hắn, kéo bên môi một ý cười bí hiểm. “Ca ca, nơi này, đã có những ai từng chạm vào?”

Vịnh Kì chịu đựng bão táp quật đánh, mở to hai mắt nhìn đỉnh đầu Vịnh Thiện.

Hắn đã không còn khí lực nói chuyện. Hết lượt này đến lượt khác, Vịnh Thiện đem hết lí trí của hắn đuổi đi hết, lục phủ ngũ tạng trong bụng như bị dị vật chen chúc, đâm nát.

Huyệt khẩu đã bị đè ép, không thể không tận lực mở lớn để cất chứa dị vật nóng như lửa không ngừng ra vào.

Nóng quá, đau quá.

Không sao… cứ thoải mái đi…

Vịnh Thiện như muốn xỏ xuyên qua hắn đến khi vỡ thành từng mảnh nhỏ. Giống như ngọn lửa đọng lại, mọi buồn bực trong lòng như khai ra hết, bạo khai, đem hắn từ trong ra ngoài đốt cháy sạch ngay cả tro cũng không thừa.

“Tất cả mọi người từ bụi gai đi ra, ai mà không mang vết thương?”

“…”

“Ca ca, ta thương huynh, huynh lại hại ta.”

“…”

“Hai huynh đệ chúng ta, không ai nợ ai.”

Khối thịt thật lớn ma xát nội vách non nớt, lí trí cùng phẩm hạnh trôi càng xa theo đại dương mênh mông.

Vịnh Kì bấu víu vào bả vai rắn chắc của Vịnh Thiện, nhíu mi, nhắm mắt lại.

Hắn dù không nói, nhưng trong lòng cũng thầm nghĩ… là ta nợ ngươi.

Đời này, ngươi chính là chủ nợ của ta


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui