Lời nói của Trương ngự y không thể nghi ngờ như một quả kình lôi nổ đánh mạnh vào trong lòng Trầm Lạc và nổ tung, nhìn Đỗ Nhã Y đang ngủ thật an tĩnh và ngọt ngào, Trầm Lạc không biết nên nói gì. Thân thể Đỗ Nhã Y vốn không tốt, nhưng nếu nàng không có ăn Hoa Quế cao thì có lẽ nàng có thể chống đỡ được mấy năm nữa. Đỗ Nhã Y cố ý ăn Hoa Quế Cao chẳng lẽ đã có tâm muốn chết sao?
“ Trương ngự y, ngươi viết một đơn thuốc đem chất độc trong người Đỗ cô nương giải đi.” Thanh âm thản nhiên vững vàng của Vũ Văn Thượng vang dội trong tẩm điện, trên mặt Vũ Văn Hạ không có bất kì biểu tình gì, không có thương tiếc cũng chẳng có đau thương. Uy Mẫn Mẫn cúi đầu nhìn Đỗ Nhã Y đang nằm ở trên giường, không khỏi thờ dài nói:” Ông trời ban cho nàng một dung mạo xinh đẹp, nhưng lại có một than thể bệnh tật.” Tâm trang Trầm Lạc đã xuống thấp bởi vì lời nói của Mẫn Mẫn lại càng xuống thấp hơn.
“ Điện hạ lão thần trước khi đến không có nghĩ đến sẽ chữa trị cho Đỗ cô nương, cho nên thuốc mang đến đây chỉ là một ít thuốc trị thương hàn mà thôi. Lão thần sẽ trở về Ngự Y viện kê đơn thuốc và lấy thuốc.” Trương Ngự y cúi người cung kính đáp lời. Vũ Văn Thượng đáp lời một cái, sau đó quay đầu đối với Trầm Lạc và Uy Mẫn Mẫn nói:” Các ngươi về sương phòng trước đi, chuyện này bổn điện hạ sẽ tự mình xử lí.” Uy Mẫn Mẫn gật đầu một cái rồi sau đó phúc than muốn thối lui.
Trầm Lạc nhìn Vũ Văn Thượng một cái, đợi đến khi thấy hắn hướng mình gật đầu một cái, Trầm Lạc mới buông lỏng tâm theo Uy Mẫn Mẫn trở về sương phòng. Chân trước của Trầm Lạc và Uy Mẫn Mẫn vừa bước ra khỏi phòng, Trương ngự y cũng cõng hòm thuốc theo sau ra khỏi tẩm điện nhị hoàng tử tiến về Ngự Y viện. Trương Ngự y vừa vội vàng đi vừa nghĩ. Suy cho cùng thì Đỗ cô nương đã được ban cho Điện hạ, tối hôm nay lại xuất hiện ở Hoa Trúc điện, nằm trên giường trong tẩm cung của nhị hoàng tử. Còn nữa lúc hắn tới nhị hoàng tử và Đỗ cô nương đã đi đâu? Hiaz chuyện hoàng gia thật là rối rắm. Tự mình phải giữ mồm giữ miệng, mau trở về Ngự y viện lấy thuốc mang tới thôi.
Ở sương phòng.
Đến sương phòng Uy Mẫn Mẫn cũng không có trở về phòng của chính mình, ngược lại lại theo chân Trầm Lạc vào phòng, Trầm Lạc đã sớm đoán được Uy Mẫn Mẫn muốn hỏi gì? Vì vậy sau khi đóng cửa lại không chờ Uy Mẫn Mẫn hỏi Trầm Lạc liền thành thật khai báo:” Mẫn Mẫn ta đã sớm quen biết Vũ Văn Thượng , tháng bảy năm ngoái ta đến nhà cữu cữu ở kinh thành chơi, không ngờ là phải theo biểu muội Mạn Thanh vào cung. Vốn tưởng rằng ở trong cung nghỉ ngơi một khoảng thời gian là được bình an về nhà, không ngờ lại quen biết Vũ Văn Thượng.”
Uy Mẫn Mẫn kéo tay Trầm Lạc, đôi mắt nhỏ híp lại thành một đường nhỏ:” Lạc nhi muội muội, ngồi xuống từ từ nói. Tỷ tỷ không muốn biết người như thế nào quen biết Vũ Văn Thượng, chỉ là tò mò rốt cuộc Vũ Văn Thượng dung biện pháp gì để đến gần được muội? Tỷ tỷ nghĩ muội là người chủ động đến gần Vũ Văn Thượng đâu.”
Nghe xong lời này gò má Trầm Lạc ửng đỏ, Uy Mẫn Mẫn vừa nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng của Trầm Lạc, thì ý cười đạt tới đáy mắt, khóe miệng cũng giương lên thật cao. Đưa tay vỗ vỗ tay Trầm Lạc, đầu Uy Mẫn Mẫn đến gần tai Trầm Lạc nói:” Dựa theo tính tình bá đạo của Vũ Văn Thượng, chẳng lẽ trước chiếm tiện nghi đem Lạc nhi muội muội ăn sạch sành sanh sao?” Sau khi dứt lời, Uy Mẫn Mẫn lập tức lui ra, buông tay Trầm Lạc, trêu ghẹo mà nhìn mặt Trầm Lạc.
Trầm Lạc liếc mắt nhìn Uy Mẫn Mẫn, càng ngày càng đoán không ra rốt cuộc tính tình của Uy Mẫn Mẫn là như thế nào. Có lúc thì chững chạc, có lúc lại như tiểu oa nhi. Chỉ là Uy Mẫn Mẫn cùng Vân Vân có chút giống nhau, chính là vô vùng…
Uy Mẫn Mẫn thấy Trầm Lạc chậm chạp không nói lời nào, càng thấy suy đoán của mình là đúng:” Lạc nhi muội muội, có phải muội và Vũ Văn Thượng đã sớm là chuyện kia rồi không? Nếu thật sự là như vậy thì tỷ tỷ đây thật sự rất vui mừng.”
Mí mắt Trầm Lạc giật một cái, vừa muốn mở miệng nói chuyện liền bị Uy Mẫn Mẫn cắt đứt:” Lạc nhi muội muội, còn nhớ rõ tỷ tỷ từng nói với muội là tỷ tỷ thích Tần Lâm không?” Trầm Lạc gật đầu một cái nhìn vẻ mặt tươi cười của Uy Mẫn Mẫn, trong nháy mắt biết được Uy Mẫn Mẫn muốn nàng làm chuyện gì? Giúp nàng cùng cùng Tần Lâm nối dây tơ hồng.
“ Mẫn Mẫn ngươi chỉ cần nói là được.”
Uy Mẫn Mẫn vừa mới trêu ghẹo Trầm Lạc thế nhưng bây giờ lại cúi đầu, trên mặt cũng hiện đầy mây hồng. Môi nhỏ khép mở vài lần, mới khẽ lên tiếng:” Lạc nhi muội muội, ta đã nói với Tần Lâm, nhưng Tần Lâm cũng không để ý đến. Vũ Văn Thượng làm thế nào để uội thích hắn, tỷ tỷ nghĩ có nên áp dụng biện pháp của Vũ Văn Thượng với Tần Lâm hay không. Chờ sau khi tỷ tỷ và Tần Lâm gạo nấu thành cơm, còn sợ hắn không cưới ta sao?”
Trầm Lạc thật sự bị lời của Uy Mẫn Mẫn dọa sợ, còn muốn cùng Tần Lâm gạo nấu thành cơm? Nhìn bộ dáng ngượng ngùng mà nói lời lớn mật của Uy Mẫn Mẫn, Trầm Lạc lại lần nữa cảm than, tính tình Mẫn Mẫn thật khó đoán. Mẫn Mẫn đang cúi thấp đầu khẽ ngẩng đầu lên, nhìn Trầm Lạc chờ Trầm Lạc đáp lời.
Bất đắc dĩ Trầm Lạc chỉ đành hắng một cái và chậm rãi nói:” Mẫn Mẫn ta nên làm thế nào để cho ngươi và Tần Lâm sớm gạo nấu thành cơm đây?” Uy Mẫn Mẫn cúi đầu thoáng chốc giơ tay lên, hướng vai phải của Trầm Lạc vỗ vỗ, bởi vì quá mức kích động nên cũng không khống chế được sức lực của mình, Trầm Lạc đành bị Uy Mẫn Mẫn đột kích.
Sau khi Uy Mẫn Mẫn phát hiện ra thì ngượng ngùng cười, vuốt vuốt bả vai Trầm Lạc lấy long:” Tỷ tỷ biết trong lòng Lạc nhi muội muội rất quan tâm tỷ mà, đến lúc đó Lạc nhi muội muội chỉ cần thối gió bên gối Vũ Văn Thượng là được, lúc đó Tần Lầm bị Vũ Văn Thượng triệu kiến nhất định không có hoài nghi, đến lúc đó tỷ tỷ sẽ đi ra. Chỉ là Lạc nhi muội muội à trước đó muội có thể chuẩn bị một bầu rượu ngon không?”
Sau khi dứt lời Uy Mẫn Mẫn hài lòng đứng lên hướng Trầm Lạc phất tay:” Lạc nhi muội muội tỷ tỷ không phiền muội nghỉ ngơi nữa. Ngày mai sẽ học sớm, mau nghỉ ngơi sớm đi. Về phần Nhã Y, ai cũng chỉ có thể thở dài mà thôi. Mong nàng kiếp sau có than thể khỏe mạnh tìm được phu quân ưng ý, về phần nhị hoàng tử kia, không giống người có thể phó thác cả đời. Nghĩ tới Hòa Miêu về sau làm quả phụ ( em ko hiểu chỗ này nhá tác giả ghi sao em chỉ ghi y chang thôi ), mặc dù ta không thích Hòa Miêu, nhưng cũng thật đáng thương.
Trầm Lạc nhìn khuôn mặt tươi cười của Uy Mẫn Mẫn nói ra những lời này, trong lòng có ngũ vị tạp trần ( đủ mọi cảm xúc ). Nhưng Hòa Miêu chưa chắc có thể tiến vào Hoa Trúc điện. Nhi hoàng tư không phải là người có thể chịu thiệt, ngạo khí trong lòng hắn so với Đỗ Nhã Y còn cao hơn một bậc, ngạo khí này không nhiễm bụi trần, cách xa thế tục.
“ Không nói những chuyện đau lòng này nữa, chúng ta phải nghĩ đến những chuyện tốt. Lạc nhi muội muội, tỷ tỷ đi đây đừng quên những gì tỷ tỷ đã nói.”
Uy Mẫn Mẫn dứt lời hướng về phía Trầm Lạc trừng hai mắt, Trầm Lạc gật đầu cười nói:” Ngươi yên tâm, chỉ là bình rượu ngon mà thôi, bên trong ta sẽ không pha thuốc. Có một số việc không nên làm quá mức.” Uy Mẫn Mẫn liếc nhìn Trầm Lạc nhẹ nhàng nói ra:” Tỷ tỷ là người như thế sao? Bầu rượu đó cũng chỉ là khiến Tần Lâm buông xuống sự đề phòng mà thôi, nam tử không phải rượu vào lời ra sao? Ta không tin hắn đối với ta một chút cảm giác cũng không có.” Uy Mẫn Mẫn dứt lời cong môi cười, sau đó đẩy cửa trực tiếp đi ra.
Trầm Lạc nhìn bóng lưng Uy Mẫn Mẫn đi xa cười nhạt, cũng không lâu lắm, Bích Diệp bưng một chậu nước đi vào, sau khi phúc thân thi lễ một cái, Bích Diệp đặt chậu nước ở trên kệ, rồi đóng cửa phòng lại. Nhìn vẻ mắt lo lắng của Bích Diệp, Trầm Lạc vội hỏi:” Bích Diệp làm sao vậy?”
Trên mặt Bích Diệp hết sức là nôn nóng, cúi người đứng trước người trầm lạc, lời nói ra mang theo vài phần lo lắng:” Lạc chủ tử, hoàng cung sợ rằng đã xảy ra chuyện lớn rồi, Bích Liên bây giờ vẫn còn đang ở Ngự Y viện, nói là nữ y đảo thuốc Bích Liên ở lại giúp. Chưa bao giờ bận rộn như bây giờ. Lạc chủ tử sợ là hoàng cung sắp xảy ra chuyện lớn rồi…”
Trầm Lạc giật mình, bận rộn chuẩn bị thuốc như vậy chắc hẳn là vì chuyện Đỗ Nhã Y, thật sự là chủ tử lớn? Hoàng Hậu, Hoàng Thượng có bị bệnh sao? Nhìn sắc mặt Bích Diệp, Trầm Lạc biết vì sao nàng lại lo lắng như vậy. Nếu là Hoàng Hậu, Hoàng Thượng hoặc Thái Hậu một trong những vị này ngã bệnh, giáo tập sẽ kéo dài thời hạn, như vậy việc quyết đinh ai là Thái tử phi ai là Nhị hoàng tử phi sẽ phải kéo dài thời gian.
“ Lạc chủ tử, ngày hôm nay Miêu tiểu chủ tử đơn độc đến Thượng cung của Trưởng công chúa.”
Trầm Lạc nhướng mày, rồi tỉ mỉ nhìn Bích Diệp phía trước:” Bích Diệp làm sao ngươi lại rõ rang như thế? Chỗ trưởng công chúa có người ngươi quen biết sao?”
Bích Diệp nghe như thế lập tức quỳ xuống, liên tục lắc đầu nói:” Nô tỳ không dám tự tiện suy đoán suy nghĩ của chủ tử, lúc nô tỳ từ hậu viện sương phòng đi ra, đúng lúc nhìn thấy Miêu tiểu chủ tử tử trong phòng ra ngoài. Sau đó nhìn thấy bên cạnh Miêu tiểu chủ tử không mang theo nô tỳ thân cận mà đi thẳng ra khỏi sương phòng. Nô tỳ cảm thấy kì quái liền tự tiện đi theo. Cuối cùng phát hiện ra Miêu tiểu chủ tử đi vào Thượng cung.”
Trầm Lạc giơ tay đỡ Bích Diệp lên, vỗ nhẹ nhẹ lên tay:” Bích Diệp ngươi quá mức để ý rồi, có một số việc hăng hái quá không tốt đâu. Hòa Miêu là người có tâm nhãn, mấy ngày nay ta cũng đã quan sát. Nàng cũng không có đơn gian như ngoài mặt, ngươi lỗ mãng theo dõi nàng như thế, nếu bị nàng phát hiện thì có thể sẽ bị nàng trừng phạt. Ta không ở mãi sương phòng, và cũng chưa nhập Đông cung, nên bản thân cần cẩn thận một chút.
“ Lạc chủ tử nô tỳ đã biết. về sau sẽ không hành động lỗ mãng nữa. Lạc chủ tử nước sắp lạnh rồi, ngài mau rửa mặt đi thôi.”
Trầm Lạc gật đầu một cái đứng dậy đi về phía chỗ đặt chậu nước.
Thượng cung
Vũ Văn Liên đôi tay nắm thật chặt khăn tay hồng phấn, thân thể cứng đờ hai mắt lạnh cùng nhìn Vũ Văn Thượng. Đột nhiên cánh tay trắng nõn ngọc ngà oán hận chỉ Vũ Văn Thượng, Vũ Văn Liên giận giữ ngút trời quát Vũ Văn Thượng:” Hoàng đệ ngươi không biết đạo lí lớn nhỏ sao? Làm sao có thể nói với ta như thế.”
Vũ Văn Thượng đang ngồi trên chiếc ghế màu đỏ, chậm rãi thổi ly trà nóng trên tay. Ngước mắt nhìn Vũ Văn Liên thanh âm nói ra thể hiện rõ uy nghiêm Đế vương:” Hoàng tỷ nếu như Phụ hoàng, Mẫu hậu mà biết được chuyện hôm nay tỷ làm, ta sợ rằng kiếp này tỷ cũng không gả được vô phủ Thừa tướng rồi.”
Vũ Văn Liên tức giận đem ly trà ném xuống đất:” Đệ đây là uy hiếp ta.”
“ Hoàng tỷ đây không phải là uy hiếp mà là khuyên bảo. Đỗ Thái Phó mà biết mang nữ nhi của mình mất trong tay tỷ…”
Vũ Văn Liên bịch một tiếng ngồi xuống ghế:” Đệ sẽ không nói cho Phụ hoàng mẫu hậu có phải không? Nếu như Phụ hoàng Mẫu hậu biết ta làm như thế thì sẽ không để Hà Lăng Thiếu làm phò mã. Hoàng đệ đệ đau lòng Trầm Lạc, thế có nghĩ tới Hà Lăng Thiếu cùng Trầm Vân gắn bó như keo, hoàng tỷ của ngươi sẽ có bao nhiêu thương tâm?”
“ Hoàng tỷ chuyện này không thể miễn cưỡng, mậu hậu nhất định không mong muốn tỷ bước theo con đường của mình.” Vũ Văn Thượng để ly trà xuống, đứng dậy hướng về phía Vũ Văn Liên nắm quyền thi lễ một cái tiếp tục nói:” Mong rằng hoàng tỷ hãy cẩn thân suy nghĩ.” Sau khi dứt lời Vũ Văn Thượng nhấc chân đi ra khỏi phòng khách Thượng cung.
Dư Chi Nhược ở ngoài phòng thấy bóng lung Điện hạ rời đi, lại nghe trong phòng truyền ra tiếng khóc mơ hồ. Trưởng công chúa bốc đồng ngang ngược, cũng thật ngốc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...