“ Y tỷ tỷ, thì ra Lạc tỷ tỷ cùng Mẫn Mẫn tỷ tỷ cũng ở đây.”
Thanh âm vui sướng mềm mại ở ngoài đình nghỉ mát vang lên, Trầm Lạc quay đầu lại nhìn, đúng là Hòa Miêu đang lôi kéo tay Đỗ Nhã Y hướng đến trong đình đi tới. Đỗ Nhã Y vẻ mặt vẫn như cũ lạnh nhạt, chỉ là hai mắt thỉnh thoảng hướng ra dòng suối đối diện bên ngoài đình nghỉ mát nhìn. Tay Uy Mẫn Mẫn đập nhẹ vào bàn đá, sau đó bật cười.
Trầm Lạc không biết tại sao Uy Mẫn Mẫn lại đột nhiên cười như thế, vì hóa giải không khí bên trong đình, không mở miệng chào hỏi là không được:” Sáng sớm hôm nay đều là học tư thế đứng, tư thế ngồi. Thật là mệt mỏi vì vậy ta cùng Mẫn Mẫn đến đây nghỉ ngơi hóng gió một chút, cũng không có nghĩ đến Hòa Miêu cùng Nhã y cũng tới đây. Như vậy cũng ngồi xuống đây đi, còn hai chiếc ghế đá.”
Trầm Lạc vừa dứt lời, Hòa Miêu liền nhẹ nhàng bật cười. Ngay sau đó cũng lôi kéo Nhã Y ngồi xuống. Mẫn Mẫn lúc này cũng không có cười, đôi mắt to ở trên người Hòa Miêu quét qua một lượt. Trầm Lạc thấy nụ cười trên mặt Hòa Miêu càng ngày càng lung túng, vội vươn tay ra âm thầm bấm Mẫn Mẫn một cái, Mẫn Mẫn không khống chế được ah lên một tiếng.
Trầm Lạc lập tức buông lỏng tay, nhìn mặt Uy Mẫn Mẫn chậm rãi nói:” Mẫn Mẫn, ngươi làm sao vậy? Đang ngồi yên lành đột nhiên gọi lớn tiếng như vậy làm gì? Chiều hôm nay gió thổi thật là thoải mái.”
Khóe miệng Mẫn Mẫn giật giật, sửa sang lại quần áo của chính mình, một hồi tiếng tiêu uyển chuyển du dương từ trong rừng trúc truyền đến, Tiếng tiêu rất vững vàng, tuy chỉ là những âm bình thường, nhưng lại có một loại sạch sẽ thuần phác cảm giác thông suốt. Trầm Lạc biết nhất định là nhị hoàng tử Vũ Văn hạ ở trong rừng trúc thổi tiêu.
“ Tiếng tiêu của nhị Hoàng tử càng ngày càng hay, Nhã Y ngươi nói có đúng không?” Mẫn Mẫn cười khẽ một tiếng, sau đó sửa sang lại tóc chính mình. Ánh mắt nghi hoặc nhìn Mẫn Mẫn và Đỗ Nhã Y, không phải mấy ngày trước đó quan hệ của Mẫn Mẫn với Đỗ Nhã Y rất tốt sao? Sao hiện tai lại ầm ĩ cứng nhắc như vậy?
“ Mẫn Mẫn quận chúa nói rất đúng, tiếng tiêu này không phải người bình thường có thể thổi ra được. Nhã Y cũng có học thổi tiêu, tuy nhiên vẫn không thể nào thổi ra cái tinh túy của nó. Nếu có một ngày Mẫn Mẫn quận chúa thành Nhị hoàng tử phi, mong có thể hỏi Nhị hoàng tử làm thế nào có thể thổi như vậy, để Nhã Y có thể bắt chước theo.” Đỗ Nhã Y nói rất hiển nhiên rất thong thả, ngữ điệu nhẹ nhàng như không chút để ý.
“ Được rồi, được rồi, không nói việc này nữa.” Không để Uy Mẫn Mẫn mở miệng trước, Trầm Lạc đã cướp lời. Nếu không ngăn cản Mẫn Mẫn nói chuyện, nhìn trận thế này thì Mẫn Mẫn với Đỗ Nhã Y nhất định sẽ cãi vã.
“ Lạc tỷ tỷ, hai mươi ngày học tập, bây giờ mới qua nửa ngày, liền làm muội mệt chết đi được.” Hòa Miêu tiếp lời Trầm Lạc cười nói. Đỗ Nhã y thì lẳng lặng ngồi trên ghế đá không lên tiếng. Uy Mẫn Mẫn thờ dài dùng sức gõ bàn đá một cái:” Cái quy củ hoàng cung trời đánh này, đây không phải là mang người ta vào chỗ chết để dày vò sao? Ta xem trong hoàng cung này không phải tất cả mọi người đều tuân thủ đúng quy củ. Những chuyện ở trong hoàng cung bay qua bên ngoài còn thiếu sao?”
Hòa Miêu vừa nghe Mẫn Mẫn nói như vậy thì trong nháy mắt trên mặt lộ ra nồng đậm sự tò mò, đôi mắt nhỏ hơi híp lại:” Mẫn Mẫn tỷ tỷ, có thể nói một hai chuyện hay không vậy. Hòa Miêu thích nhất là nghe những chuyện lý thú đó.”
“ Mẫn Mẫn những chuyện trong hoàng cung không thể nói lung tung.” Trầm Lạc lộ ra nụ cười thản nhiên nhìn Uy Mẫn Mẫn, chuyện trong hoàng cung không phải là có thể nói lung tung được? Nếu là người có dụng tâm nghe được, nói khác đi, dù Mẫn Mẫn có là quận chúa đi chăng nữa nhưng nếu chọc giận chủ của hoàng cung thì cũng không xong. Như vậy Mẫn Mẫn không phải người như nàng nói một bụng đầy ý nghĩ đen tối ( cái này do chị quận chúa nói trong chương trước nha ).
“ Lạc tỷ tỷ, để cho Mẫn Mẫn tỷ tỷ nói đi mà, Hòa Miêu sẽ không nói ra đâu, hiện tại bên cạnh cũng không có cung nữ, Mẫn Mẫn tỷ tỷ, tỷ cứ nói đi.”
“ Mẫn Mẫn bĩu môi, sau đó vỗ vỗ quần áo. Sảng khoái nói:” Lạc nhi muội muội, chuyện này trong hoàng cung lão ma ma lão thái giám đều biết. Cũng không còn là bí mật gì rồi. Nếu đã nghe được tiếng tiêu kia thì phải nhắc đến nhị hoàng tử. Tỷ đây lại nói uội biết về mẹ đẻ của nhị hoàng tử Dung phi.”
Lúc này Đỗ Nhã Y đang cúi thấp đầu đột nhiên ngẩng lên. Vẻ mặt trở nên nghiêm túc, sau khi Trầm Lạc thấy vẻ mặt này của Đỗ Nhã Y cuối cùng thì cũng đã sáng tỏ. Người Đỗ Nhã Y thích chính là Nhị Hoàng tử, nhưng Hoàng đế lại dùng gậy đánh uyên ương đẩy nàng vào Đông cung. Như thế xem ra Mạn Thanh không gả cho nhị hoàng tử thì tốt hơn. Trong lòng Trầm Lạc quyết định, sau này mặc kệ Mạn Thanh có cầu xin nàng thế nào đi chăng nữa, nàng cũng sẽ không an bài cho Mạn Thanh và Nhị hoàng tử gặp mặt.
“ Dung phi đã cưỡi Hạc về Tây thiên, ngày Dung phi qua đời cũng chính là ngày Nhị hoàng tử ra đời. Cho nên Nhị hoàng tử chưa bao giờ tự mình tổ chức sinh nhật. Cũng chính vào ngày Dung phi qua đời Vạn Quý phi đã tự đem bản thận mình nhốt vào Chiêu Dương cung, đóng cửa không gặp hoàng đế.”
Thân thể Trầm Lạc cứng lại, Hoàng đế mà cũng gặp phải chuyện đau thương chua xót như thế? Hoàng đế cao cao tai thượng của Nguyệt Tường quốc mà lại bị phi tử của mình nhốt ở ngoài cửa.
Đỗ Nhã Y lâu không mở miệng lúc này đột nhiên nói:” Mẫn Mẫn quận chúa, vì sao Hoàng thượng lại đối đãi không tốt với nhị hoàng tử như thế? “ Uy Mẫn Mẫn lắc đầu một cái:” Ta nào có biết, tâm ý của Hoàng đế khó đoán. Xem chừng người Hoàng thượng sủng ái chính là Vạn Quý phi, Vạn Quý phi và Dung phi tình như tỷ muội, Dung phi chết là bởi vi Hoàng thượng. Như vậy Vạn Quý phi đã đem hết những tội lỗi đổ lên người Hoàng thượng.”
Trầm Lạc lắng nghe nhưng cũng cảm thấy nghi ngờ, nếu như Vạn Quý phi cùng Dung Quý phi tình như tỷ muội, vậy tại sao không tự mình nuôn lớn con trai độc nhất của Dung phi? Ngược lại mặc cho Nhị hoàng tử bị lạnh nhạt vắng vẻ? Trong lòng Trầm Lạc có nghi vấn, nhưng cũng không có lên tiếng hỏi. Chuyện tình của Hoàng Thượng và phi tử thì thật khó để mà nói. Chỉ có Hoàng Thượng và Vạn Quý phi hiểu mà thôi, không chừng Nhị hoàng tử cũng hiểu.
“ Chỉ là Điện hạ không giống Hoàng thượng, Lúc nhỏ ta thường theo phụ thân vào trong cung chơi đùa, khi đó Nhã Y cũng ở đây. Điện Hạ lúc đó ta và ngươi đều rõ ràng. Có khí chất và bộ dáng của một vị vua, làm việc mau chuẩn ngoan. Không giống như Hoàng Thượng dây dưa kéo dài, nếu là vừa mắt mặc kệ là dùng thủ đoạn gì cũng phải lấy cho bằng được.” Uy Mẫn Mẫn lắc đầu cười nói.
Trầm Lạc lần đầu tiên nghe chuyện còn bé của Vũ Văn Thượng, thì ra cái tính bá đạo kia từ nhỏ đã bộc lộ ra rồi. Thật đúng nếu đã để mắt tới cái gì thì phải có cho bằng được. Nàng cũng không biết vì sao Vũ Văn Thượng sủng ái nàng, khi nào thì bắt đầu thích nàng, nàng cả trong lẫn ngoài đều đã là người của hắn.
Hòa Miêu lúc này cười duyên nói:” Điện hạ khi còn bé thật là thú vị, Y tỷ tỷ, Lạc tỷ tỷ. Sau hai mươi ngày học lễ nghi, các tỷ nhất định phải tiến được vào Đông cung đấy. Không bằng ở sương phòng này chúng ta trò chuyện nhiều một chút, đến Đông cung cũng thân cận hơn, tính tình Điện hạ như vậy, sợ rằng một người không ứng phó được đâu.”
Hòa Miêu nhìn nư lơ đãng nói một câu lại như một cây băng hàn châm trực tiếp đâm vào lòng Trầm Lạc, Đỗ Nhã Y không thích Vũ Văn Thượng, cô nương ấy như vậy tất nhiên Trầm Lạc không lo lắng . Vậy còn Tôn Miểu? Một cô nương mảnh mai từ ngàn dặm xa xôi tiến cung, tâm ý của Tôn Miểu là như thế nào?
“ Hòa Miêu còn có Miểu tiểu chủ tử. Ngươi ngàn vạn lần không thể quên nàng, còn nữa hai mươi ngày sau có thể tiến vào Đông cung hay không còn cần phải có sự cho phép của Hoàng hậu và Thái hậu mới có thể nhập Đông cung. Chuyện này không như như ngươi nghĩ đơn giản như thế.” Thanh âm lạnh lùng của Đỗ Nhã Y đột nhiên vang lên.
Uy Mẫn Mẫn nhìn mặt Trầm Lạc, thấy bộ dáng bình tĩnh của Trầm Lạc trong lòng thở phào nhẹ nhõm. Hòa Miêu này nói chuyện thì nhẹ nhàng mềm mại, nhưng mà cẩn thận suy xét từng chữ từng chữ đều mang theo gai.
“ Đừng ở chỗ này mà suy đoán lung tung nữa, nếu Điện hạ coi trọng còn sợ không được Hoàng Hậu và Thái Hậu coi trọng sao? Ta nghĩ Hoàng hậu cùng Thái hâu cũng chỉ là theo quy của tới xem một chút những quy củ mà những tú nữ học được, phía sau phải xem ý tứ của Điện hạ nữa.” Sau khi Mẫn Mẫn dứt lời đứng dậy vỗ vỗ vai Trầm Lạc:” Lạc nhi muội muội, thời gian học cũng đã tới rồi. Chúng ta mau vào trong phòng Bắc thôi, bên trong có đồ tốt.”
Đồ tốt trong miệng Mẫn Mẫn, trong lòng Trầm Lạc rõ ràng là đồ gì Hoan Hỉ Phạt, các loại tư thế hoan hảo. Nếu là trước kia Trầm Lạc thấy những thứ như Hoan Hỉ Phật này nhất định kinh ngạc ngượng ngùng. Nhưng trải qua việc Vân Vân dạy và Vũ Văn Thượng tự mình ra trận dạy, về phương diện này Trầm Lạc so với các tú nữ khác quen thuộc hơn.
“ Như vậy mấy ngày chung đụng, ngươi nhất định biết tính tình của ta, không ngại nói thẳng.” Đỗ Nhã Y lạnh lùng nhìn Hòa Miêu, lời vừa nói ra như một mảnh băng lạnh giá.
“ Y tỷ tỷ đừng nói như thế, cũng chỉ là theo ý thích bản thân mà thôi. Tỷ muốn tiến Hoa Trúc điện, muội muốn tiến Đông cung điện. Chỉ là chúng ta bị chỉ định ngược lại địa phương mình muốn mà thôi. Không bằng…” Hòa Miêu lại gần bên tai Đỗ Nhã Y, cánh môi khéo mở mấy cái. Cuối cùng lui ra ngoài, trên mặt tươi cười giống như đóa hoa nở rộ.
Đỗ Nhã Y chưa từng nghĩ đến, Hòa Miêu bình thường luôn làm vẻ mặt tươi cười, lại nghĩ ra ngoan chiêu như thế.
“ Hòa Miêu ngươi thực sự muốn làm như vậy?”
“ Y tỷ tỷ, nếu như tỷ không nghĩ muốn tiến vào Hoa Trúc điện, vậy coi như những lời muội nói hôm nay gió thoảng thôi.” Hòa Miêu vẫn cười như cũ, trong khi vẻ mặt Hòa Miêu cười tươi thì Đỗ Nhã Y càng ngày càng lạnh lùng .
“ Ta Đỗ Nhã Y sẽ không để ý đến những thứ kia, những lời ngươi nói hôm nay ta coi như chưa từng nghe qua.” Sau khi Đỗ Nhã Y liếc Hòa Miêu một cái, đứng dậy rời đi. Cuối cùng thì cũng là con gái của Đỗ thái phó học rộng tài cao tinh thông kim cổ, quanh thân tỏa ra cỗ khí cao ngạo.
Hòa Miêu ngồi ở trên ghế đá trong đình nghỉ mát khóe miệng chứa đựng nụ cười nhìn Đỗ Nhã Y rời đi, nghĩ đến phòng thư hôm qua nương viết ình, đôi tay Hòa Miêu bỗng nắm thật chặt.
Một khắc sau, bốn vị tiểu chủ tử đã tới nội thất ở sương phòng phía Bắc rồi. Nhìn đủ loại màu sắc hình dáng khéo léo tượng Phật màu vàng kim, ngay cả Trầm Lạc đã sớm quen với chuyện này nhìn cũng không khỏi đỏ mặt.
Bên tai chỉ vang lên thanh âm nghiêm túc của Từ ma ma:” Kính xin các vị tiểu chủ tử nhìn kĩ, nếu ở trong khuê phòng không thể khiến cho Điện hạ và Nhị hoàng tử tận hứng, cho dù có ngồi trên vị trí Thái tử phi, Nhị hoàng tử phi, thì sau này cũng sẽ bị các trắc phi khác đoạt đi vinh quang đó. Y tiểu chủ tử không nên cúi đầu.”
Bị Từ ma ma điểm danh Đỗ Nhã Y đành phải đỏ mặt ngẩng đầu lên, Trầm Lạc nhìn mặt Đỗ Nhã Y. Haz, buổi học ngày hôm nay Đỗ Nhã Y nhất định không tự nhiên rồi. Nữ nhi thái phó luôn luôn ở trong khuê phòng đọc thi từ ca phú, lại phải đem mấy cái Hoan Hỉ Phật này nhìn tỉ mỉ.
Hoan Hỉ Phật này chế tác cũng rất là tinh xảo, từng một bộ vị trên cơ thể người đều được miêu ta hết sức cụ thể. Từ ma ma tay chỉ vào tượng hai người đang ôm nhau, một người ôm một người khác, tay trái ấn phía trên, tay phải ấn phía dưới. Tư thế này cũng không có gì kì quái. Kì quái là cái ở bên cạnh kia, cái tư thế này nàng và Vũ Văn Thượng còn chưa có thử qua. ( đen tối kinh nhỉ )
“ Lạc tiểu chủ tử xin đừng nhìn những bức tượng khác, hãy nhìn kĩ cái này.” Lời Từ ma ma vừa dứt, Uy Mẫn Mẫn không cầm được tiếng cười liền vang dội bên trong nội thất. Lời nói của Từ ma ma không có gì, nhưng ngược lại tiếng cười của Uy Mẫn Mẫn làm cho Trầm Lạc đỏ mặt. Từ ma ma là một ma ma nhiệt tình, không nghe được Trầm Lạc đáp lời liền ngừng nói.
Không thể làm gì khác, Trầm Lạc chỉ đành đỏ mắt lên tiếng:” Từ ma ma Trầm Lạc đã hiểu, xin hãy tiếp tục giảng đi.”
Từ ma ma sau khi nghe xong hài lòng gật đầu một cái tiếp tục nói.
Những chuyện phía sau, mặc dù đối với nó rất là quen thuộc, mặt Trầm Lạc càng ngày càng đỏ. Đỗ Nhã Y, Uy Mẫn Mẫn, Hòa Miêu đứng ở một bên mặt đỏ tựa như trái cây chín vậy.
Lúc này trong thư phòng Đông cung, sau khi nghe được những lời nói của Tiểu Phúc Tử, khóe môi Vũ Văn Thượng không khỏi giương cao lên:” Hoan Hỉ Phật?”
Tiểu Phúc Tử cúi người cung kính đáp:” Điện hạ, là Hoan Hỉ Phật.”
“ Hoan Hỉ Phật thú vị.” Vũ Văn Thượng ngước mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, Tiểu Phúc Tử nhìn khuôn mắt càng ngày càng sáng rỡ tuấn lãnh của Điện hạ mà tâm cũng run lên. Chẳng lẽ đêm nay hắn lại phải gác đêm cho Điện hạ rồi sao? Điện hạ lại muốn thông qua mật đạo đến sương phòng ? Điện hạ ngài nên chú ý một chút. Không tiết chế như thế, trước đại hôn, không tốt cho thân thể Lạc tiểu chủ tử?
Tác giả có lời muốn nói: Tiểu Phúc Tử: Điện hạ, nô tài mới thấy Văn Hương đại nhân trở lại. Nghe thấy Hương đại nhân nói, nói…
Vũ Văn Thượng: nói gì?
Tiểu Phúc Tử: Tấn Giang gần đây rất là nghiêm, vì vậy Hương đại nhân muốn nô tài chuyển cáo đến Điện hạ, ban đêm nên cẩn thận làm việc.
Vũ Văn Thượng: sợ gì? Quăng chút bạc cho Tấn Giang thì những chuyện này sẽ qua thôi.
Tiểu Phúc Tử: Điện hạ sợ rằng không ổn, những chuyện đó tra xét kĩ lưỡng ảnh hưởng đến Hương đại nhân.
Vũ Văn Thượng: Vậy bổn điện hạ tân hôn, động phòng hoa chúc, ngửi thấy hương nhưng phải chịu đựng để có kết thúc hài hòa sao?
Tiểu Phúc Tử: Việc này…việc này thật khó mà nói.
Vũ Văn Thượng: Báo cho Hương đại nhân, nếu như uất ức bổn Điện hạ, đưa đầu tới gặp.
Giờ phút này Văn Hương đang cắn khăn…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...