Thái Tử Vô Sỉ


Ai, trời đã từ từ sáng, cũng đến giờ Chúc đại thúc ở cửa sau làm việc. Đúng lúc Trầm Lạc đang định giơ tay gõ cửa lần nữa thì giọng nói khàn khàn khàn của Chúc đại thúc truyền ra. Giọng Chúc đại thúc không tốt là vì lúc nhỏ trong nhà gặp hoả hoạn, cổ họng hít không ít khói nên đã làm hư giọng nói.
"Ai thế, sáng sớm đã gõ cửa." Tiếng vừa ngừng, cửa kêu két một tiếng, mở ra. Trầm Lạc lập tức le lưỡi làm ngoáo ộp với Chúc đại thúc.
"A, đại tiểu thư, người đã về rồi sao, cũng không báo tin gì cả. Mau mau vào đi." Chúc đại thúc tránh qua một bên, Trầm Lạc nhấc chân bước vào trong: "Chúc đại thúc, phân phó gã sai vặt để xe ngựa của ta tại chuồng ngựa hậu viện. Đúng rồi, Chúc đại thúc, thời gian ta không có ở đây, phụ thân mẫu thân và Nhị bá Nhị bá mẫu, đệ đệ đường muội vẫn tốt chứ?"
"Bẩm đại tiểu thư, vô cùng tốt. Chỉ là cách đây không lâu tiểu thiếu gia đã phạm vào chút chuyện, lão gia phu nhân đau đầu, nhưng hiện tại đã không sao rồi. Đại tiểu thư không cần lo lắng."

Trầm Lạc dừng bước, tiểu đệ mới mấy tuổi, chỉ là một đứa trẻ, lại có bản lãnh phạm tội sao? !
"Chúc đại thúc, ngươi mau nói cho ta biết. Tiểu đệ đã phạm vào chuyện gì?"
"Cách đây không lâu, tiểu thiếu gia đã đánh nhau với nhị thiếu gia Chúc gia. Tiểu thiếu gia đã nói một câu không nên nói, nói nhị thiếu gia Chúc gia có người nuôi dưỡng nhưng không có mẫu thân thương yêu."
Chúc gia là một đại gia tộc khác của huyện Vân Hà, bây giờ đã xuống dốc rồi. Gia chủ Chúc gia từng là Trạng Nguyên Lang của Nguyệt Tường quốc, được trưởng công chúa lúc đó coi trọng, nếu trưởng công chúa kia còn sống thì bây giờ Vũ Văn Thượng phải gọi một tiếng cô cô. Nhị thiếu gia Chúc gia bây giờ là được trưởng công chúa giữ lại làm con nối dõi.
Một đời trước trưởng công chúa đã lưu lại huyết mạch hoàng thất Nguyệt Tường quốc, nhưng lại không đem huyết mạch này vào cung mà ngược lại còn xa lánh với Chúc gia. Ngày xưa Chúc gia có thể cùng Trầm gia chống lại đại gia tộc nhưng tiếc rằng đã chống lại triều đình mà từ từ xuống dốc.
"Ta hiểu rồi, lần này đệ đệ đã phạm vào đại sự. Tất cả sách học được đều toi công, lại dám nói ra những lời không có đầu óc như vậy. Ta phải đi gặp tiểu đệ một chút." Trầm Lạc nhấc chân đi về viện của đệ đệ.
"Đại tiểu thư, ngài đi đi. Gã sai vặt cũng sặp quét dọn sân ở đây rồi, ta cũng phải đi dắt xe ngựa vào đây."
Trầm Lạc vừa vào viện tiểu đệ, đã nhìn thấy mẫu thân. Lúc này mẫu thân đang bưng một cái khay từ phòng tiểu đệ đi ra, nhìn thấy mẫu thân nhíu mày, Trầm Lạc cũng cảm thấy không dễ chịu. Vốn nàng định đem chuyện “gặp gỡ Vũ Văn Thượng và “thân lãi” nói ẫu thân nghe, nhưng bây giờ nhìn thấy bộ dạng của mẫu thân như vậy, Trầm Lạc quyết định giấu tất cả chuyện đó trong lòng.
"Mẫu thân."

Thân người phía trước dừng lại một chút, đây không phải giọng nói của nữ nhi mình sao? Ngẩng đầu nhìn lên, quả đúng là khuê nữ nhà mình. Bạch Ngữ Mặc không nói tiếng nào, nỗi sầu khổ vừa rồi vì được nhìn thấy nữ nhi mà đã vơi bớt.
Trầm Lạc nhanh chóng chạy đến chỗ mẫu thân, đưa tay không cầm hộp gấm nhận lấy khay từ tay mẫu thân: "Mẫu thân, chuyện của tiểu đệ con đã nghe Chúc đại thúc nói rồi. Chuyện này tiểu đệ đã làm sai rồi, dù gì chuyện cũng xảy ra rồi, chúng ta phải dũng cảm đối mặt, tỉnh táo xử lý. Chớ không vui, con đã trở về, người phải vui mừng mỉm cười chứ ạ. Mẫu thân, phụ thân đâu rồi?"
Bạch Ngữ Mặc vỗ vỗ lưng nữ nhi, "Lạc nhi trưởng thành rồi, người lúc trước mới chỉ cao đến eo của mẫu thân, bây giờ đã sắp cao hơn mẫu thân rồi. Phụ thân của con đấy à, sáng sớm nay đã đến Chúc gia rồi.”
"Mẫu thân, không phải chuyện này đã xử lý xong rồi sao? Chúc gia bên kia nói gì ạ, tiểu đệ như thế nào rồi?"
Bạch Ngữ Mặc thở dài, "Nhị thiếu gia Chúc gia dù gì cũng là huyết mạch của hoàng thất, mặc dù đã bị lãng quên nhưng cũng là huyết mạch hoàng thất còn lại. Nếu có một ngày hoàng thượng nhớ tới nhi tử của muội muội ngài, nhận Nhị thiếu gia Chúc gia vào cung. . . . . ."
Mẫu thân muốn nói lại thôi, nhưng Trầm Lạc đã hiểu. Nếu nhị thiếu gia Chúc gia được nhận vào cung thì nhớ tới thù với Trầm gia mà đòi tra xét rõ ràng.

"Không nói cái này nữa, phụ thân con chắc chắn sẽ xử lý tốt thôi. Ah, Lạc nhi, trong hộp gấm này đựng cái gì vậy?" Bạch Ngữ Mặc đưa tay chỉ vào hộp gấm.
"Cái này là dạ minh châu của Tây Cống quốc, do hoàng thượng ban thưởng . Nhưng thật ra chỉ là viên dạ minh châu bình thường thôi ạ, nhưng là do hoàng thượng ban thưởng nên con không thể ném nó đi." Trầm Lạc dứt lời liền đưa hộp gấm cho Bạch Ngữ Mặc.
Bạch Ngữ Mặc mở hộp gấm ra, nhìn một chút sau đó đóng lại."Ừ, rất bình thường . Lạc nhi, những đồ trong hoàng cung và những người trong đó đều thần thần bí bí nhưng lại rất tôn quý. Chúng ta cứ làm việc buôn bán của chúng ta cho tốt, chờ sang năm, mẫu thân sẽ tìm nhà tốt rồi gả con."
Trầm Lạc chợt giật mình, mẫu thân, ngài có biết thái tử đương triều rất vô sỉ không, nữ nhi chỉ sợ ngoài hoàng thất ra thì không tìm được nhà chồng nào nữa đâu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui