Thái Tử Thông Báo Một Ngàn Lần: Nữ Nhân Nguy Hiểm
Sau đó cũng không thèm nhìn Dạ Huyền nữa tốc độ nhanh chóng chạy khỏi đình.
Dạ Huyền cầm đũa nhìn bóng người Lâm Hồi Âm càng lúc càng xa, lại nhìn chén cơm của Lâm Hồi Âm trước mặt, nàng giống như không động đến thức ăn, nhíu mày một cái, nàng không thoải mái nên khẩu vị không tốt? Sao lại ăn ít như vậy?
"Nàng chính là cô gái ngươi đã dùng ngàn năm tiên lực đổi lấy?" Tường Vi nhìn Dạ Huyền trầm mặc sau khi Lâm Hồi Âm biến mất hỏi.
Dạ Huyền tỉnh hồn, kéo thần trí lại nhìn Tường Vi gật đầu, không hề lên tiếng.
"Các ngươi ở chung một chỗ sao?" Tường Vi lại hỏi.
Dạ Huyền lắc đầu.
Tường Vi kỳ quái nhìn Dạ Huyền, hỏi tiếp: "Nàng thích ngươi không?"
Ánh mắt Dạ Huyền trở nên ảm đạm, cuối cùng vẫn lắc đầu một cái.
"Tại sao?" Tường Vi ngẩn ra, sau đó nàng nhíu mày, lộ ra vẻ tức giận: "Ngươi cứu nàng, còn đối tốt với nang như vậy, nếu như không có ngươi hẳn cũng không có nàng, nàng dựa vào cái gì mà không thích ngươi."
Dạ Huyền dừng lại một chút, nhàn nhạt cười một tiếng, giọng nói tỏ ra cô lãnh: "Nàng không biết ngàn năm trước ta cứu nàng."
TƯờng Vi sửng sốt, chớp mắt nhìn chằm chằm Dạ Huyền hồi lâu: "Tại sao ngươi không nói cho nàng biết? Nếu ngươi không nói vậy thì để ta nói."
VỪa nói Tường Vi vừa đứng dậy, định đi tìm Lâm Hồi Âm.
"Ngươi dám!" Ánh mắt Dạ Huyền trỏ nên ác liệt, giọng nói trong trẻo lạnh lùng mang theo vài phần sát khí.
Tường Vi không dám lộn xộn đứng tại chỗ nhìn Dạ Huyền trở nên tức giận, tuy nhiên lần này nàng cũng nổi nóng: "Tại sao ngươi không để ta nói với nàng? Nếu ta nói với nàng khẳng định nàng sẽ thích ngươi."
Ánh mắt Dạ Huyền trở nên hoảng hốt.
Nói cho nàng biết thì nàng sẽ thích hắn sao?
Ngàn năm trước hắn cứu nàng là vì hắn yêu nàng.
Hắn không thể biến tình yêu của hắn thành công cụ trói buộc nàng.
Tường Vi nhìn Dạ Huyền trầm mặc cảm thấy căm tức, không nhịn được mà hung tợn mím môi, ngồi trở lại băng đá: "Ta muốn giúp ngươi mà ngươi còn không biết điều."
"Không phải ta không biết điều, chỉ là ngươi không biết đối với ta mà nói, tốt với ta là điều tệ hại." Dạ Huyền trầm mặc một hồi mới nói tiếp: "Tường Vi, nếu nàng muốn thì tự khăc sẽ yêu ta, dù cho không có ơn cứu mạng nàng thì nàng cũng sẽ yêu. Chỉ là nàng không yêu, ngươi nói cho nàng biết thì chỉ đổi lấy sự biết ơn của nàng đối với ta. Nàng ở lại bên cạnh ta chỉ vì báo ân, nếu nàng không thật lòng muốn ở lại bên cạnh ta thì nàng sẽ không vui. Mà nàng mất hứng ta cũng không thể cao hứng được."
"Ngươi là con cháu duy nhất của ma tôn, nếu ma tôn tỉnh lại ngươi chính là thái tử Tây Lương, tương lai làm vương ma giới. Ngươi muốn cái gì mà không được, việc gì khổ sở như vậy." Tường Vi hít sâu một hơi, nhìn ánh mắt si mê của Dạ Huyền, cảm thấy hắn bỏ đi sáu trăm năm trước so với bây giờ càng thêm đậm tinh hơn. Nàng không nhịn được mà hướng hắn bày tỏ một lần nữa: "Huyền, nếu nàng không thương ngươi, ngươi không yêu nàng nữa, ở chung một chỗ với ta, được không?"
Với lời ngỏ ý của Tường Vi Dạ Huyền đã không còn thấy xa lạ, chỉ nhàn nhạt lắc dầu cười một tiếng.
"Huyền, lúc ta nói yêu ngươi ngươi cứ như vậy không nhúc nhích chỉ cười một cái...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...