Thái Tử Thông Báo Một Ngàn Lần: Nữ Nhân Nguy Hiểm

Dạ Huyền không thèm nhìn đám yêu ma trước mắt, chỉ là thần giác thay đổi, lộ ra nụ cười càn rỡ, để lộ mấy phần hàn khí. Để người đối diện không lạnh mà run, không chút khách khí mở miệng, giọng điệu trong trẻo: "Muốn ăn nàng?" Ngay sau đó hắn dời tầm mắt, tùy tiện mang theo mấy phần sát khí: "Chỉ bằng mấy người các ngươi, xứng sao?"

Đi kèm với giọng nói của hắn là sát khí bay loạn trong trời đất, giống như muốn tiêu diệt hết đám yêu ma quỷ quái kia vậy.

Có vài yêu ma vừa mới tu luyện không chịu nổi sát khí của Dạ Huyền trong nháy mắt mềm nhũn ngã quỵ xuống đất.

Khí thế trên người Dạ Huyền quá mức ác liệt, làm cho đám yêu ma cực kỳ sợ hãi, đều trầm mặc không dám nói lời nào.

Đối mặt với đám yêu ma một mực yên lặng kia, ánh mắt Dạ Huyền đầy vẻ coi thường, dáng vẻ cao ngạo cúi đầu, nhìn cô gái trong lòng ngực ánh mắt thay đổi nhu tình như dòng nước, mở miệng cũng không hề lạnh lùng như mới vừa rồi, ngược lại còn nhẹ nhàng ôn nhu: "Ngươi nhìn đi ta thay ngươi giết bọn chúng!"

Dạ Huyền nói xong ôm Lâm Hồi Âm tung người bay lên, tốc độ của hắn nhanh vô cùng. Cánh tay nắm Lâm Hồi Âm nhanh chóng bay qua, ánh sáng màu đỏ ác liệt bắn ra, chỉ trong nháy mắt đầu của đám yêu ma kia đã rơi đầy trên mặt đất.


Dạ Huyền nắm tay Lâm Hồi Âm bắn ra tia sát khí, hắn muốn để nàng chính tay giết chết những con yêu ma này, để nàng giải tỏa ủy khuất trong lòng.

Bọn yêu ma kia theo bản năng muốn sống sót, vội vàng đánh trả Dạ Huyền.

Dạ Huyền ôm Lâm HỒi Âm ở giữa mũi kiếm màu đen ung dung tránh thoát, tạo ra ảo ảnh quỷ mỵ không ngừng chuyển động.

Lâm Hồi Âm không phản ứng kịp rốt cuộc xảy ra chuyện gì, chỉ là thấy những nơi mình bay qua đám yêu ma quỷ quái kia đều lần lượt ngã xuống, không đứng dậy nổi. Dạ Huyền vốn dĩ xuống tay rất vô tình, không chừa chút thủ đôạn nào, vào giờ phút này những người đắc tội với Lâm Hồi Âm tất cả đều phải chết.

Vốn dĩ Dạ Huyền xinh đẹp động lòng người đứng giũ đam yêu ma làm chúng có chút mê mẩn, nhưng vậy giờ đối với bọn hắn mà nói, một nửa nhan sắc tuyệt đẹp cũng không còn, hắn còn đang sợ hơn cả tu la bước ra từ địa ngục.


Mà Dạ Huyền giống như muốn giết đến cùng vậy, ánh mắt cũng lưu đầy tia máu, nắm tay Lâm Hồi Âm liên tục chém xuống, xem đầu của đám yêu ma kia như cải trắng vậy, chém sạch sẽ, nhanh lẹ!

Vốn dĩ yêu ma rất cam đảm bây giờ lại chạm phải Dạ Huyền hung ác như vậy nhất thời khiếp hãi bỏ chạy tứ tung.

"Muốn chạy trốn?" Dạ Huyền cười lạnh một tiếng, ôm Lâm HỒi Âm bay cao lên giữa không trung, nhìn đám yêu ma bỏ chạy bốn phương tám hương, ánh mắt hắn xoẹt qua chút ánh sáng lãnh khốc, độc ác, Lâm Hồi Âm nhìn thấy nhịn không được mà run rẩy một cacsi.

Ngay sau dó hắn khinh thường hất cao cằm, tiếp tục nói: "Làm người của ta bị thương cứ như vậy muốn chạy trốn? Nằm mơ!"

Hắn vừa nói xong thì mái tóc bạc dài đột nhiên phiêu tán ra khắp nơi, giống như được thổi linh hồn vào vậy, tản ra khắp nơi trong chốc lát bao vây đám yêu ma kia lại, ngay sau đó co lại, kéo bọn chúng đến trước mắt mình.

"Ta muốn giết người mà các ngươi muốn chạy trốn, thật là quá ngây thơ."

Dạ Huyền nâng tay Lâm HỒi Âm lên, ánh mắt không thay đổi liền thúc giục sát khí đem đám yêu ma kia chém thành một mảnh nát bấy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui