Bàn tay Lâm Hồi Âm sờ soạng trên người hắn, lại bị áo quần cản trở, nàng lẩm bẩm: "Thật đáng ghét" Rồi dùng sức kéo hết áo quần trên người hắn xuống, nàng say rượu nên lực đạo rất lớn, không cẩn thận xé áo quần của Dạ Huyền thành hai mảnh.
Mắt Lâm Hồi Âm dán chặt vào da thịt Dạ Huyền, thỏa mãi hừ hai tiếng, nhưng vẫn túm lấy áo quần của hắn tiếp tục xé, còn khinh thường nói: "Các ngươi dám ngăn cản ta, ta cho các ngươi ngăn cản này..."
Sau đó trang phục của Dạ Huyền bị nàng xé thành mảnh vụn, rải khắp phòng.
Dạ Huyền rất muốn xách Lâm Hồi Âm lên ném sang một bên nhưng lại sợ mình làm nàng bị thương nên chỉ có thể nhẫn nhịn nén xuống lửa nóng trong người, nói với người thiếu nữ say đến nổi không phân biệt được phải trái kia: "Hồi Âm, đừng làm bậy, ngoan. ngủ đi, Hồi Âm đứng dậy đi..."
Lâm Hồi Âm không nghe lời hắn, càng tệ hơn là lại đụng đầu mình vào bụng hắn sau đó ngẩng đầu mở đôi mắt nai xinh đẹp, nhìn hắn cười khúc khích, sau đó lại đưa đầu lưỡi liếm mút, đọng tác thuần thục khiến Dạ Huyền không thể chống đỡ được, mi hoặc hấp dẫn vô cùng.
Dạ Huyền thở dốc, ánh mắt tối lại.
Từ góc độ nhìn của Lâm Hồi Âm thì nàng cảm thấy mặt mũi người đàn ông này hoàn mỹ anh tuấn như tranh vậy, xương quai xanh gợi cảm, da thịt mát rượi còn tản ra mùi thơm nhàn nhạt. Đầu óc nàng choáng váng, nhịn không được lại di chuyển lên ngực hắn. Mà nàng lúc này đang mang bộ bộ tơ lụa mỏng mạnh, bầu ngực trắng noãn như ẩn như hiện, cạ vào ngực hắn chọc cho sắc mặt Dạ Huyền ửng đỏ lên.
Lâm Hồi Âm thích thú, cười vang lên, ngón tay chọt chọt má hắn, mặt ngây thơ hồn nhiên lại không kém phần yêu mị, hỏi: "Ngươi đỏ mặt gì vậy."
Một câu như vậy là Dạ HUyền cảm thấy mình cũng không nhịn được nữa.
Mà nàng lại không hề nhận ra sự thay đổi quỷ dị của hắn, còn cười hì hì khoác tay hắn, bộ dáng sống chết cũng không buông, khuôn mặt nhỏ nhắn áp vào lỗ tai hắn, lại bỉu môi lẩm bẩm: "Lỗ tai ngươi cũng đỏ, còn cổ ngươi..."
Trong đầu Dạ Huyền lại hiện về những hình ảnh trong quyển sách kia, đủ loại tư thế rất chân thực, trước mắt hắn hiện lên hình ảnh hắn và Lâm Hồi Âm hòa vào nhau.
Mà giờ phút ngày người đẹp đang ở trong ngực mình, nếu không làm gì thì thật không phải đàn ông.
Nhất thời hắn khống chế sức lực, tránh làm nàng đau, ôm eo nàng không do dự xoay người một cái đặt nàng dưới thân.
Trong sách nói chuyện nam nữ là do đôi bên tình nguyện, cưỡng ép không ngọt, không có sự thích thú, còn làm tổn thương tình cảm đối phương, không tôn trọng họ.
Vậy nên hắn muốn mà Lâm Hồi Âm cũng nguyện ý nên hắn cũng không nhịn nữa.
Không phải hắn không nghĩ đến, so với người khác thì hắn cũng rất muốn chỉ là cố gắng chịu đựng.
Một người đàn ông thích ngắm một người phụ nữ vậy là hắn đã thích cô ta.
Một người đàn ông vì một người phụ nữ mà nhẫn nhịn đó mới có thể gọi là yêu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...