Liễu Nhiễu và Lâm Hồi Âm lau quần áo, càng lau quần áo càng bẩn, Liễu Nhiễu nghĩ, liền bỏ khăn tay, nói:“Ta và Lâm Hồi Âm đi đổi quần áo, lập tức quay lại.”
Triều Ca cùng Dạ Huyền rất nhanh thu hồi tầm mắt, một người thì duy trì trầm ổn, một người thì duy trì lãnh ngạo, đều gật đầu, chẳng nói thêm gì.
Lâm Hồi Âm còn không quên trừng mắt nhìn Dạ Huyền, kéo tay Liễu Nhiễu, cùng nàng rời đi.
Đợi đến khi Liễu Nhiễu và Lâm Hồi Âm hai đi khuất, không khí trong vườn đào nháy mắt trở nên đông lạnh, Triều Ca nguyên bản trầm ổn bình tĩnh, toàn thân đều tản mát ra một tầng lãnh ý, mà Dạ Huyền cũng di động một tầng sát ý, khí thế cường đại chút kém hơn Triều Ca.
Hai người ai cũng không có mở miệng nói chuyện, chính là nhìn đối phương.
Rất lâu sau, Triều Ca mới nhẹ nhàng trừng mắt nhìn, thần thái trở nên âm tình bất định:“Ngươi cố ý làm như vậy, không cho ta cùng nàng có gì lây dính.”
"Đúng."
Một chữ, Triều Ca nhất thời tức giận nổi lên bốn phía:“Dạ Huyền, ngươi cho là ngươi làm như vậy, có thể thật sự ngăn cản ta và nàng sao?”
Dạ Huyền không chút sợ hãi, khóe môi câu ra một nụ cười lạnh:“Có thể ngăn cản ngươi và nàng hay không thì ta không biết, nhưng ta chỉ biết, chỉ cần ta ở đây, ngươi và nàng đừng hòng dính dáng gì tới nhau!”
” Nàng là một người, có ý nghĩ của mình và tác phong, ngươi dựa vào cái gì mà làm như vậy?” Triều Ca trừng Dạ Huyền, "Ngươi cũng biết, nàng và ta từng yêu nhau, nàng và ta vốn chính là cùng nhau! Nàng yêu ta, ta cũng yêu nàng, mà ngươi cũng biết, nàng không yêu ngươi!”
“Triều Ca, ngươi cũng biết, đó là từng, không phải hiện tại! Hơn nữa, ngươi đừng đổ mấy chuyện ngươi làm lên người ta, ngươi bức bách nàng thay đổi trở thành Thanh Âm trong ý nghĩ của người, làm cho nàng chịu áp lực không còn giống mình, nhưng là, kia không phải ta!”
Dạ Huyền không lưu tình chút nào vạch trần Triều Ca từng làm gì với Lâm Hồi Âm, sắc mặt Triều Ca xanh mét.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...