Thái Tử Thông Báo Một Ngàn Lần: Nữ Nhân Nguy Hiểm
Càng nghĩ Dạ Huyền càng dùng sức liếm mút miệng Lâm Hồi Âm, hắn cảm thấy mình vốn dĩ chẳng có ham muốn với đàn bà nhưng bây giờ hắn lại không ngờ, hắn thật sự mất đi sự không chế, cứ hết sức hôn cô gái hắn chờ đợi ngàn năm nay. Hắn siết chặt lưng nàng, hận không thể khảm nàng vào trong xương thịt mình trọn đời không tách ra.
Lâm Hồi Âm bị hắn hôn toàn thân căng thẳng, run rẩy. Mặt nàng đỏ lên, cũng không biết là vì thẹn thùng hay là bản thân ham muốn mà nhiệt độ toàn cơ thể tăng lên. Thân thể nàng càng lúc càng mềm nhũn, xụi lơ đến cuối cùng nàng cảm thấy mình sắp không nắm được bả vai hắn nữa.
Tay nàng từ từ rơi xuống, Dạ Huyền nâng chân nàng lên quấn lên eo hắn. Tay còn lại bừa bãi dò xét vào bên trong quần áo nàng, cảm nhận được da thịt mềm mại của nàng khẽ run rẩy, trong phút giây ấy hắn phát hiện bản thân sắp phát điên rồi.
Tất cả lý trí đều biến mất không còn một mống, môi hắn rời khỏi miệng nàng gặm nhấm rái tay rồi hôn xuống cổ, lại nhẹ nhàng kéo thật cổ áo hôn lên xương quai xanh trắng noãn thanh tú.
Tình yêu cùng ham muốn lúc ngươi chưa thử qua ngươi vĩnh viễn không bao giờ biết được nó có bao nhiêu tốt đẹp, bao nhiêu câu người. Nhưng một khi ngươi đã thử nhất định sẽ sa ngã.
Dạ Huyền sống đã hai ngàn năm, cùng từng lên giường với Lâm Hồi Âm nhưng cũng chưa bao giờ đường đường chính chính hưởng thụ như bây giờ. Trong lúc bất chợt đến quá bất ngờ, không chút đề phòng làm cả người hắn như phát điên, bao nhiêu bản năng đàn ông đều bộc phát hết.
Hắn cảm thấy hạ thân mình căng cứng như sắp nổ vậy, khó chịu hắn chẳng biết phải làm sao chỉ có thể chạm lên bụng nàng rà tới rà lui. Mặc dù cách một lớp quần áo nhưng Dạ Huyền cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều. Điều đó làm hắn càng tăng thêm sức lực, cứ chạm tới chạm lui cứ như vậy làm Lâm HỒi Âm cả lưng ngã vào cây đại thụ, từ sau ót nàng truyền đến một trận đau đỡn nước mắt đột nhiên ứa ra.
Dạ Huyền nhất thời dừng lại hết tất cả cử động, một cảm giác ảo não đau lòng dâng lên, ôm chặt lưng nàng nhưng vẫn như cũ đè chặt lên thân thể nàng.
Sau khi bị đau, lý trí của Lâm Hồi Âm cũng dần dần khôi phục mới chợt phát hiện động tác hiện tại của Dạ Huyền có bao nhiêu ái muôi, bao nhiêu điên cuồng.
Cả người nàng bị hắn ôm chặt, cổ áo cũng bị kéo xuống, đầu hắn vùi trước ngực nàng, tay nàng lại chóng lên bả vai hắn. Quần áo nàng bị hắn vén lên xộc xệch, nàng sợ mình bị rơi nên càng kẹp chặt eo hắn. Quần áo hắn cũng rất lộn xộn, mái tóc bị mồ hôi thắm ướt. Chỗ đó của hắn đặt lên người nàng, vừa cứng vừa nóng, thậm chí nàng còn cảm nhận được mạch đập. Từng chút từng chút nhưng rất kịch liệt, cảm giác đó từ bụng truyền đến tim làm tim nàng cũng đập mạnh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...