Đệ tử Thần Sơn ôm hộp gấm, nói:“Chúc đại sư huynh thân thể khỏe mạnh, phúc như Đông Hải.”
Thị vệ đi lên nhận, mở ra, bên trong là dạ minh châu chói loà.
Triều Ca ngồi trên cao đường, không có tán thưởng cũng không có vui mừng, chính là thản nhiên mở miệng nói một tiếng:“Các sư đệ có tâm.” Liền đối với thị vệ kia hơi gật đầu, thị vệ mang lễ vật lên cao đường.
Sau đó là một ít văn võ bá quan đi lên tặng lễ chúc phúc, Triều Ca là quân vương tương lai của Đông Hoang đại lục, đám văn võ bá quan tất nhiên là dùng hết mọi biện pháp lấy lòng, tặng quà đều là đều là những thứ khó thấy trên đời, trong đó còn có tranh tứ hải, tranh vừa mở ra liền có tiếng nước chảy vang lên, nghiễm nhiên là bức tranh thu nhỏ của Đông Hoang đại lục.
Triều Ca đã quen nhìn quen đồ tốt, chẳng có hứng với đám quà này, rất nhiều người nhìn hắn không ôn không hỏa, có chút thất vọng.
Rất nhanh đã đến bàn Lâm Hồi Âm và Dạ Huyền, Lâm Hồi Âm căn bản là không có chuẩn bị lễ vật, khó tránh khỏi xấu hổ, liền nghiêng đầu, tiến đến Dạ Huyền bên tai, nhẹ giọng hỏi:“Ngươi chuẩn bị quà không?”
Dạ Huyền bưng chén trà, chậm rãi nhấp một ngụm, nhìn thoáng qua Lâm Hồi Âm, trực tiếp đứng lên, bưng chén rượu, đối với cao đường phía trên Triều Ca nói:“Hôm nay là hoàng huynh sinh nhật, ta cũng chưa kịp chuẩn bị lễ vật gì, nếu hoàng huynh không chê khí, ta xin để nàng nhảy vũ khúc cho huynh xem.”
Tiên đế Tiên phi nghe thấy Dạ Huyền nói như thế mặt, sắc mặt biến đến độ có chút không hờn giận.
Thần sơn đệ tử lúc này mới biết, người sống cùng bọn họ năm này lại là Đông Hoang đại lục nhị hoàng tử, ai nấy đều kinh hách.
Càng kinh hách hơn là Lâm hồi Âm, hắn, hắn nói cái gì? Bảo nàng hiến vũ một khúc?
Triều Ca mặt mày hơi trầm xuống, trên mặt lại bình tĩnh thong dong, gật đầu:“Đa tạ hoàng đệ.”
Dạ Huyền chậm rãi cười, xinh đẹp khí nháy mắt thổi quét toàn bộ đại điện, nhạ mọi người một trận vựng huyễn, Dạ Huyền mới chậm rãi quay đầu, dùng cằm chỉ chỉ đại điện trung tâm, ra tiếng nói:“Hồi Âm, đi thôi.”
Lâm Hồi Âm thế này mới hoàn toàn phản ứng lại, Dạ Huyền hỏi nàng lúc ở trên mây, có biết khiêu vũ cái gì hay, hoá ra hắn dùng làm quà sinh nhật tặng cho Triều Ca!!
Dạ Huyền trấn an nàng:“Đừng nghĩ gì hết, chỉ cần biết kỹ thuật khiêu vũ của mình là tốt nhất, có thể rung động toàn trường, để ta cho ngươi triệt hoàn toàn hưng phấn một phen!”
Nhiều người như vậy, Lâm Hồi Âm khó tránh khỏi cảm thấy bối rối, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên làm gì
Nhảy cái đéo gì.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...