Thái Tử Thông Báo Một Ngàn Lần: Nữ Nhân Nguy Hiểm

Liên Y nhìn Triêu Ca, giật giật khóe môi giống như muốn nói thêm gì... Nhưng rồi run lên một cái, biết điều ngậm miệng, sau đó khôn khéo gật đầu chào Triêu Ca: "Dạ, Liên Y xuống trước."

Triêu Ca không lên tiếng, Liên Y nhìn Triêu Ca rồi xoay người, bất đắc dĩ bước ra ngoài.

Đến khi Liên Y vừa ra khỏi cửa thì Triêu Ca vẫy tay, cửa phòng Lâm Hồi Âm khép lại, toàn bộ bên trong phòng đều trở nên tĩnh mịch. Thần thái Triêu Ca vẫn yên tĩnh như cũ chỉ là đáy lòng cảm thấy hơi lo âu.

Nàng to gan đến vậy, trốn hắn trốn khỏi Thần Sơn, đêm hôm khuya khoắt lén lút chạy xuống núi, dựa vào tiên lực của nàng nếu gặp phải yêu ma làm sao đối phó được?

Triêu Ca suy nghĩ một chút càng thêm lo lắng, đứng yên như tùng bách cao ngất sừng sững nhưng thâm tâm lại rất bất an.

Thời gian tí tách trôi qua, nàng vẫn chưa về, trong căn phòng nhỏ hắn cảm thấy áp lực đứng dậy, không nhịn được xoay người rời khỏi phòng Lâm Hồi Âm. Đứng trên mảnh đất trống nhìn về phía Tây Bắc, không chớp mắt một cái.

Cũng không biết rốt cuộc đã qua bao lâu, gió trên Thần Sơn càng lúc càng lớn. Tóc đen áo trắng của Triêu Ca phiêu dật, nhưng sắc mặt vẫn bình tĩnh như cũ, chỉ là bàn tay trong tay áo đã sớm nắm chặt thành quyền.


Lần này rốt cuộc không biết qua bao lâu hắn mới thấy phía xa mới xuất hiện một tản mây lớn.

Mặt dù rất xa nhưng hắn có thể thấy rõ ràng, phía trên đám mây kia có hai người, một người đàn ông trong phục đỏ và một thiếu nữ áo xanh.

Họ càng đến gần, Triêu Ca thấy rõ biểu tình trên khuôn mặt của hai người, người đàn ông không lộ rõ cảm xúc chỉ là cảm thấy trên thân thể hắn tản ra hơi ấm nhàn nhạt. Người thiếu nữ bên cạnh lại rất tung tăng, ở trên đám mâ không biết nói gì với hắn, chọc cho người kia thần thái luôn lãnh đạm hơi thay đổi một chút. Nàng nâng tay, vặn vẹo eo một chút, sau đó sờ trước ngực nửa này lại lôi ra một viên đường ngậm trong miệng nhai nhai.

Triêu Ca luôn một mực bình tĩnh như nước, lúc này mới thay đổi dáng vẻ một chút.

Vốn dĩ không phải nàng tự mình xuống núi mà là đi cùng Dạ Huyền!

Dạ Huyền ngàn năm sau, hắn không biết hắn ta có bao nhiêu lợi hại, lúc nãy hắn còn vì nàng mà lo lắng đúng là hết sức thừa thãi.


Không phải Dạ Huyền đã từng muốn giết Lâm Hồi ÂM sao?

Từ lúc nào bọn họ lại giống như bạn bè quen lâu sóng vai cùng nhau vậy?

Hơn nữa dáng vẻ nàng bên cạnh hắn ta lại hoát bát tự nhiên, một chút cũng không giống như khi ở trước mặt hắn luôn cẩn thận từng tí.

Nàng là Thanh Âm chuyển thế, hẳn là trong mắt nàng chỉ có hắn, đáy lòng nàng chỉ yêu mình hắn, tại sao hắn lại có thể tự nhiên tốt đẹp như vậy bên cạnh người đàn ông khác?

Ngàn năm qua Hoàng Thái tử lòng lạnh như băng trong nháy mắt này lại không nén nổi tức giận, hay nói cách khác là ghen tỵ, đáy lòng hắn nổi lên từng trận sóng.

Lúc đám mây hạ xuống, trong lức bất chợt lắc người một cái Lâm Hồi Âm nhanh chóng trốn vào trong phòng.

.......

Dạ Huyền chậm rãi bước sau Lâm Hồi Âm...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui