182. Ngươi chờ ai?[2]
Đám mây càng ngày càng thấp, phía dưới cảnh tượng càng ngày càng rõ, Lâm Hồi Âm càng ngày càng căng thẳng.
Dạ Huyền vững vàng đáp đám mây lên một chỗ không người, Lâm Hồi Âm rất nhanh đi lên, sửa sang lại quần áo, quay đầu, kích động thúc giục:“Nhanh lên, nhanh lên, lúc trên đám mây ta thấy nơi đó có rất nhiều đồ ăn!”
Vẫn nghẹn trên Thần nên đã quên mất nhân gian là cái bộ dáng gì!
Hơn nữa thức ăn trên đó ngày nào cũng như ngày nào, vị giác của nàng chết lặng rồi.
.........
Chợ đêm đông người, ngã tư đường mở đầy tiểu quán, mua đồ này nọ.
Lâm Hồi Âm sợ lạc Dạ Huyền, liền vươn tay, kéo tay Dạ Huyền, tách đám người đi qua.
Dạ Huyền sợ người đông làm Lâm Hồi Âm bị thương, thường thường lúc ở nơi đông người sẽ bất động thanh sắc tạo ra kết giới quanh người Lâm Hồi Âm, khiến cho khoảng cách giữa nàng và mọi người luôn cân bằng.
Lâm Hồi Âm hưng trí bừng bừng vọt tới hai quán đồ ăn vặt, nhìn trái ngó phải hai lần, sau đó chọn đồ mình muốn ăn, dốc hết tiền ra mua một phần, theo sau tuyệt không khách khí đưa cho Dạ Huyền phía sau, sai hắn mang cho mình.
Đông Hoang đại lục tuy có chút bảo thủ, nhưng với cô gái chưa có hôn phối mà nói, thiếu phụ đã kết hôn cũng có thể cùng trượng phu đi trên đường.
Lâm Hồi Âm chỉ lo chọn đồ ăn này nọ, Dạ Huyền chỉ lo nhìn Lâm Hồi Âm thèm nhỏ dãi trước mỹ thực, hai người hoàn toàn không có chú ý tới người xung quanh đang nhìn mình.
Lúc Lâm Hồi Âm ở hiện đại, thường xuyên ăn mứt quả, dênd nơi này, lâu rồi chưa ăn, vừa đi ngang qua một ông lão bán mứt quả, Lâm Hồi Âm hưng trí bừng bừng xông lên, mua một chuỗi, trả tiền, sau đó vội vàng cắn một miếng.
Mứt quả ghim thành xâu đi vao miệng ê ẩm ngọt ngào, Lâm Hồi Âm ăn bất diệc nhạc hồ, liền ngay cả con mèo núp trên vai Dạ Huyền cũng nhịn không được nhìn chằm chằm tướng ăn của nàng, tí tách chảy nước miếng, nhìn Lâm Hồi Âm chỉ ăn mà không thèm để ý tới nó, liền không hài lòng “Meo meo” hai tiếng.
Lâm Hồi Âm ngước mắt, nhìn thoáng qua mèo Tiểu Bạch, khóe mắt vừa thấy Dạ Huyền đang nhìn chằm mình xem, liền để lại nửa xiên mứt quả, trừng mắt, theo dõi hắn một trận, lại cúi đầu nhìn nhìn mứt quả trong tay mình, nghĩ, chắc Dạ Huyền cũng muốn ăn, liền đưa mứt quả đến trước mặt hắn, nói:“Nhạ, cho ngươi ăn một cái.”
Dạ Huyền vốn chỉ nhìn chằm chằm Lâm Hồi Âm, đột nhiên trước mặt nhiều hơn một cái mứt quả, hắn hơi hơi sửng sốt, lại nghe thấy nàng cho chính mình ăn, đáy lòng ấm áp, có một trận vui sướng nói không rõ, mỉm cười, cắn một miếng.
Lâm Hồi Âm nhìn xâu quả chỉ còn lại hai viên, nghĩ mình còn chưa ăn đủ, trước khi Dạ Huyền ăn tiếp, nàng đã nhỏ giọng nhắc nhở hắn:“Ngươi ăn một quả, để lại cho ta một quả.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...