Liên Y không thể tin nhìn Lâm Hồi Âm, nàng còn chưa mở miệng nói chuyện, ánh mắt Lâm Hồi Âm đã sáng lên, giọng vẫn ôn nhu như cũ: "Ngươi cho rằng nhốt ta trong nhà xí, hại ta cúp học sẽ bị trừng phạt, dù cho ta nói với sư huynh ta bị ngươi hãm hại thì cũng không có ai làm chứng, ta sẽ không có cách đánh lại ngươi sao?"
"Ngươi sai rồi... Ta có thể dùng cách như vậy đánh trả ngươi, giống như bây giờ..." Nụ cười bên môi Lâm Hồi Âm có chút lạnh lẽo: "Ngự kiếm phi hành mọi người đều mới học, khó tránh khỏi không linh hoạt, hai người đụng vào nhau chỉ là tai nạn bình thường. Mà mới vừa rồi người hét lên chói tai là ta. Mọi người đều thấy ngươi đánh về phía ta trước, chỉ là ta không tránh được nên mới buộc chặt ngươi lại."
Lâm Hồi Âm hiện ra chút giễu cợt, cố ý thấp giọng nhìn Liên Y thì thầm nói: "Cho nên bây giờ ta và ngươi cùng té xuống, có bị thương thì không ai phải chịu trách nhiệm cả, ngươi thấy đúng không?"
Lâm Hồi Âm cố ý nhấn mạnh câu "ngươi thấy đúng không", nghe vậy Liên Y run lên, cảm giác được lực Lâm Hồi Âm ôm trên tay mình càng mạnh.
Sắc mặt Liên Y lúc trắng lúc xanh, cố gắng ổn định thân thể, nhưng Lâm Hồi Âm lại đột nhien dùng sức, mang theo Liên Y rơi xuống đất.
Tốc độ rơi xuống rất nhanh.
Lâm Hồi Âm chỉ nghe được tiếng gió gào thét bên tai.
Ngẩng đầu thấy sắc mặt Liên Y tái nhợt, đáy lòng có chút hả giận, sau đó từ từ thả eo Liên Y ra, hai người tách khỏi nhau giữa không trung.
....
Liễu Nhiễu vốn đang đọc sách khi nghe đệ tử vội vàng từ xa chạy đến nói với ngũ sư huynh có hai người đụng nhau, theo bản năng Liễu Nhiễu bấm ngón tay tính toán, sắc mặt trắng nhợt, thấp giọng thốt lên: "Hồi Âm."
......
Ngũ sư huynh, Dạ Huyền và Liễu Nhiễu còn chưa chạy đến, cách một khoảng đã thấy Lâm Hồi Âm và Liên Y từ không trung rơi xuống.
Dạ Huyền rất căng thẳng, đôi chân càng tăng tóc, bỏ lại ngũ sư huynh và Liễu Nhiễu một đoạn.
Dù vậy Dạ Huyền vẫn không đến kịp, cả Lâm Hồi Âm và Liên Y đều té xuống đất!
Liên Y tê tâm liệt phê thét lên một tiếng, ôm chặt cánh tay trái của mình, mà Lâm Hồi Âm lại yên lặng nằm trên đất, một tiếng cũng không thét ra.
Sắc mặt nàng tái chợt, mắt nhắm lại không hề nhúc nhích.
Nàng đã hôn mê hay là té... chết?
Dạ Huyền nhất thời cảm thấy tim mình ngừng đập, sắc mặt bỗng chốc tái nhợt, ngón tay run rẩy, một nỗi lo sợ từ đáy lòng dấy lên, tại sao lúc nãy hắn không để mắt đến nàng hơn. Nếu như hắn quan sát nàng tốt hơn thì làm sao nàng có thể gặp nguy hiểm như vậy?
Dạ Huyền giống như hoàn toàn quên mất vốn dĩ mình không hề sai, không ngừng tụ trách mình.
Đáy lòng Dạ Huyền run rẩy, đột nhiên vọt đến chỗ Lâm Hồi Âm, sau đó nhanh chóng ôm lấy nàng, nửa ngồi trên mắt đất, không hề nghĩ ngợi đặt tay lên ngực nàng, truyền tiên khí vào trong cơ thể nàng.
Vốn Lâm hồi Âm không sao chỉ là giả bộ ngất đi.
Sở dĩ nàng dám Liều Mạng với Liên Y như vậy là do nàng đã có chuẩn bị!
Mười tám phương pháp thoát thân có một loại chính là dời đi trong nháy mắt.
Vậy nên lúc sắp rơi xuống đất nàng đã đọc khẩu quyết, để cho mình nháy mắt vững vàng rơi xuống mặt đất.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...