Thái Tử Thông Báo Một Ngàn Lần: Nữ Nhân Nguy Hiểm
Triêu Ca vẫn nhìn Lâm Hồi Âm, chẳng qua ánh mắt trở nên âm trầm hơn, một lúc sau mới bình tĩnh hỏi lại lần nữa: "Toàn bộ này đều do ngươi tự tay sao chép?"
Giọng nói của Triêu Ca bình thường, không có gì là không ổn nhưng mơ hồ lại làm Hồi Âm cảm thấy bất an, hắn sẽ không phát hiện ra gì chứ?
Nhưng mà nàng cảm thấy một ngàn lần này chỉ cần một ngày một đêm là có thể viết xong thì có chút bất khả thi, nàng có nên lừa gạt hắn không?
Ánh mắt Lâm Hồi Âm chuyển động nếu không phải vạn bất đắc dĩ, nàng cũng không thể tự làm mình rối rắm, nhưng mà nàng cũng có thể qua nổi mắt Triêu Ca.
Vì vậy Lâm Hồi Âm vẫn duy trì vẻ bình tĩnh của mình, nhìn Triêu Ca khẳng định nói: "Đúng vậy, đều do ta chép!"
Nàng nói như vậy cũng không tính là lừa gạt hắn, mặc dù không phải toàn bộ do nàng chép tay nhưng thật sự là tự do nàng làm ra.
Triêu Ca vẫn bình thản, không có biểu cảm gì, ánh mắt không gợn sóng vẫn đặt trên người Lâm Hồi Âm, giọng lạnh nhạt không chút hơi ấm: "Ngươi có thể nói cho ta tại sao ngươi tự chép tay mà trong một ngàn bản lỗi chính tả đều giống nhau chẳng khác gì không?"
Đột nhiên Lâm Hồi Âm trợn tròn hai mắt, những thứ chi tiết như vậy mà hắn cũng nhìn ra sao?
Triêu Ca không nói gì, chỉ là ánh mắt trở nên nghiêm túc hơn, vẫn gắt gao nhìn chằm chằm nàng: "Sao không nói gì?
Lâm Hồi Âm bị Triêu Ca nhìn như vậy có chút bất an, ánh mắt cứ xoay mãi cũng không lên tiếng.
"Khẩu quyết ngự kiếm hành phi là gì?"
Triêu Ca nhìn ánh mắt lo lắng của nàng, lần nữa lên tiếng.
Lâm Hồi Âm cắn môi dưới, vẫn lựa chọn im lặng.
"Khẩu quyết lấy vật là gì?"
Cái này hôm qua nàng có thử, lúc ấy nàng nhớ nhưng bây giờ lại quên mất... Lâm Hồi Âm ngậm miệng, cúi thấp đầu.
Nét bình tĩnh trên mặt Triêu Ca cuối cùng cũng biến mất, dáng dấp lạnh lùng, giọng nghiêm nghị: "Cho đến bây giờ ngươi có gì để nói?"
Đầu Lâm Hồi Âm càng cúi thấp, nhỏ giọng trả lời: "Chín trăm chín mươi tám bản sau là do ta dùng thuật sao chép."
Triêu Ca sớm đã biết nhưng vẫn cảm thấy không sao hết giận nổi, giọng nói thanh đạm như cũ, chẳng qua là thêm vài phần khí thế: "Ta để ngươi sao chép một ngàn lần là chỉ mong ngươi nhớ kỹ, ta cho ngươi một đêm để ngươi có thể thành thật chép vài lần, là đã nhớ hết rồi vậy mà ngươi cũng không làm được, không nghĩ đến ngươi lại dùng thủ đoạn này."
"Nhưng mà ta cũng dùng khẩu quyết thần chú..." Lâm Hồi Âm nhỏ giọng kháng nghị.
"Biết dùng và dùng thuần thục khác nhau rất nhiều, trong quyển sách này có rất nhiều tâm pháp tu luyện, điều tức nội tức, nếu ngươi cũng không nhớ thì làm sao tăng tiên lực đây? Nếu như không cố gắng, cứ lười biếng như vậy sao có thể tu luyện thành tiên?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...