Lâm Hồi Âm... Triêu Ca nhíu chặt mi, ánh mắt lãnh đạm lóe lên tia kinh ngạc, ngay sau đó nhanh chóng khôi phục lại dáng vẻ yên tĩnh, chẳng qua chỉ đi đến trước mặt Liên Y, nâng gò má của nàng ta lên. Rốt cục chuyện gì đã xảy ra mà khiến cho Lâm Hồi Âm tức giận lưu lại dấu vết này trên mặt Liên Y.
Với một màn vừa hiện lên trước mắt mình, ánh mắt Triêu Ca càng trở nên sâu hơn.
Sau đó thì trong lòng thở dài một cái, nàng chỉ mới tách khỏi hắn một buổi chiều sao có thể gây ra phiền phức lớn như vậy?
Lần trước ở hoàng cung, hắn và Dạ Huyền đánh nhau vì nàng đã để lại ấn tượng xấu cho Tiên Phi và Tiên Đế, bây giờ nàng còn trêu chọc phải Liên Y, nếu thật Liên Y nói cho hai người kia biết, thì dựa theo sự sủng ái của họ dành cho Liên Y cộng thêm ấn tượng xấu với nàng chỉ sợ Tiên đế đã có đủ lý do để xử lý Lâm Hồi Âm nàng.
"Thái tử ca..." Liên Y vẫn không ngừng lau nước mắt, ở bên cạnh lải nhải.
Ngàn năm trước, Thanh Âm bị Tiên Đế giết chết, ngàn năm sau nhất định hắn sẽ không để nàng trên đầu gió ngọn sống.
Chỉ cần nàng sống thật khỏe mạnh thì tất cả đều không quan trọng.
Triêu Ca nhíu mà suy nghĩ một chút, sau đó nhàn nhạt mở miệng với Liên Y: "Liên Y, chuyện này là ngươi ra tay trước, vốn dĩ ngươi cũng sai, quy định của Thần Sơn nghiêm ngặt, đồng môn tuyệt đối không được âm thầm đấu đá nhau, một khi phát hiện dù ai đúng ai sai cũng sẽ bị trục xuất."
Liên Y ngẩn ngơ, nàng muốn để Triêu Ca giúp mình trút giận nhưng lại không hề nghĩ đến mình phải rời khỏi Thần Sơn.
"Nàng đánh ngươi là không đúng, ta sẽ để nàng xin lỗi ngươi, nhưng chuyện này đến đây là kết thúc, các ngươi không nên thù hần nhau nữa. Ngươi cũng không nên mách chuyện này cho tiên đế và tiên phi." Triêu Ca dừng một hút, lại nói thêm một câu: "Thần Sơn mấy năm nay do ta quản, ngươi nói cho Tiên Phi Tiên Đế biết sợ họ sẽ cảm thấy ta không cách nào quản lý tốt, hi vọng Liên Y cho ta chút mặt mũi."
Lời của Triêu Ca rất hoàn mỹ, hắn cố ý bao che cho Lâm Hồi Âm nhưng cũng không để cho Liên Y nhìn ra, nếu bị nàng ta nhìn thấu tất nhiên sẽ chạy đến chỗ Tiên phi, tiên đế khóc lóc ầm ĩ.
Vậy nên chỉ còn một cách duy nhất chính là nói ra những lời kia, sợ tiên đế tiên phi sẽ trách phạt hắn.
Liên Y rất kính sợ Hoàng Thái tử Triêu Ca, cũng biết rõ đây tương lai sẽ là vương của đông hoang đại lục vậy nên không dám đắc tội, bây giờ nghe hắn nói vậy, trong lòng thầm tính toán một chút, cũng phải để cho Triêu Ca chút mặt mũi nhất thời bĩu môi, nói: "Được, Liên Y nghe theo Thái tử ca."
....
Sau khi Lâm Hồi Âm tắm giặt ở Bích Tuyền trở lại, còn chưa kịp về phòng đã bị một nữ đệ tử chạy đến, nói: "Hồi Âm, ngươi ở đây sao, Hoàng Thái tử tìm ngươi."
Lâm Hồi Âm ôm quần áo của mình, đáy mắt lộ nét cười, bước theo nữ đệ tử kia.
Từ một khoảng rất xa Lâm Hồi Âm đã nhìn thấy được Triêu Ca phong nhã trong bộ áo quần tắng, bước chân nàng trở nên vội vàng hơn bước đến gần hắn, thì nhìn thấy đứng cạnh hắn còn có Liên Y toàn thân khoác trang phục hoa.
Triêu Ca và Liên Y đã nhìn thấy Lâm Hồi Âm.
Ánh mắt Triêu Ca đen lại, bên trong rất không hề muốn nhưng ánh mắt Liên Y lại nhìn nàng rất hưng phấn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...