Thái Tử Thì Sao


Đàm Nhu liền lễ độ đáp lại.

" Bọn ta không sao hết.

"
Bây giờ cả hai mới để ý đến vết sẹo dài ở lòng bàn tay hắn, sẹo kéo dài từ lòng bàn tay lên đến cổ tay, tay áo của hắn vừa che hết sẹo có lẽ là phần còn lại rất dài, Đàm Nhu vừa thấy đã thấy hắn có chút không dễ đụng, nhưng rồi hắn lại nói với giọng oang oang.

" Hai người đến đây làm gì vậy?"
Đàm Nhu cũng cười nói lại.

" Cũng không có gì đâu, chỉ là hai tỷ muội chúng tôi thấy náo nhiệt nên nán lại xem thôi, Huyết Giáo hôm nay có gì đặc biệt vậy?"
Đàm Nhu vừa cười nói vừa nhận ra là mình quên đấu lạp, nàng vừa lộ mặt thì làm sao mà vào đó được.

Nhưng đặc biệt là chả có ai nhận ra nàng, Đàm Nhu vừa nghĩ lại bức hoạ hoạ mình, có thể là họ vẽ quá xấu cho nên không ai nhận ra nàng.

Tên to cao đó liền đáp.

" Tuyển đồ đệ đó, nghe nói là tuyển nhân tài, ta cũng đến đây ứng.

"
Tên này to cao, còn vác thêm đao vừa nhìn là biết không thể đụng nhưng mới nói chuyện được vài câu Đàm Nhu lại dần nhận ra, hắn là một tên to xác ngây thơ.

Nói câu nào là cười rồi mới trả lời giống như là tên ngốc vậy, hắn còn gãi đầu còn chả có chút phòng bị nào với người lạ.

Đàm Nhu liền hỏi tiếp.

" Huynh đi một mình sao?"
Hắn nói.


" Phải, ta chỉ có một mình cho nên đi một mình thôi.

"
Giọng của hắn còn nhỏ xuống, có lẽ là thân sinh không còn ai, hắn chỉ còn duy nhất mình mình, Đàm Nhu giả vờ nhìn xung quanh rồi ngỏ ý.

"Mọi người đều đi cùng người thân, đi cùng người hầu, ai cũng đi theo người quen, huynh thực sự chỉ có một mình thôi sao?"
Hắn ngại ngùng đáp lại.

" Ta không có ai thân thích cả, cũng không có huynh đệ tỷ muội.

"
Nàng nở nụ cười tươi với hắn vừa tiến lại gần.

" Vậy thì chúng ta đi cùng nhau đi, hai tỷ muội bọn ta đi theo huynh coi như là nương tựa lẫn nhau.

"
Hắn cũng kích động, hắn liền vui vẻ gật đầu rồi giới thiệu mình.

" Ta tên là Tiêu Bạch Đường, đã hai mươi ba tuổi rồi còn hai muội muội thì sao?
Đàm Nhu cũng không dám nói họ tên ra.

" Muội mười bảy tuổi, người ta thường gọi muội là !.

! Tiểu Nhu.

"
Tuệ Liên cũng tiến lên cười tươi nói.

" Muội là Trương Tuệ Liên, năm nay mười tám tuổi.


"
Tiêu Bạch Đường, tên của hắn thật hay, Đàm Nhu liền hành lễ một chút nhận hắn làm sư huynh của mình.

" Vậy, chúng ta từ nay trở thành huynh muội vậy, muội đi theo huynh, chúng ta bảo vệ lẫn nhau.

"
Hắn vô cùng phấn khích, liền cười nói dẫn hai người đi qua đám đông để điểm danh.

Đàm Nhu báo danh với thị vệ.

" Ta là Bạch Tiểu Nhu, là sư muội của Tiêu Bạch Đường.

"
Tuệ Liên cũng nói theo.

" Ta là Trương Tuệ Liên, là sư muội của Tiêu Bạch Đường.

"
Tiêu Bạch Đường không dấu nổi vui vẻ, hắn trong một buổi sáng đã có thêm hai sư muội đi cùng, hắn kích động hối hả hỏi đường đi vào đại điện thi đấu.

" Đi vào đại điện thì đi đường nào?"
Tên thị vệ cũng vừa bĩu môi vừa chỉ hắn.

" Đi thẳng rồi rẽ phải là tới thôi.

"
Cả ba cùng nhau đi vào, bên trong hào nhoáng hơn nhiều, cây xanh tươi tốt, vườn hoa theo lối vào, hồ thả cá trong xanh giống như tiên cảnh vậy.


Đàm Nhu lần đầu bước vào đã không khỏi bất ngờ, Tuệ Liên tròn mắt nhìn, Tiêu Bạch Đường kể.

" Năm trước ta tới đây một lần rồi, vào đến đây thì không được vào nữa, vì ta không biết điểm danh, năm đó chỉ nhận có một trăm người thôi, vào ngắm hoa xong thì bị đuổi ra, năm nay lại có duyên được vào đến đại điện thi đấu cũng như gặp được hai muội muội thì chắc chắn là cha ta phù hộ rồi.

"
Hắn là ngây thơ thật hay giả vờ Đàm Nhu cũng không quan tâm, nàng cười nói với hắn cho qua dù gì thì nàng cũng đang lợi dụng hắn, Đàm Nhu vừa nhận ra lát nữa phải thi đấu thì mới được nhận, nàng biết không thể phô trương ở đây, liền nhanh trí nói.

" Còn đến đại điện đấu với nhau nữa, muội thân sinh sức khoẻ không tốt, tỷ tỷ muội chưa từng luyện võ, vậy thì sao mà đánh lại người ta?"
Tiêu Bạch Đường bỗng nhìn nàng từ trên xuống, nhìn nàng cũng đâu giống người ốm yếu gì, Tuệ Liên thì thật là không biết gì nhưng hắn vừa nhìn nàng thì liền không tin.

" Ta thấy muội không giống người ốm yếu cho lắm, nhìn muội giống như người luyện võ lâu năm rồi, Tuệ Liên muội muội có thể coi là người không biết nhưng muội thì lại không giống.

"
Đàm Nhu cười ngượng.

Huynh ấy cũng không phải là ngốc, có kinh nghiệm quá.

" Sao huynh biết vậy? nhưng mà muộn dạo gần đây có chút không khoẻ trong người, muội sợ muội tỉ thí thua sẽ bị loại mất.

"
Tuệ Liên đi sau cũng nói thêm.

" Muội chưa bao giờ luyện võ, làm sao mà thi đấu được, ở đây cảnh đẹp như vậy thật muốn ở lại, hơn nữa vừa gặp được huynh muội cũng muốn đi theo bầu bạn như người một nhà vậy.

"
Tiêu Bạch Đường là ngây thơ thật hắn liền tin, sở dĩ là hắn chưa gặp ai nhiệt tình với hắn như vậy, vừa gặp được người đi chung với mình hắn đã rất vui, Đàm Nhu nghe Tuệ Liên nói vậy thì cũng nói.

" Đi theo huynh cũng vui lắm, chi bằng huynh cứ để bọn muội làm tì nữ đi theo huynh, như vậy bọn muội sẽ ở đây được với huynh, lấy danh phận là tì nữ đi theo huynh cũng không tồi.

"
Tiêu Bạch Đường liền thấy có chút ngại, hắn lần đầu gặp hai nữ nhân này đã để họ phải làm tì nữ cho mình, hắn thấy không nên.

" Như vậy không nên cho lắm.

"

Đàm Nhu liền nói tiếp.

" Không đâu, bọn muội đi theo huynh cũng là có mục đích mà, chúng ta tương trợ lẫn nhau là chuyện thường tình.

"
Hắn chẳng nói gì, vừa đi vừa nói từ nãy đến giờ thì đã đến đại điện.

Đại điện này còn hoành tráng hơn bao giờ hết, khán đài thi đấu rất rộng, bán kính chắc là một trượng, ngồi xung quanh khán đài thì đều là những gương mặt lão làng và khuôn mặt trẻ tài năng, Đàm Nhu lướt nhìn xung quanh thì đã va mắt vào một nam nhân ngồi giữa các vị trưởng bối, hắn đeo mặt nạ che nửa mặt trên, tay phải đặt lên chân phải, tay trái cầm ly rượu, hắn cũng khám mắt nhìn những người đến thi đấu, vừa hay va phải ánh mắt của nàng, Đàm Nhu chột dạ liền quay đi, hắn trông rất quen nhưng nàng không nhớ ra là ai.

Nàng lấy khăn tay ra che mặt mình, cũng đưa mắt nhìn lại xung quanh đề phòng ai nhận ra mình.

Vừa hay nàng thấy nam nhân mặc áo trắng viền đỏ, buộc dây đỏ trên đầu đứng trong hàng anh tuấn của các vị thiếu niên trẻ, nàng vừa thấy đã nhận ra hắn, hắn là tên được lệnh đi truy sát nàng mấy tháng trước, Đàm Nhu liền ghim hắn trong lòng, vì hắn mà nàng chạy chui chạy xuống khắp nơi vô cùng khổ sở.

Tuệ Liên kéo tay áo nàng, vừa thầm vào tai nàng.

" Muội thấy tên đeo mặt nạ kia không, nãy giờ hắn cứ nhìn tỷ suốt.

"
Đàm Nhu vừa nhớ lại chuyện cũ, hắn có lẽ là Đình Nguyên Xuyên tên háo sắc bị nàng phế đi một chân, có lẽ hắn đã để ý Tuệ Liên rồi, Đàm Nhu liền khuyên Tuệ Liên.

" Tỷ lấy khăn tay ra che mặt lại đi, đừng nhìn hắn nữa mặc kệ hắn đi.

"
Tiêu Bạch Đường đang ngơ ngác nhìn họ tỉ thí, hắn quay ra nói chuyện với Đàm Nhu, một lời thốt ra đều muội muội, hai lời thốt ra cũng là muội muội.

Hồi lâu đến lượt Tiêu Bạch Đường tỉ thí, hắn vừa bước lên khán đài, ai nấy cũng đều sợ thân hình của hắn, cây đao lớn của hắn nữa, Đình Nguyên Xuyên lúc đó liền đứng lên chắc nịch.

" Ai đánh thắng được hắn ta sẽ treo thưởng.

"
Sau đó thì đã có người dũng cảm đi lên, người này đeo mặt nạ che hết cả khuôn mặt, trên mặt nạ còn có mặt của hổ, vừa nhìn đã cảm giác oai phong lẫm liệt, Đàm Nhu thấy người đó thân hình bằng hai phần ba của Tiêu Bạch Đường thì liền sợ, những người có tài ở đây rất nhiều, nếu như mà Tiêu Bạch Đường mà thua chắc chắn là nàng và Tuệ Liên sẽ không được ở lại.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận