Thái Tử Tàn Nhẫn Sủng Thê Như Mạng



Thích Uyển Nguyệt bỏ nữ nhi xuống, dắt tay nàng: “Đi nào, chúng ta đi chào hỏi Vương gia Vương phi.”

Một lớn hai nhỏ cứ như vậy đi thẳng vào nhà, Tống Ôn Bạch mấp máy miệng, nhưng chưa kịp nói câu nào thì đã bị quên sạch sẽ.

Đồng liêu trêu ghẹo hắn: “Còn ngóng trông gì nữa? Mau chạy theo đi.”

“Để Ngụy đại nhân chê cười rồi!” Tống Ôn Bạch chắp tay thi lễ, rồi vội vàng theo vào nhà.

...

Vào trong phủ, khách khứa càng nhiều, đều là đồng liêu và bằng hữu thân thích.

Thích Uyển Nguyệt không tiện mặt nặng mày nhẹ với Tống Ôn Bạch trước mặt mọi người, nên thờ ơ để hắn đi theo bên cạnh.

Một tay A Lê nắm tay mẫu thân, một tay nắm tay phụ thân.

Nhìn qua, còn rất giống một gia đình hòa thuận vui vẻ.

Phu nhân Tam phòng Vưu Lệ Nương và trượng phu đang tiếp đón khách khứa.

Thấy Thích Uyển Nguyệt tới, Vưu Lệ Nương cười nói: “Cuối cùng Nhị tẩu cũng tới rồi, mấy ngày tẩu không ở đây ta bận tối tăm mặt mũi, nghĩ nếu có Nhị tẩu ở đây thì tốt rồi, Nhị tẩu thông minh còn có năng lực, chắc chắn có thể nhẹ nhàng xử lý mọi việc.”

Từ trước đến nay chị em dâu ba phòng Tống gia luôn hòa thuận, Thích Uyển Nguyệt với Vưu Lệ Nương không thân thiết lắm, nhưng cũng không lục đục gì.

Nghe mấy lời khiêm tốn này của nàng ta, Thích Uyển Nguyệt khách sáo đáp: “Đừng nói như vậy, muội phải lo liệu cho cả gia đình lớn như vậy mới vất vả, A Lê cũng gây thêm không ít phiền toái cho muội rồi.”

Được nàng ấy công nhận, Vưu Lệ Nương thầm vui vẻ: “Nhị tẩu khách sáo rồi, mọi người mau vào đi, nương đang chờ bên trong đó.”

“Ừ.” Thích Uyển Nguyệt gật đầu, dẫn A Lê khoan thai vào phòng.

Bên trong nhà chính, Tống lão phu nhân ngồi ghế chính nhận lời chúc mừng của mọi người, thấy gia đình chi thứ hai vào phòng, mặt bà ấy cười tươi như hoa.

“Nương, con dâu bất hiếu, đã tới muộn rồi.” Thích Uyển Nguyệt bước đến dập đầu.

“Mau đứng lên đi, sức khỏe con không tốt, quay về một chuyến cũng không dễ dàng gì, ngồi xuống rồi nói.”

Lão phu nhân nói câu này để giải vây cho con dâu, nếu không người ngoài sẽ cho rằng Thích Uyển Nguyệt kênh kiệu, ngay cả tiệc mừng thọ của mẹ chồng cũng khoan thai đến muộn.

Nghe thấy lời này, trong lòng Thích Uyển Nguyệt vừa áy náy, vừa cảm kích mẹ chồng mình.

Dung Từ đi theo phía sau, cũng thi lễ với lão phu nhân: “Vãn bối chúc Tống gia tổ mẫu tùng hạc trường xuân, nhật nguyệt xương minh*.”
*Tùng hạc trường xuân, nhật nguyệt xương minh: Đây là câu chúc thọ mang ngụ ý trẻ trung tràn đầy sức sống như tùng như hạc, hưng thịnh như mặt trời, mặt trăng.


A Lê cũng quỳ xuống: “Tôn nữ chúc tổ mẫu phúc như Đông Hải, thọ tựa Nam Sơn, phúc thọ ngày càng cao, cát tường ngày càng dài.”

Lời chúc này là lời Dung Từ dạy nàng trên đường đến đây, nàng yên lặng học thuộc hồi lâu, bây giờ nói thẳng một hơi không vấp chữ nào, nói xong còn đắc ý nhìn về phía Dung Từ.

Giống như cảm nhận được ánh mắt của nàng, Dung Từ hiểu ý liếc mắt nhìn nàng một cái, khen ngợi: “A Lê nói hay lắm.”

“Hì hì.” A Lê cười lộ ra hai chiếc răng nanh nhỏ.

Một tiểu cô nương năm tuổi trắng nõn đáng yêu, một thiếu niên lang mười ba tuổi dịu dàng như ngọc, đứng chung với nhau một chỗ thật sự rất đẹp đôi.

Người lớn nhìn bọn họ, đều không nhịn được thầm khen ngợi: Càng nhìn càng thấy hôn sự giữa Duệ Vương phủ và Tương Dương Hầu phủ giống ông trời tác hợp.

Tiệc thọ yến phân chia nam nữ, sau khi chúc thọ Tống lão phu nhân, Thích Uyển Nguyệt liền dẫn A Lê đến nội viện.

Tống Ôn Bạch không nỡ chia xa, lại sợ thê tử không để ý đến hắn, đành phải lôi kéo dây dưa với nữ nhi.

“A Lê phải nghe lời mẫu thân con đó, đừng nghịch ngợm khiến mẫu thân con mệt mỏi.”

“Hôm nay nhiều người, đừng chạy lung tung, cẩn thận bị kẻ xấu bắt đi mất.”

A Lê hỏi: “Trong nhà cũng có kẻ xấu sao?”

“Ai biết được, tóm lại, A Lê phải theo sát mẫu thân con đó.”

“Vâng.” A Lê gật đầu: “Con biết rồi.”

Dặn dò dong dài như vậy một lúc, Tống Ôn Bạch mới nhìn theo hai mẹ con rời đi.

Lão phu nhân ở trong nhà chính trông thấy cảnh ấy, bèn gọi tỳ nữ lại hỏi: “Hiện tại người kia đang ở đâu?”

Tỳ nữ bẩm báo: “Lão phu nhân, dựa theo lời dặn của người, đã sắp xếp cho dùng trà ở tây sương phòng rồi, cũng đã sai người để ý, nhất định không để nàng ta chạy lung tung.”

“Ừ.” Lão phu nhân trầm ngâm một lát, rồi nói: “Hôm nay Nhị phu nhân về nhà, đừng để nàng ta chạy ra gặp mặt.

Đợi người kia ăn xong, đưa chút quà đáp lễ rồi tiễn về đi.”

“Vâng.” Tỳ nữ đáp lời.

...

Tây sương phòng.

Nơi này là phòng dành cho khách hẻo lánh nhất Tương Dương Hầu phủ, cách tiền viện và hậu viện đều rất xa.


Lý Tú Lan ngồi trong sương phòng nghe tiếng náo nhiệt từ xa truyền đến, sắc mặt khó coi.

Tỳ nữ đứng ở phía sau nàng ta cũng căm giận bất bình: “Phu nhân, ngài có ý tốt đến đây chúc thọ, thọ lễ cũng tặng đồ xa xỉ, thế mà Tống gia lại đối đãi với người như vậy.”

Nàng ta liếc mắt nhìn hai bà tử đứng canh ngoài cửa, lại giận không chịu nổi: “Nhìn cái gì mà nhìn? Nếu không muốn cho chúng ta đến cứ từ chối thẳng là được, đã cho chúng ta đến đây rồi, còn sai người canh giữ chúng ta, coi phu nhân như kẻ trộm à?”

Sắc mặt Lý Tú Lan càng u ám hơn.

Hôm nay nàng ta cố ý ăn mặc chỉnh tề đến dập đầu chúc thọ Tống lão phu nhân, nào ngờ sau khi vào phủ, Tống lão phu nhân chỉ cho nàng ta dập đầu từ ngoài phủ, sau đó bị dẫn đến nơi hẻo lánh này dùng trà.

Nàng ta đã ngồi đây gần nửa canh giờ rồi, ngay cả mặt Tống Ôn Bạch cũng chưa thấy đâu.

Tỳ nữ nói tiếp: “Phu nhân, người chính là ân nhân của Tống gia, hiện giờ Tống gia đối xử với người như vậy đâu giống còn nhớ rõ ân tình? Theo nô tỳ thấy, lão gia với lão phu nhân thật sự phí công cứu người rồi.”

“Câm miệng!” Lý Tú Lan quát lớn: “Biết đây là nơi nào không? Ai cho phép ngươi ăn nói lung tung?”

Tuy nói như vậy, nhưng trong lòng nàng ta cũng bất bình đến cực độ.

Ngẫm nghĩ một lát, nàng ta ngoắc tay: “Ngươi qua đây, ta có lời dặn dò ngươi.”

Tỳ nữ ghé lại gần, nghe nàng ta dặn dò một phen, rồi gật đầu: “Vâng, nô tỳ lập tức đi hỏi thăm.”

...

Phòng khách hậu viện, trông thấy Vương phi, Thích Uyển Nguyệt lập tức kéo người ta nói chuyện một lúc lâu.

Khi chưa gả chồng Thích Uyển Nguyệt và Duệ Vương phi là bạn bè thân thiết, tình cảm như tỷ muội.

Sau này, khi nàng ấy sinh A Lê, cả nhà Duệ vương đến uống rượu mừng, không ngờ Dung Thế tử liếc mắt một cái đã nhìn trúng A Lê, mở miệng khẩn cầu được lấy A Lê làm vợ.

Lúc đó, Dung Thế tử mới tám tuổi, tiểu hài tử ăn nói vô tư, khiến người lớn buồn cười không thôi, nhưng Duệ Vương phi lại vỗ tay đồng ý, lập tức định ra hôn sự giữa hai đứa trẻ.

Lúc này, hai người ngồi cạnh nhau, nói chuyện cũng là chuyện thú vị về hai đứa nhỏ.

Duệ Vương phi cười nói: “Vốn dĩ ta nghĩ lớn lên nó sẽ hối hận, bây giờ xem ra, hối hận chỗ nào, nó nuôi tiểu thê tử chưa qua cửa của nó thật sự rất thỏa đáng.”

Thích Uyển Nguyệt nói: “A Lê cũng rất ỷ lại Dung Thế tử, nói ra thì, mấy năm nay thật sự vất vả cho thằng bé rồi.”

Duệ Vương phi xua tay: “Này, vất vả gì chứ, thê tử tương lai của nó, nó tự nuôi là đúng rồi, chúng ta làm chưởng quầy phủi tay mặc kệ càng thoải mái.”

Thích Uyển Nguyệt bật cười.


Sau khi nói chuyện với Duệ Vương phi một lát thì nàng ấy đứng dậy nói: “Ta ăn uống no rồi, ra ngoài đi dạo một lát, ngươi cứ ngồi đó nhé.”

“Được được được, ngươi đi đi.”

Thích Uyển Nguyệt ra ngoài, hỏi tỳ nữ: “A Lê đâu? Đi chỗ nào chơi rồi?”

Tỳ nữ nói: “A Lê tới tiền viện tìm Dung Thế tử rồi, hậu viện đều là cô nương choai choai, chê nàng nhỏ, không ai chịu chơi cùng nàng.”

Đám thiếu nữ đang tuổi dậy thì đều thích nói về thi thư hoặc xiêm y, trang sức, A Lê có nghe cũng không hiểu, nghe thấy không thú vị bèn đi đến tiền viện tìm Dung Từ.

Thích Uyển Nguyệt gật đầu, lập tức đi đến cung phòng ở hậu viện.

Nhưng mà đi đến nửa đường, đột nhiên tỳ nữ “A” một tiếng.

Nàng ấy quay đầu hỏi: “Làm sao vậy?”

Tỳ nữ chần chờ: “Phu nhân, hình như Nhị lão gia đang đứng ở nhà thủy tạ bên kia.

Thích Uyển Nguyệt ngước mắt nhìn qua, con ngươi lập tức lạnh như băng.

Há chỉ có Tống Ôn Bạch, Lý Tú Lan kia cũng ở đó.

...

Hôm ấy, sau khi thọ yến kết thúc, Thích Uyển Nguyệt dứt khoát quay về biệt trang.

Lão phu nhân cảm thấy mất mát, nhưng cũng biết Thích Uyển Nguyệt là người thẳng tính, muốn đi sẽ đi, không ai giữ lại được.

Mà Đại phòng và Tam phòng cũng không tiện nhúng tay vào chuyện phu thê Nhị phòng, chỉ giảng hòa ngoài mặt.

Chỉ có A Lê, vất vả ngóng trông mẫu thân quay về, mẫu thân lại ở chưa đến một ngày đã đi, nàng đứng ngoài cửa nắm chặt tay áo Thích Uyển Nguyệt rất không nỡ.

“Mẫu thân lại muốn đi sao?”

Thích Uyển Nguyệt cũng không nỡ xa nữ nhi, nhưng nàng ấy thật sự không muốn ở lại chỗ này.

Nàng ấy ngồi xổm xuống: “A Lê ngoan, đợi học đường cho nghỉ, mẫu thân phái người tới đón con được không?”

A Lê ngoan ngoãn chưa bao giờ làm trái ý phụ mẫu, buồn bã gật đầu: “Mẫu thân hứa rồi nhé, ngày nghỉ sẽ tới đớn A Lê.”

“Ừ, nương hứa.” Thích Uyển Nguyệt ôm nữ nhi một cái, rồi lên xe ngựa.

Dưới màn đêm, xe ngựa của Thích Uyển Nguyệt dần dần biến mất, A Lê không nhịn được cúi đầu lau nước mắt.

Tống Ôn Bạch ở bên cạnh nhìn thấy, tự trách không thôi, muốn bước đến an ủi nữ nhi, lại bị người khác giành trước một bước.

Dung Từ bước đến, xoa đầu tiểu cô nương, dịu dàng trấn an: “A Lê đừng buồn, mấy ngày nữa có thời gian, ta dẫn nàng đến Tĩnh Thủy biệt trang ở hai ngày có được không?”

A Lê thở dài, nói: “Nhưng ta vẫn phải đi học.”


“Không sao, ta xin phép phu tử ở học đường giúp muội.”

Nếu học không theo kịp bạn bè, hắn tự dạy là được.

Nhưng cho dù như thế, A Lê vẫn rất khó chịu.

Nàng nhìn Tống Ôn Bạch: “Phụ thân, sau này mẫu thân còn quay về không?”

Trong lòng Tống Ôn Bạch hiểu rõ vì sao thê tử quyết ý rời đi, nhớ tới chuyện buổi chiều, hắn lại âm thầm hối hận.

Hắn mấp máy khóe môi, muốn nói gì đó, đúng lúc ấy một tiểu tốt cưỡi ngựa đến, chắp tay nói: “Tống đại nhân, Hộ bộ đưa tới chút công văn, Trần đại nhân không giải quyết được mời người qua đó thương nghị.”

Tống lão phu nhân hỏi: “Đã trễ thế này rồi vẫn phải tới chỗ làm à?”

Tống Ôn Bạch xoay người cung kính đáp: “Nhi tử bất hiếu, dạo này tương đối bận rộn.”

“Thôi, con đi đi, chính sự quan trọng hơn.”

Tống Ôn Bạch gật đầu, lại nhìn nữ nhi một cái, áy náy nói: “A Lê yên tâm, nhất định phụ thân sẽ mời được mẫu thân con về.”

Nói xong, hắn cũng lên xe ngựa đi về phía nơi làm việc.

Người đi cả rồi, chỉ còn lại người già trẻ nhỏ.

Tống lão phu nhân xã giao cả ngày, lúc này cũng đã mệt không chịu nổi.

Nhưng thấy tôn nữ nước mắt lưng tròng, bà ấy lại không đành lòng bỏ nàng lại quay về nghỉ ngơi.

Nhìn ra sầu lo trong lòng bà ấy, Dung Từ đứng dậy nói: “Tổ mẫu, ngài cứ việc quay về nghỉ ngơi, A Lê có ta rồi.”

Nói xong, hắn quay đầu hỏi: “A Lê, có muốn đi xem múa rối bóng không?

Quả nhiên Dung Từ là người duy nhất có thể dỗ dành A Lê, chỉ một câu thôi đã khiến A Lê phấn chấn lên rồi.

“Muốn ạ, đương nhiên là muốn rồi.”

Nỗi buồn của tiểu cô nương đến nhanh, đi cũng nhanh.

Lúc này lại đang nắm tay áo Dung Từ, nhìn hắn bằng ánh mắt trông mong, khiến người bên ngoài đều buồn cười.

Tống lão phu nhân nói: “Muốn đi thì đi đi, phải nghe lời Dung Thế tử đó, biết chưa?”

“Vâng.” A Lê lau nước mắt, gật đầu.

--------------------

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Khổ thân Dung Từ, mới mười ba tuổi đã phải tự mình nuôi vợ rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận