Thái Tử, Ta Không Thuận Theo


Chương 3
Đại Lý vốn là con đường tơ lụa phía tây nam,hiển nhiên là nơi đông đảo thương nhân tụ tập, hơn nữa khí hậu ôn hòa,đát đai mầu mỡ,sơn thủy tú lệ muôn vẻ,phông vinh ngoài sức tưởng tượng.
Nguyệt Trà cùng Đoạn Huyền Trinh đi tới đường cái náo nhiệt,sau đó hắn dẫn nàng tới một trà lâu thanh tĩnh để nghỉ ngơi,trà lâu này vốn tên : “Văn Xuân trà lâu”,ngồi tại lầu hai có thể một bên uống trà,lại vừa có thể nhìn ra ngoài của sổ nhìn ngắm đoàn người tấp nập.
Ở đây có thể thấy cảnh con buôn lớn tiếng rao hàng, phụ nữ thì muốn tiết kiệm chút tiền mà cò kè mặc cả, đám hài đồng lại ngồi chồm hổm trên mặt đất vây thành một vòng tròn chơi dế.
“Nguyên lai ngoài cung lại là nơi náo nhiệt đến vậy, không giống với trong cung.” Nguyệt Trà vui vẻ nói.
Quả nhiên mang Nguyệt Trà xuất cung là một quyết định đúng đắn,vừa ra khỏi cung nàng liền cười nhiều hơn,nói cũng nhiều hơn nữa.
“Nguyệt Trà,mấy năm qua ngươi sống có tốt không?” Đoạn Huyền Trinh quan tâm hỏi thăm,hắn không quên được suộc sống khó khăn của nàng khi trước.
Ân,vẫn hảo.”
Mặc dù rời khỏi Di Vân cung,nơi ở hiện tại cũng chỉ là tiểu viện với hai phòng nhỏ,nhưng cuộc sống của nàng bây giờ so với trước kia sung túc hơn nhiều,hơn nữa,người mà nàng quan tâm nhất nay đã trở về,như vậy nàng đã thực thỏa mãn rồi !
Ngươi tại sao không sống ở Di Vân cung nữa?” Đây vẫn là vấn đề mà Đoạn Huyền Trinh còn thắc mắc.
“Ta không cần sống ở nới lớn như vậy,cho nên nhường cho người khác.” Đây là lời nói thật.
“Vậy hiện tại ngươi ngụ tại nới nào” Hắn không không hy vọng nàng lại phải sống cuộc sống khổ sở thêm nữa.
“Tại một góc sân bên cạnh ni am,” Thanh âm đáp lại của Nguyệt Trà đột nhiên nhỏ đi.
“Ngươi ngụ bên cạnh ni am!” Hắn còn tưởng rằng Nguyệt Trà tới đó du ngoạn,không nghĩ đến nàng lại sống tại Bắc Uyển.
“Người nào mang ngươi tới đó sống?”
Huyền trinh khẩu khí bức người,làm cho Nguyệt Trà không thể không nói thật.
“Ách! Bởi vì ta không đủ bạc cho bọn thái giám nên…”
Nguyệt Trà còn chưa nói xong,Đoạn Huyền Trinh như đã phát hỏa.
Cho dù không phát bạc,cũng không có cái đạo lý nô tài lại đi đuổi chủ tử! Hắn như thế nào cũng không nghĩ ra,trong cung lại có cái sự tình như vậy.
“Thật quá đáng! Bọn thái giám này thật vô pháp vô thiên (coi trời bằng vung),ngươi tốt xấu gì cũng là công chúa,sao có thể ở lại nơi như vậy !Thái hậu mặc kệ chuyện này sao? Ta phải đi nói lý với phụ hoàng!” Hắn là tự trách mình ra đi quá vội vàng nên không kịp dặn dò ai chiếu cố nàng.
“Không,không,ngươi đừng như vậy,ta thích sống tại Bắc Uyển.”
Đoạn Huyền Trinh tức giận làm Nguyệt trà không khỏi giật mình,nàng ở tại Bắc Uyển,ban đầu có lẽ có chút than trời trách nhân,nhưng mấy năm qua đã quen ,thậm chí còn thích nơi chỉ thuộc về riêng nàng này.Ở nơi này,nàng không lo lắng có cung nữ hay thái giám giễu cợt nàng ,quả thực là vui vẻ.
“Ngươi thích ở tại Bắc Uyển?” Đoạn Huyền Trinh không khỏi kinh ngạc.
“Đúng vậy! Ngươi không cảm thấy hậu hoa viên như một chốn tiên cảnh sao?”
Khi trong lòng cảm thấy buồn chán,nàng thường tới hậu hoa viên chơi đu, xướng thi ca,luôn luôn là chơi đùa cho đến tận chiều,nếu không phải suy nghĩ đến chuyện khác,cuộc sống như vậy quả thực rất thoải mái.
“Không sai ! Nơi đó quả thực rất đẹp,nhưng ngươi lại đang sống ở một nơi không nên sống- Bắc Uyển,bên cạnh còn có ni am,hơn nữa lại gần lãnh cung.”
“Gần lãnh cung cũng không có gì bất hảo! Trong lãnh cung,ta còn quen một người phi thường đặc biệt nữa.”
“Một người đặc biệt?” Bị đầy vào lãnh cung thì có thể có cái gì đặc biệt? bất quá là vô cùng ưu sầu đi!
“Ân,dì Phương chẳng những mỹ mạo,lại học thức uyên bác,còn là một thầy thuốc,nàng dạy cho ta không ít kiến thức đó.”
“Nữ tử đặc biệt như vậy, như thế nào lại bị đày vào lãnh cung?” Khuôn mặt tuấn dật của Đoạn Huyền Trinh không dấu nổi vẻ khó hiểu.
“Đây cũng là một điểm kỳ quoái.”
Sau khi quen biết,Nguyệt trà đã từng hỏi nguyên nhân,nhưng không nhận được đáp án.
“Dì Phương luôn không nói nguyên nhân,nàng chỉ nói rằng nam nhân không trung tình,là đồ ngốc không có nghị lực!”
“Ách,nàng ta dám mắng tiên đế sao? Nhưng tiến đế vốn là một người rất si tình.”
“Nhất định không phải mắng phụ hoàng ta,phụ hoàng đã phải lòng mẫu thân ta rồi….” Nguyệt trà nghĩ đến lỗi đều tại mình, khổ sở lên tiếng. “Nếu không có ta,mầu thân cũng không uất ức mà chết,phụ hoàng cũng sẽ không…”
Đoạn Huyền Trinh trong lòng nóng lên,
“Nguyệt trà,đừng tự đem tội lỗi đổ lên đầu mình,nếu mẫu thân ngươi không phải vì mỹ mạo mà tiến thân,cũng không đem chuyện xấu đẹp ra để tâm,lại đem chính mình sầu muội đến chết,bây giờ không thấy được bộ dạng xinh đẹp của ngươi.”

Nguyệt trà nước mắt liền rơi,bế tắc nhiều năm tích tụ tựa hồ như được giải khai.
Tất cả mọi người đều cho rằng nàng khắc tử phụ hoàng và mẫu thân,cư nhiên chính nàng cũng nghĩ như vậy,bởi vậy,khi còn nhỏ nàng đã từng có ý nghĩ chán đời (tự tử ấy),chỉ là còn quá nhỏ,không có loại dũng khí đó.
Sau khi gặp Trinh hoàng huynh,hắn tiếp nhận nàng,không vứt bỏ nàng, làm cho cuộc sống của nàng có hi vọng,mà nay cũng chính là hắn làm cho nàng tự tin.
“Đừng khóc nữa,để người ta nhìn thấy lại nghĩ rằng ta khi dễ ngươi đó,” Thân hình tuấn duật khoác cẩm y,khí độ bất phàm,Đoạn Huyền Trinh ở trong trà lâu làm người khác phi thường chú ý.
Nguyệt Trà liếc mắt bốn phía một lượt ,quả thực là có nhiều người nhìn chằm chằm bọn họ, nàng vội vàng lau lệ ngân, cúi đầu xuống.
“Không nên để tâm chuyện đã qua,ta dẫn ngươi đến hảo địa phương ngoạn một chút.” Đoạn Huyền Trinh một tay kéo Nguyệt Trà,một tay xuất ra bạc,rời khỏi trà lâu.
Trước tiên đi mua trâm cài tóc ! Tóc của Nguyệt Trà lại rối lên rồi.
Nhưng là đi mua trâm cài tóc ở đâu đây?
A! đến nơi mà Tâm Lan thường tới,Tâm Lan có nói qua,nơi đó trâm cài tóc tinh xảo hiếm thấy,danh viện thục nữ trong hoàng thành đều thích ghé qua.
Nguyệt Trà theo chân Đoạn Huyền Trinh đi, nàng nhịn không được len lén mà nhìn bàn tay còn đang nắm tay nàng kia,tay của hắn hảo lớn,hảo ấm áp.
Không hiểu sau,Nguyệt Trà bỗng trống ngực dồn dập,nàng vội vàng quên đi ý nghĩ trong đầu,đem sự chú ý chuyển đến sự náo nhiệt trên đường.
Sau khi mua hết mọi thứ,Đoạn Huyền Trinh dẫn Nguyệt Trà đi dạo phố,bọn họ vui vẻ ngắm nhìn quán xá khách mua cò kè mặc cả,vui vẻ đi theo dòng người tấp nập,vui vẻ tới mấy quán ăn vặt.
Thời gian vui vẻ cũng mau qua,mặt trời lặn dần phía sau dãy núi thì bọn họ mới thỏa chí trở lại Bắc Uyển,hắn đưa nàng tới tận cửa .
“Ngày mai ta lại tới tìm ngươi.” Hắn nói nhỏ.
“Ân,ta vào trước.” Nguyệt Trào ngước nhìn Đoạn Huyền Trinh.
Sau khi Nguyệt Trà vào trong, Đoạn Huyền Trinh vẫn còn đứng đó,chăm chú nhìn chốc lát rồi mới lưu luyến rời đi.
.
.
.
Đài Viễn Hương một nửa tại trên bờ,một nửa trong mặt nước,cao hơn mặt nước một chút,tọa trứ bên cạnh hồ nước trong veo, đây thực là nơi rất tuyệt để thưởng hà (ngắm sen) vào mùa hè.
Dựa vào lan can,chỉ thấy hoa sen lệ tư phong lưu,tựa như tiên tử trong trắng xinh đẹp đứng giữa dòng nước xanh biếc duyên dáng,gió nhẹ thổi qua,cuộn lên một đợt sóng xanh,đưa tới một mùi hương thơm mát.
Lúc này,Đoạn Huyền Trinh cùng Nguyệt Trà tâm tình thực khoan thai,nhìn hồ nước xanh biếc,hoa sen diễm lệ,phong thái vừa u nhã lại thanh khiết.
“Đóa sen trắng kia thực đẹp!” Nguyệt Trà lên tiếng khen ngợi.
Đúng vậy! Đóa sen trắng kia với nàng thực giống nhau.
Đoạn Huyền Trinh nguyên bản là đang thưởng hà (sen) nhưng ánh mắt lại không tự chủ mà hướng về phía NguyệtTrà.
Đúng lúc,Nguyệt Trà cũng lơ đãng nâng mắt,đôi mát sáng trong như sao liến chạm tới đôi mắt đen nhánh của hắn,gương mặt trắng ngần nhất thời ửng hồng,Nguyệt Trà thẹn thùng cúi đầu xuống,Đoạn Huyền Trinh lúc này mới thu hồi ánh mắt.
Nguyên bản không khí thưởng hà khoan thai nhưng vì hai người không kìm tình ý mà bỗng trở nên lúng túng.
Nguyệt Trà trống ngực đập thực nhanh.
Tại sao lại như vậy? Nàng đối với Trinh hoàng huynh lại có cảm giác không thích hợp rồi!
Chẳng lẽ là bởi vì khi trưởng thành….
Nguyệt Trà bỗng dưng có những suy nghĩ của nữ nhân thường tình,làm nàng tự cảm thấy ngượng ngùng.
Nàng phải nói cái gì đó để hóa giải cái cảm giác quoái dị này đi!
“Hoàng huynh,ngươi cùng hoàng tỷ đính hôn sao?” Tại Bắc Uyển có rất nhiều thông tin bên ngoài vốn là không truyền vào.
Đoạn Huyền Trinh quay đầu nhìn nàng,ánh mắt giao nhau,quyển sách trên tay hắn rới xuống,đột nhiên trong lòng có cảm giác vạn chủng hi duyệt (đủ các loại cảm giác vui sướng ^^).
Nàng để ý hắn!
Hắn chỉ sợ bởi vì tuổi tác chênh lệch,khiến nàng coi mình như một hoàng huynh xem như tôn kính ngưỡng mộ,cho nên cái gì cũng không dám tỏ vẻ.
“Đương nhiên không phải.”
Hắn nghĩ muốn giải thích quan hệ giữa hắn và Tân Lan cho nàng hiểu, nhưng lại sợ đột ngột biểu lộ tình cảm sẽ khiến nàng e sợ ,dù sao hắn với nàng cũng đã xa nhau được nhiều năm,hắn cũng không nắm rõ trong lòng nàng hắn chiếm bao nhiêu phần.

Nghe vậy,Nguyệt trà cảm giác được trong lòng bỗng có thứ gì chạy nhanh,kích động,loại cảm giác tựa như kiến khai bốn phía mặt hồ sen trắng,làm người ta vừa mứng vừa sợ.
Kế tiếp,hai người cứ như vậy một mực yên lặng không nói gì cho đến hoàng hôn, mặc dù không ai nói,nhưng là hai người trong lúc đó đã rõ ràng loại tình ý không cần nói rồi.
.
.
.
Tâm Lan cùng Ngọc Trân ngồi tại đại sảnh Cán Nguyên cung,các nàng đang đợi Đoạn Huyền Trinh.
Thái giám cùng các cung nữ cẩn thận hầu hạ,lúc này bọn họ giống như lâm trận vậy,bọn họ cũng biết hai vị này so với chủ tử Huyền Trinh hoàng tử hoàn toàn khác biệt.
Tâm Lan công chúa mặc dù lớn lên xinh đẹp nhưng tâm địa lại ác độc, tính tình cực kỳ kiêu căng tàn nhẫn, làm cho người hầu ai cũng sợ nàng.
Không lâu trước đây,có một tiểu cung nữ dâng trà còn quá nóng lên,nàng liền liền hướng cả li trà hướng lên đầu cung nữ kia mà đập bể,phá hủy dung mạo của tiểu cung nữ đó.Tiểu cung nữ kia sau khi lành vết thương, nàng nhưng vì ghét vết sẹo xấu xí kia ,liền đem tiểu cung nữ đó đuổi ra ngoài cung.
Hiện giờ,một cung nữ kinh sợ bưng trà lên,Tâm Lan lơ đãng phiêu mắt thấy người nọ mái tóc đen nhánh sáng bóng.Nàng bực mình nói: “Ngươi ngày mai đem tóc cắt bỏ cho ta!”
Cung nữ kinh ngạc mà ngẩng đầu, cuống quít quỳ xuống đất, “Công chúa.. . . Nô tỳ phạm sai lầm gì?” Nàng không rõ đắc tội Tâm Lan công chúa ở điểm nào,vì sao lại ép nàng cắt tóc,mái tóc đối với nữ nhân vốn là mạng sống thứ hai a!
“Ta nói ngươi cắt,cần phải có lý do sao?” Tâm Lan bộ dạng như đó là chuyện đương nhiên.
“Nhưng là trong cung có quy củ,nô tỳ cắt rồi sẽ như thế nào gặp người?” Nàng như sắp khóc đến nơi rồi.
“Ta không quản ngươi như thế nào gặp người,tóm lại đầu tóc như vậy ta không cho phép xuất hiện trước mắt Trinh hoàng huynh!”
A! Nàng bây giờ đã hiểu,nguyên lai Tâm Lan công chúa trong lòng đang có ghen ghét.
“Cầu công chúa tha cho nô tỳ! Nô tỳ ngày mai sẽ đem tóc nhuộm vàng,không bao giờ bộ dạng như thế này đi gặp người.” Nếu là nàng đem tóc nhuộn đi thì còn có thể ở trong cung.
Ngọc Trân nhìn nữ tỳ quỳ trên mặt đất khẩn cầu,lắc đầu,thầm nghĩ,cung nữ này không có tư sắc,bất quá chỉ là có mái tóc đẹp,Tâm Lan lại ghen ghét cái gì a!
“Tâm Lan,ta xem cũng không nên cắt tóc nàng a! nếu để Trinh hoàng huynh biết sẽ giận đến mức nào.” Ngọc Trân khuyên bảo.
Nàng cũng không nghĩ tới điểm này, “Ân,được rồi,ngươi phải nhớ kỹ, nhất định phải đem tóc nhuộm vàng,nếu không ta nhất định cắt nó xuống!” Nàng vốn là tuyệt đối không muốn có người đẹp mắt giống nàng.
“Vâng thưa công chúa, nô tỳ nhất định hội nhớ kỹ.” Hướng Tâm Lan dập đầu,nàng vội vàng lui ra.
Xử lý xong,Tâm Lan nhẹ nhàng uống một ngụm trà,thầm nghĩ,cung nữ nọ hẳn là mới mười bốn,mười lăm tuổi di! Mặc dù nàng có thể bắt người đó nhuộm vàng mái tóc, nhưng so với nàng,người kia trẻ hơn mấy tuổi, nàng nhưng lại có thêm mấy phần ghanh ghét.
Nàng vì Trinh hoàng huynh mà tuổi thiếu nữ trôi qua một cách vô ích,nhưng hắn có từng đem nàng để ở trong lòng?
“Ai….” đôi môi đỏ hồng của Tâm Lan thở dài một tiếng.
“Làm sao vậy? Trà uống không tốt sao?” Ngọc Trân lên tiếng hỏi ,nàng thốt ra lời này liền hù dọa bọn thái giám cùng cung nữ trong điện.
Không thể nào! Đại hoàng tử bình thường thích nhất uống ngân chân đặc chế còn là chân quý cực kỳ a!
“Ta cũng đã mười chín rồi.”
“Ta với ngươi cùng tuổi,sao ta lại không biết cơ chứ?(điều đương nhiên nên biết rồi =.=)”
“Vậy ngươi như thế nào cũng không có một điểm cấp bách chứ?”
“Cấp bách?”
Ngọc Trân suy nghĩ một lúc, rốt cục hiểu rõ ý tứ của nàng.
“Ta cấp bách cũng vô dụng,ngươi cùng Huyền Trinh đã có hôn sự,một ngày nào đó sẽ cử hành,còn Huyền Kỳ trái tim vốn là sẽ không hướng về ta đâu.”
Nàng biết Huyền Kỳ không chán ghét nàng,nàng hiểu hắn đối nàng thực tốt, chính là nàng muốn hắn thích nàng,chỉ là từ nhỏ hắn đã ái mộ Tâm Lan,nếu không có cách làm hắn từ bỏ Tâm Lan,nàng cho dù tốt với hắn bao nhiêu cũng là uổng phí tâm cơ.
Đoạn Huyền Trinh Hồi cung,liền trông thấy Tâm Lan cùng Ngọc Trân ở đại sảnh.
“Tâm Lan,Ngọc Trân,các ngươi tìm ta có việc sao?”
“Không có việc gì cũng không thể tới sao?” Đợi đã lâu,Tâm Lan liền tức giận quay về phía hắn.

“Tâm Lan!” Ngọc Trân lên tiếng nhắc nhỏ.
“Ta mệt rồi,các ngươi đi tìm Huyền Kỳ đi! Hắn hình như có một cây nho từ thổ phiên đưa tới đó.” Huyền Trinh lấy cớ kể vậy,hi vọng có thể thoát khỏi các nàng,nói xong liền chính mình hướng tẩm cung mà đi.
“Chờ một chút, ta có việc muốn nói. ” Tâm Lan đi theo.
Đoạn Huyền Trinh bất đắc dĩ mà dừng lại cước bộ.
“Chuyện gì?”
“Ta nghe nói,mấy hôm trước,ngươi tới Mãn Phú Đường mua phi thường nhiều trâm quý,cho ta nhìn một cái có được không?” Tâm Lan luôn thích dùng khẩu khí ra lệnh.
Sao tin tức của nàng lại nhanh nhạy đến vậy?
“Trâm cài tóc đó ta đã đem tặng rồi.”
“Tặng người ! Tặng cho ai? Cái đó không phải tặng cho ta sao?”
Nàng vốn là khách quen của Mãn Phú Đường,vì mượn sức nàng,chủ điếm chung quy luôn tự đưa lên tân phẩm kính nàng lựa chọn,còn việc như hôm nay cũng chính là chủ quán nói cho nàng.Trinh hoàng tử mua trong điếm của hắn một cái trâm bạch ngọc quý trị giá ba nghìn lượng,nhưng cái vậy mà không phải mua cho nàng!
“Tại sao lại phải tặng cho ngươi?”
Cây trâm kia vốn là từ bạch ngọc tinh luyện mà thành,nói đến cũng khéo,cây trâm kia lại là một chi trà hoa trâm (cây trâm hình bông hoa Sơn trà),quả thực như vậy rất hợp với Nguyệt Trà.
“Ngươi…” Tâm Lan một trận không biết đáp lại thế nào.”Ngươi mua thứ gì đó đương nhiên chỉ có thể cho ta.”
Nàng mãnh liệt muốn chiếm giữ bởi lẽ nàng nhận thức rằng trong tương lai Huyền Trinh sẽ trở thành phu quân của nàng.
Hắn mua thứ gì đó thì nhất định nó sẽ là của nàng!
Đây là đạo lý gì chứ,nàng quả thực rất bá đạo rồi!
“Vì sao ta mua gì đó chỉ có thể tặng cho ngươi “
“Bởi vì ta là công chúa a!” Tâm Lan quay sang nói lý.
“Là công chúa sao? ta cũng có mấy hoàng muội cũng là công chúa,họ cũng không như ngươi muốn thứ này thứ nọ.”
“Ta không giống họ,ta là công chúa của tiên đế!”
Tâm Lan tưởng rằng mình là thái tử phi duy nhất được chọn.
“Công chúa của tiên đế thì sao?”
“Ngươi cưới ta ,chính là trở thành thái tử rồi!”
Thử hỏi có ai lại không muốn làm vua một nước,hưởng thụ tư vị đứng trên vạn người?
“Ta thà rằng không làm thái tử!”
Lời nói này là thật tâm.
Nếu như hắn thú một thê tử điêu ngoa như vậy,cho dù có thành vua một nước,cuộc sống chỉ sợ cũng không được yên ổn.
“Ngươi không làm thái tử?”
Tâm Lan mở lớn hai tròng mắt,bộ dạng như không dám tin
“Ân,nếu như phải kết hôn như ngươi nói!” Hắn tuyên bố.
“Ta…”Tâm Lan lo âu mà khóc lên “Ta lớn lên như vậy xinh đẹp,tại sao ngươi không quan tâm ta?”
Thật sự là quá tự phụ rồi!
“Có người so với ngươi còn đẹp hơn!” Đoạn Huyền Trinh không nhịn được mà chọc giận nàng.
“Người nào?” Tâm Lan kinh nghi hỏi.
“Nguyệt Trà!”
“Ngươi bệnh rồi sao? Nàng xấu xí như vậy,cư nhiên ngươi lại thấy nàng xinh đẹp?”
Tâm Lan cho rằng Đoạn Huyền Trinh cố ý chọc tức nàng.
“Nguyệt Trà lớn lên một điểm cũng không xấu.”
Đoạn Huyền Trinh bực mình nhướn mày.
“Nhưng là,tất cả mọi người nói nàng rất xấu,chỉ có mình ngươi thấy nàng đẹp mà thôi.”
Tâm Lan nhìn Đoạn Huyền Trinh có vẻ tức giận,thần thái lền chuyển,vội vàng kéo tay Huyền Trinh mà nói.
“Quên đi,nếu như trâm đã tặng người khác,ta sẽ không truy cứu nữa, nhưng ngươi phải cùng ta đi mua một chuỗi vòng cổ chân châu.” Nàng cảm thấy đây là biện pháp tối thiểu hắn có thể bù đắp.
Đoạn Huyền Trinh kéo tay nàng ra, “Ngươi khác có thể nói như vậy, nhưng ngươi cũng không nên phụ họa, nàng dù sao cũng là hoàng muội của ngươi.”
“Nàng là hoàng muội thì sao? Ngươi tại sao lại luôn che chở nàng?” Thấy mềm giọng không có hiệu quả,nàng nhịn không được cơn tức lại nổi lên.

“Máu của ngươi nhất định là lạnh! Đừng kéo tay của tay ta nữa,ta phải về tẩm cung.”
“Không cho phép ngươi đi,ngươi bây giờ cùng ta đi mua vòng cổ,nếu không ta sẽ không buông tha ngươi.”
Tâm Lan quấn quýt không tha hắn,hai người giằng co,dây dưa không thôi, Đoạn Huyền Trinh đã phát hỏa.
“Ngươi buông tay! Ngươi như vậy giống một công chúa sao?”
Ngươi mua Trâm cho ca kỹ cũng không sợ mất mặt,lại còn nói ta hành động có hay không thích hợp ư?” Nàng cho rằng hắn nhất định là mê đắm người nào đó rồi.
“Ngươi nói hưu nói vượn cái gì!? ” quả thực quá sức vô lý làm loạn!
Ngọc Trân ở một bên luống cuống,vội vàng tiến đến khuyện cam Đoạn Huyền Trinh,vừa khuyên can Tâm Lan.
Đoạn Huyền Trinh rốt cục dứt khỏi tay nàng.
“Muốn mua thì chính ngươi đi!” Hắn hừ nhẹ một tiếng, quay đầu tiến vào tẩm cung của mình,đồng thời đóng của lại.
“Đoạn Huyền Trinh,Đoạn Huyền Trinh…”
Vô luận Tâm Lan có quát to thế nào,Đoạn Huyền Trinh cũng không tái nói lý với nàng,Tâm Lan không thể làm gì khác hơn là rời khỏi Càn Nguyên cung.
“Ngọc Trân,hắn nói rằng hắn sẽ không thú ta,đó không phải sự thực đúng không?”
Ngọc Trân cười khẽ,”Nam nhân nào lại không muốn quyền thế? Ta nghĩ hắn chỉ là cố ý chọc giận ngươi thôi!”
“Ta cũng nghĩ như vậy,hắn nếu không thú ta,thì sẽ thú người nào đây?” Thân phận tôn quý hơn nữa dung mạo lại xinh đẹp,Tâm Lan tự thấy không người nào sáng bằng nàng.
“Nhưng là bảy ,tám năm rồi,ta còn giữu không được trái tim hắn?” Tâm Lan vẫn là không nhịn được thở dài.
“Ngươi chính là rất không dịu dàng hiền thục,lúc nào cũng cùng hắn ầm ĩ.” Ngọc Trân nhịn không được nói nhỏ.
Hai người này chỉ cần chạm chán,rất hiếm khi không ầm ĩ.
“Ta đối hắn còn chưa đủ ôn nhu sao? Ta cuối cùng vẫn là chịu đựng hắn, nhượng (nhường nhịn) hắn, sợ hắn không để ý đến ta…nhưng là ,hắn đối với ta cuối cùng vẫn là lạnh nhạt vô tình.”
Tâm Lan chưa từng đối với ai chịu khuất phục,nghĩ đến chính mình ủy khuất,nhịn không được sóng mũi đã cay.
“Ngươi nghĩ hắn có thể hay không trong lòng đã có người khác?”
Đây là mối hoài nghi vẫn ở trong lòng nàng.
“Ta cũng nghĩ vậy lo lắng a! Không biết rằng đó là mỹ nữ thuyền hoa chốn nào.” Dù sao thì thiên kim tiểu thư,hoàng thân thục viện,ai dám cùng nàng tranh giành chứ!
Đột nhiên,Tâm Lan thấy hoa viên phía bên phải họ có cây Sơn Trà lớn,dưới ánh trăng chập chờn,nàng nhớ rằng nguyên bản ….
“Ngọc Trân, ngươi có hay không chú ý tới xú nha đầu Nguyệt trà?”
“Có gì hảo chú ý chứ? ta cũng là lâu rồi chưa từng thấy nàng.”
“Nàng khi lớn lên hình như có điểm thay đổi. “
“Thay đổi?thay đổi ở đâu?” Ngọc trân tò mò hỏi.
“Mặc dù ta không thấy rõ mặt của nàng,như là hôm qua ta có gặp nàng tại ngự thiện phòng,phát hiện tay nàng trắng như chúng ta,không hề vàng vàng đen đen nữa.”
Ngọc Trân cười nhẹ,”Ngươi lại muốn ăn vụng bánh quế hoa cô mẫu làm, cẩn thận phát béo!”
“Ngọc Trân,đứng đắn chút đi.” Tâm Lan bực mình nói.
Ngừng cười,Ngọc Trân tả lời: ” Cho dù chúng ta ra ngoài cưỡi ngựa phơi nắng,ta cũng không tin tay của nàng trắng hơn tay chúng ta được,lại so với chúng ta mềm mịn.” Nói xong ,Ngọc Trân giơ tay lên,hài lòng mà nhìn móng tay sơn đỏ của mình.
Tâm Lan đột nhiên cười rộ lên.
“Bất quá nếu da tay của nàng tốt như vậy,ta liền khiến cho nó có sẹo,như vậy cùng tướng mạo xấu xí của nàng mới thích hợp a!”
Nàng biết Nguyệt trà không có chỗ dựa,liền không chút nào kiêng kị.
“Ân, có chuyện hay nhớ nói cho ta biết!” Ngọc Trân nói lời châm chọc.
“Ngươi không giúp ta “
“Ta làm sao có thời giờ? ta gần đây ăn hơi nhiều điểm tâm,liền có vẻ béo ra, ta còn phải nhượng các cung nữ giúp ta nhu nhu bụng.”
Tâm Lan hừ lạnh một tiếng: “Ngươi nếu không giúp ta một tay,Huyền Kỳ kia ta sẽ không khách khí rồi!”
Ngọc Trân kinh hãi: “Tâm Lan, ngươi sao có thể như vậy? Người ngươi thích là Đoạn Huyền Trinh,ngươi cần gì phải trêu ghẹo Huyền Kỳ?”
“Vốn là Huyền Kỳ thích ta,sao ngươi có thể nói ta trêu ghẹo hắn chứ?” Tâm Lan cười nói.
“Vốn là,vốn là! Tâm Lan hảo biểu muội ,ngươi đừng làm ta sợ,sau này ngươi muốn chỉnh đốn Nguyệt Trà như thế nào.ta đều hết sức hỗ trợ,có được hay không?”
“Tốt lắm,Ngọc Trân tỷ tỷ,thỉnh ngươi hỗ trợ nhiều rồi.” Tâm Lan cười càng sáng lạn.
“Ngươi yên tâm,ta sẽ giúp ngươi đầy đọa nàng,ai bảo chúng ta là tỷ muội chứ.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận