Thái Tử Quá Xấu Bụng
Sắc mặt Bắc Huyền Âm lạnh như băng. Lúc biết được chuyện đó. Hắn sủng nữ nhi như mạng. Tuy khả năng Hi Hi có thể tu luyện không lớn. Dù sao hắn có thể bảo hộ Hi Hi. Hơn nữa A Niệm cũng có thể che chở cho muội muội của mình.
Nhưng nghĩ đến bởi vì Thiên Ngân thành khiến cho Hi Hi thành như vậy. Trong lòng của hắn sao có thể không tức giận.
Bắc Huyền Âm quay người lại. Liền đi ra ngoài.
Sở Chỉ Nguyệt quay đầu lại. Bắt lấy tay của hắn.
"Ngươi muốn đi nơi nào." Sở Chỉ Nguyệt hỏi:"Hi Hi đã xảy ra chuyện gì. Ai đả thương nàng."
Nàng làm mẫu thân. Cũng rất đau lòng.
Bắc Huyền Âm giản lược nói rõ với Sở Chỉ Nguyệt. Kể cả chuyện Nghìn cây cải củ.
Sở Chỉ Nguyệt nghe xong. Liền thoáng hình dung hình dạng của Nghìn cây cải củ.
Bắc Huyền Âm gật gật đầu:"Không sai. Chính là nàng."
Sở Chỉ Nguyệt bĩu môi:"Nàng ngược lại lợi hại a. Còn đến cảnh cáo ta."
Nàng không thích nhất là bị người uy hiếp cùng cảnh cáo. Hơn nữa hiện tại thương tổn Hi Hi cùng Thiên Ngân thành có quan hệ.
Bắc Huyền Âm nói:"Tạm thời Thiên Tôn tìm không được. Bất quá ta muốn đi Thiên Ngân thành một chuyến."
Huyền Thần biết rõ suy nghĩ của Bắc Huyền Âm. Lập tức tiến lên.
"Ngươi muốn đi tính sổ. Cần gì phải vậy." Huyền Thần nói.
Sở Chỉ Nguyệt nắm chặt tay Bắc Huyền Âm.
Bắc Huyền Âm không nghe khuyên bảo. Nói:"Không cần ngăn ta. Nếu Thiên Ngân thành có gì bất mãn. Có thể tính toán với ta. Nhưng tổn thương Hi Hi. Tuyệt đối không được."
Sở Chỉ Nguyệt nói:"Ta không có ngăn cản ngươi. Chúng ta cùng đi."
Thiên Ngân Thành thật sự rất đáng hận. Ngay cả một đứa bé cũng có thể ra tay.
Huyền Thần nhìn hai người:"Các ngươi cũng không cần ý kiến hợp nhất như vậy a."
Sở Chỉ Nguyệt nói:"Nhất định. Làm con của ta bị thương. Liền không xong rồi."
Huyền Thần biết rõ tâm tình của một người làm mẫu thân. Lúc này đây. Hi Hi đích thật là tìm được đường sống trong chỗ chết.
Hơn nữa lần này Thiên Ngân thành muốn dùng Hi Hi để uy hiếp Bắc Huyền Âm. Với tính cách hai người bọn họ. Đích thật đã chạm đến giới hạn hai người, thành công ghi hận.
Sở Chỉ Nguyệt mím môi. Cười với Bắc Huyền Âm:"Đến. Chúng ta đi nhanh lên."
Sở Niệm trơ mắt nhìn bọn hắn. Bộ dáng kia rõ ràng rất muốn đi.
Sở Chỉ Nguyệt vuốt đầu hắn. Nói:"Ngươi chiếu cố muội muội. Mẫu thân rất nhanh sẽ trở về."
Sở Niệm đành gật đầu. Còn nắm chặt nắm đấm lại:"Mẫu thân nhất định phải báo thù cho muội muội a. Không thể tha bọn hắn."
Cả nhà bọn họ ít ỏi có thể từng giây từng phút lấy ơn báo oán. Đặc biệt hiện tại Hi Hi gặp chuyện không may. Hiển nhiên càng không thể tha thứ.
Hai người rất nhanh rời đi. Huyền Thần hít một hơi. Nghĩ thầm hai người này đều hồ đồ như nhau.
Trên đường. Bắc Huyền Âm thuận miệng hỏi Sở Chỉ Nguyệt chuyện ma kiếm.
Sở Chỉ Nguyệt nói:"Giao cho Mộng Kiêu rồi. Bây giờ hắn đã sửa lại tên."
Lúc này Bắc Huyền Âm mới phản ứng:"Nguyên lai là hắn. Khó trách hắn cứu Hi Hi."
Sở Chỉ Nguyệt gật đầu:"Đúng vậy a. Người này mặc dù có chút lạnh lùng. Bất quá nhân phẩm không tệ."
Ấn tượng Mộng Kiêu đối với hai người ngược lại rất tốt. Hơn nữa người lợi hại như vậy. Cũng không phải mỗi một lần đều cự tuyệt người bên ngòai.
Nàng hé miệng cười:"Thế nhưng vừa rồi ta nhìn hắn cùng Đồng Diệu Diệu tựa hồ có chút kỳ quặc."
Bắc Huyền Âm suy nghĩ một chút. Thuận tay đem nàng ôm vào lòng. Mèo trắng vẫn bay rất nhanh.
Hắn nói:"Lúc trước Đồng Diệu Diệu đã đến Tiên Cung rất sớm. Bất quá một lần. Mộng Kiêu cũng đi chọn đám. Hai người bọn họ là một khối mà. Bất quá không biết Mộng Kiêu vì cái gì không đi Tiên Cung nữa."
Hắn cũng chỉ biết một chút. Đây là chuyện của nhiều năm trước rồi. Còn có ai nhớ rõ.
Huống hồ Bắc Huyền Âm cũng không chú ý tới những chuyện này. Cũng không đặc biệt chú ý càng không rõ.
Sở Chỉ Nguyệt gật đầu:"Vậy cũng tốt. Đợi lúc Hi Hi mười tuổi. Có thể đưa nàng đi Côn Luân rồi."
Bắc Huyền Âm mặc dù rất không cam lòng. Tuy nhiên cũng không có biện pháp. Dù sao cũng liên quan đến sự an toàn của Hi Hi.
Trong Thiên Ngân thành Nghìn cây cải củ còn không biết đại họa lâm đầu sắp đến. Giờ phút này đang nghiên cứu y lý, lý thuyết y học.
Bên cạnh. Chính là mấy ngày trước đây đi ra Nghìn chảy nho nhã.
Trong lòng của hắn vẫn nhớ kỹ Sở Chỉ Nguyệt. Nhưng kể từ ngày ấy. Chưa từng gặp lại nàng.
Cho nên. Hiện tại hắn rất biệt khuất. Không thể tưởng được chính mình thật vất vả vừa gặp đã thương rồi. Nhưng mà nhưng bây giờ người yêu đều tìm không được.
"Ngươi ở chỗ này làm gì. Đừng làm phiền ta." Nghìn cây cải củ nói ra.
Nàng đẩy Nghìn chảy nho nhã. Muốn hắn rời khỏi gian phòng của mình.
Nghìn chảy nho nhã liền nhìn Nghìn cây cải củ. Hỏi:"Nhị tỷ. Trước kia ngươi ưa thích Viêm Minh là cảm giác như thế nào."
Tay Nghìn cây cải củ ngừng lại. Cũng không ngước mắt.
Nàng nói ra:"Không có vì cái gì. Thích liền thích. Không có lý do gì."
Nghìn chảy nho nhã vỗ đùi. Nói:"Đúng. Chính là loại cảm giác này. Ta hiện tại cũng như thế này."
Nghìn cây cải củ rốt cuộc nhìn hắn:"Ngươi làm sao. Ngươi không muốn đi Tiên Cung à. Sao còn muốn nói chuyện này."
"Không đi không đi." Nghìn chảy nho nhã vẫy vẫy tay:"Ta muốn truy cầu thực thích."
Khoé miệng Nghìn cây cải củ co quắp:"Ngươi đang nói gì đấy. Phụ thân há có thể cho ngươi truy cầu cái gì thực thích. Bình thường ngươi là hoa đào nát a."
Phụ thân của bọn hắn. Là một lòng đều muốn bọn hắn tiến vào Tiên Cung. Đây chính là tranh sĩ diện..
Hôm nay Ngân Thành trừ một nhà bọn họ ra, bên ngoài. Còn có cao thủ kia của hắn. Chỗ đứng Tiên Cung. Bọn hắn nhất định phải tranh giành.
Nghìn chảy nho nhã liền bĩu môi:"Cái gì nát hoa đào. Lúc này đây nhưng lại không giống vậy. Ngươi biết cái gì."
"Đúng vậy a. Ta không hiểu." Nghìn cây cải củ khép sách lại. Sau đó nói:"Tam đệ. Chúng ta là tu luyện giả. So với phàm nhân cao có chút cấp bậc. Bất quá còn chưa đủ. Rất nhiều người đều nhìn qua muốn đi Tiên Cung. Bởi vì chỗ ấy mới là nơi tốt. Bây giờ ngươi không thể làm phụ thân thất vọng."
Mà nàng. Đã không có biện pháp. Huyền thuật của nàng không lợi hại. Cũng chỉ như vậy mà thôi.
Nhưng mà Nghìn chảy nho nhãcó cơ hội. Không thể đơn giản buông tha.
"Vậy ngươi nói. Đại tỷ đi Tiên Cung về sau. Ngươi cảm thấy nàng khoái hoạt à." Nghìn chảy nho nhã nói.
"Khả năng a. Ta làm sao biết." Nghìn cây cải củ nói.
Hiện tại nàng muốn nhưng không được đến. Đây mới là đáng buồn nhất. Nàng đợi lâu như vậy. Vẫn chậm một bước. Vẫn thua người kia.
Nghìn chảy nho nhã nâng chân lên. Tùy tiện ngồi.
"Cho nên a. Chúng ta muốn như thế nào thì sống thế đó. Vì sao phải nghe theo phụ thân." Nghìn chảy nho nhã cười hắc hắc:"Hơn nữa ta biết rõ. Nhị tỷ ngươi đều là vậy. Trước kia ngươi không phải vừa ý Viêm Minh à. Người khác không ý muốn kết hôn với ngươi. Ngươi chết sống liền làm cho người ta phải kết hôn với ngươi. Khi đó nếu không phải ngươi dùng thủ đoạn. Hôn sự kia làm sao sẽ thành."
Bất quá cuối cùng hôn sự vẫn thất bại. Bởi vì khi đó có người đến quấy rối. Đáng Viêm Minh bị thương nặng.
Hô hấp Nghìn cây cải củ có chút chậm chạp.
Nàng quay đầu nhìn Nghìn chảy nho nhã. Nói:"Đúng. Ta muốn. Ta sẽ nghĩ biện pháp đạt được."
Cho nên nàng mới có thể lợi dụng Sở Hi Hi. Nhưng lại không nghĩ đến Bắc Huyền Âm không chấp nhận.
Hiện tại. Nàng không biết phải làm thế mới đúng. Làm gì mới có thể khiến Bắc Huyền Âm quay đầu lại.
Nghìn chảy nho nhã suy nghĩ một chút. Cũng cảm thấy như vậy cảm. Nàng coi như kết hôn rồi vậy thì thế nào. Muốn nghĩ biện pháp. Luôn có thể có được đấy.
Thế nhưng là hai tỷ đệ đều không có nghĩ đến. Bắc Huyền Âm và Sở Chỉ Nguyệt không phải người bình thường. Làm sao dễ dàng bị người ta điều khiển.
Hai tỷ đệ trò chuyện. Bên ngoài bỗng nhiên vang lên thanh âm oanh long long.
"Nhị tỷ." Nghìn chảy nho nhã hô to một tiếng:"Cẩn thận."
Nóc nhà rơi xuống một vật. Nghìn chảy nho nhã lập tức dùng băng huyền thuật ngăn cách đá vụn.
Phía trên rơi xuống không phải ám khí. Vẫn là Băng Lăng.
Nghìn cây cải củ thở phì phò. Nàng phản ứng không đủ nhanh. Hơn nữa huyền thuật cũng không cao lắm. Vừa rồi một màn kia thật rất mạo hiểm.
Bên ngoài. Rõ ràng còn có bông tuyết bay vào đến. Nghìn năm tới hôm nay Ngân Thành đều không có tuyết rơi xuống. Đây là có chuyện gì.
Trước tiên Nghìn chảy nho nhã lôi Nghìn cây cải củ đi ra ngoài. Khung cảnh bên ngoài. Một mảnh ngân bạch rồi.
Hắn đang nghĩ đến tột cùng là ai lợi hại như vậy. Nhưng mà vừa nhấc mắt chính là nhìn thấy mèo trắng.
Ồ. Là nàng.
Nghìn chảy nho nhã lập tức vui vẻ:"Ai nha. Là ngươi."
Nhưng sau đó đã nhìn thấy Bắc Huyền Âm đứng bên cạnh nàng. Đầu hắn oanh độnh một hồi. Không phải là trùng hợp như vậy a.
Quả nhiên. Nghìn cây cải củ một thân chật vật. Trên người cũng nhiễm không ít bông tuyết.
Nàng nhìn chằm chằm vào Bắc Huyền Âm. Nhìn bộ dáng hai người hai người đứng chung rất xứng đôi. Nàng cười lạnh một tiếng.
Hai người bọn họ cố ý đến khoe khoang.
Nghìn cây cải củ thời gian dần qua đứng lên:"Các ngươi có ý gì. Thanh tú ân ái đi tới Thiên Ngân thành à."
Sở Chỉ Nguyệt nói:"Không phải thanh tú ân ái. Mà là tìm ngươi tính sổ."
Nàng mỉm cười. Nụ cười lộ ra vài phần lãnh ý.
Tâm Nghìn chảy nho nhã trầm xuống. Trông thấy hai nữ nhân ánh mắt đang nhìn nhau. Giống như sau một khắc muốn đánh trở lại.
Hắn vội vàng vẫy vẫy tay:"Dừng lại. Các ngươi thế nào. Có chuyện từ từ nói."
"Chẳng lẽ ngươi muốn ở Thiên Ngân thành chúng ta ầm ĩ. Khiến cho tuyết rơi." Nghìn chảy nho nhã nói với Sở Chỉ Nguyệt.
Sở Chỉ Nguyệt giơ sáo ngọc trong tay lên. Chỉ vào Nghìn cây cải củ nói:"Hỏi tỷ tỷ ngươi đi."
Vừa rồi. Nàng nghe Bắc Huyền Âm nói. Bọn họ là Tam tỷ đệ. Đây người nàng bái kiến lúc ở Côn Luân Sơn.
Bất quá Sở Chỉ Nguyệt không để người này ở trong lòng. Hiện tại thấy. Biết rõ hắn là Nghìn cây cải củ Tam đệ nghìn chảy nho nhã.
Tâm Nghìn cây cải củ mát lạnh. Khả năng không lớn. Sẽ không để cho bọn hắn phát hiện chứ.
Nàng vội vàng nói:"Ta có cái gì phải tính toán với ngươi."
Sau đó nàng nhìn chằm chằm vào Bắc Huyền Âm. Chuyện này có thể là Sở Chỉ Nguyệt phát hiện. Nàng chỉ hy vọng Bắc Huyền Âm không nên tin... Không nên tin a...
Bắc Huyền Âm nói:"Liền chuyện của Hi Hi. Ngươi tìm người đả thương Hi Hi. Muốn dùng cái này đến uy hiếp ta. Ngươi đây là bàn đánh cho vang*."
*đồng nghĩa với câu vừa ăn cướp vừa la làng của VN ý.
"Viêm Minh. Ngươi tin tưởng nàng nói hưu nói vượn." Nghìn cây cải củ lạnh lùng nói ra.
Ngay từ đầu Bắc Huyền Âm còn đến cầu xin nàng. Điều đó không có khả năng Bắc Huyền Âm phát hiện.
Sở Chỉ Nguyệt cười cười. Nói:"Đây cũng không phải là ta nói. Mà là Mộng Kiêu nói."
Nghìn chảy nho nhã quay đầu nhìn nghìn cây cải củ. Nói:"Nhị tỷ. Nếu là Mộng Kiêu nói. Vậy thật là rồi. Người từ trước đến giờ chưa bao giờ nói láo."
Hắn cũng không biết Nghìn cây cải củ rốt cuộc đã làm cái gì. Khiến cho người ta vợ chồng tìm đến tính sổ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...