Thái Tử Quá Xấu Bụng
Hắn cười cười."Đã nghĩ muốn cho nàng giúp ta một chút. Có nàng ở đây. Lòng ta Hội An định một chút."
Bắc huyền Âm thì cứ như vậy nhìn chằm chằm nàng. Ánh mắt không lỡ rời xa.
Sở chỉ Nguyệt nhẹ nhàng ho khan một tiếng. Nói: "Đừng nhìn chằm chằm vào ta. Ngươi trước ngủ đi một chút."
"Ta ngủ đủ rồi."
"Ngươi ở bên ngoài đứng ba ngày ba đêm." Sở chỉ Nguyệt nói."Ngươi xem ngươi mắt thâm quầng."
Bắc huyền Âm nói: "Ta sợ ta ngủ. Tỉnh lại liền không nhìn thấy ngươi."
Sở chỉ Nguyệt bất đắc dĩ. Liền cầm tay của hắn."Như vậy ngươi an tâm ngủ đi."
"Nguyệt nhi. Ngươi..." Bắc huyền Âm có vài phần mừng rỡ. Xem ra thái độ của Sở chỉ Nguyệt đối với hắn là có điểm chuyển biến tốt đẹp hơn rất nhiều.
Nàng sau khi từ quay đầu. Cố ý không nhìn tới Bắc huyền Âm.
Nàng tiếp theo đã nói: "Đừng nói chuyện. Ngủ."
Bắc huyền Âm lúc này mới ngoan ngoãn nằm xuống. Nắm chặt tay của nàng.
Hắn đúng là không phiền lụy. Bởi vì Nhan Tiên dùng tảng đá chữa bệnh cho hắn đã là lại để cho hắn tinh lực dồi dào hơn rất nhiều.
Sau khi Hắn nằm xuống. vẫn là nhìn Sở chỉ Nguyệt.
Sở chỉ Nguyệt nhíu mày."Còn không nhắm mắt lại. Ngươi đến tột cùng là bị Ma Chủ đả thương ở đâu. Cũng không thấy ngươi có ngoai thương gì."
Bắc huyền Âm dừng một chút. Mới nói: "hắn dùng trướng kiếm chứa tà khí quá mạnh. Đả thương tâm mạch của ta."
"Cái kia hoàn toàn chính xác. Ta nghe nói trường kiếm kia không đơn giản." Sở chỉ Nguyệt nói."Hơn nữa ca ca ta lại là Kiếm Linh. Hai người hợp lực. Ngươi tự nhiên không phải là đối thủ."
Sở chỉ Nguyệt nói qua. Thần sắc ngược lại là thản nhiên.
Bắc huyền Âm ánh mắt cũng có vài phần không đúng. Đặc biệt là thời điểm Sở chỉ Nguyệt nói đến hai chữ ca ca kia.
"Nguyệt nhi. Ta nghĩ muốn ôm nàng một cái." Bắc huyền Âm bỗng nhiên nói.
"Hảo hảo nằm." Sở chỉ Nguyệt nói.
Bắc huyền Âm ánh mắt có chút cầu khẩn.
Nàng là trực tiếp không để mắt đến. Tuy rằng Nhan Tiên nói với nàng nên nàng có chút dao động. Nhưng ở đấy là Nhan Tiên có ý bảo vệ Bắc Huyền Âm.
Cho nên nàng hôm nay đối với Bắc huyền Âm vẫn có chút nghi ngại.
Bắc huyền Âm nói: "Nguyệt nhi. Ta thật sự chỉ là muốn ôm ngươi một cái."
"Bắc huyền Âm. Ngươi còn nhớ hay không được chuyện trước kia. Là được... trí nhớ của Viêm Minh ." Sở chỉ Nguyệt hỏi.
Bắc huyền Âm sững sờ. Nói: "Không nhớ rõ."
Hắn lúc trước đoán được mình là chuyển thế của Viêm Minh. Mặc dù là có chút muốn nhớ lại việc trước kia. Thế nhưng là hắn ngược lại lại muốn. Cái này dù sao cũng là đời thứ hai rồi. Hắn làm sao muốn dây dưa đến chuyện trước kia.
Kiếp này. Nàng vẫn còn ở nơi này là tốt rồi. Những thứ khác hắn là một mực cũng không muốn quản đến.
Sở chỉ Nguyệt mím môi. Nói: "Vậy coi như vậy đi."
Nàng là muốn hỏi một chút Bắc huyền Âm. Bất quá nếu như hắn đều không con nhớ chuyện trước kia. Quên đi.
Bắc huyền Âm hỏi: "Rất quan trọng sao. Trí nhớ trước kia."
"Ta chỉ là muốn muốn biết rõ ràng một số chuyện thôi." Sở chỉ Nguyệt nói."Ta không muốn bị người coi như trò chơi xoay đi xoay lại."
Trước kia nàng có chút mềm yếu. Nhưng bây giờ nàng lại khống có giống như vậy.
Người chết qua một lần rồi. tính tình trước kia cũng không còn đồng dạng như vậy nữa.
Bắc huyền Âm nói: "Nguyệt nhi. Tuy rằng ta phải không nhớ rõ chuyện trước kai như thế nào. Khả năng kiếp này ta thật sự là bại trong tay nàng. Nhưng ta hiện tại chắc chắn sẽ không thua nàng. Sẽ không."
Sở chỉ Nguyệt nhìn hắn một cái."trong thời điểm bị bệnh này không cần phải biện hộ cái gí. Sắc mặt của ngươi một chút cũng không phối hợp."
Bắc huyền Âm nghe thấy nàng nói lời này. Thấy nàng cũn gkhông có bao nhiêu kháng cự. Ngược lại là cười cười.
Hắn chợt đứng dậy. Lập tức chính là đem Sở chỉ Nguyệt nhẹ nhàng ôm vào lòng.
Sở chỉ Nguyệt ngửi được mùi thơm nhàn nhạt trên cơ thể hắn. Suy nghĩ ngừng lại một chút. Toàn bộ thế giới giống như đều đã sáng ngời trở lại.
"Nguyệt nhi. Mặc kệ kiếp trước như thế nào. Nhưng mà ta hiện tại. Sẽ một mực ở bên cạnh nàng. Hiện tại coi như là nàng có đuổi ta đi. Ta cũng sẽ ở bên nàng." Bắc huyền Âm từ từ nói."Ta Bắc huyền Âm kiếp này. Người duy nhất ta không thể dời bỏ chính là nàng."
Sở chỉ Nguyệt thân thể cứng ngắc. Thật vất vả mới buông lỏng xuống. Miệng nàng môi giật giật. Thế nhưng không có thể nói ra nói cái gì.
Tay của nàng cũng không ôm lấy Bắc huyền Âm. Chẳng qua là tùy ý để hắn ôm.
Qua một hồi lâu. Nàng mới nói: "Bắc huyền Âm. Trong nội tâm của ta không thoải mái."
Bắc huyền Âm sững sờ. Nàng ý tứ này...
Nàng chậm rãi đẩy hắn ra. Bởi vì nàng sợ sẽ làm hắn bị thương.
"Trước kia sai một lần là đủ rồi. Hiện tại không nên lại sai nữa. Ta xem ý tứ Nhan Tiên. Ta cảm thấy được Thiên Tôn là muốn ngươi trở về Huyền Thiên điện."
"Vậy thì thế nào."
"Vậy ngươi hà tất còn nói với ta những thứ này. Chỉ cần ngươi trở về Huyền Thiên điện. Ngươi vẫn là một trong ba quân."
Bắc huyền Âm nhíu mày."Cái kia đều không quan trọng."
"Ngươi bây giờ còn không biết ba quân là như thế nào. Ngươi đương nhiên là nói không quan trọng." Sở chỉ Nguyệt nói."Ngươi xem Nhan Tiên. Trong thời điểm ta trọng mộng. Nàng là cái bộ dạng này. Ta bây giờ là Sở chỉ Nguyệt rồi. Nàng vẫn là bộ dạng đó. Người là phải trải qua sinh lão bệnh tử. Nhưng trong tam quân thì không như vậy. Ngươi có thể trường sinh bất tử. Ngươi có thể bỏ qua sao."
"Nhưng lại nếu là không có tâm. Thì sống và chết thì có gì khác nhau. Coi như là có thể trường sinh bất tử. Cái kia thì có ý nghĩa gì." Bắc huyền Âm hỏi ngược lại.
Sở chỉ Nguyệt sững sờ. Trước kia Viêm Minh cũng đã nói lời tương tự.
Quả nhiên. Bọn hắn đều là cùng một người.
Sở chỉ Nguyệt dừng một chút. Nói: "Là không có ý gì. Bất quá ta tình nguyện trường sinh bất tử. Cũng không nên vì một người. sống chung ngắn ngủi mấy chục năm sao. : "
"Ngươi..." Bắc huyền Âm chợt cảm giác tam bị nội thương nghiêm trọng.
"Cho nên nói. Rất nhiều chuyện cũng không thể nói rõ được. Ngươi có thể vì ta làm như vậy. Nhưng mà ta lại căn bản không muốn như vậy." Sở chỉ Nguyệt nói xong. Chính là quay người rời đi.
Bắc huyền Âm lẳng lặng ngồi ở chỗ kia. Cũng không có nói chuyện.
Sau đó Sở Niệm mới tiến đến cùng Bắc huyền Âm cùng một chỗ ngủ. Bắc huyền Âm liền hỏi: "Mẫu thân ngươi đâu."
"Mẫu thân đi ra." Sở Niệm hồi đáp. Hắn dụi dụi con mắt. Cũng là cảm thấy mệt nhọc.
Bắc huyền Âm sắc mặt âm trầm. Cũng liền không có nói nữa.
Sở chỉ Nguyệt ra tiểu sơn cốc. Cũng không có trở về Linh Ma Cung. Mà là trở về ngôi nhà nhỏ tại Lưu Sơn.
Tào nhà này trước kai nàng đã ở qua. Cái này qua trăm năm. Nàng nhìn ra được. Đây là một lần nữa tu kiến qua được rồi. Chỉ có điều bố cục gì gì đó cũng không phải có biến hóa rất lớn.
Sở chỉ Nguyệt rơi vào trong sân. Trước kia nàng chính là ở chỗ này nuôi dưỡng thai nhi. Cùng ngoại giới đoạn tuyệt.
Nàng lượn một vòng. Các vật kia đều không có dấu vết gì. Nhưng mà trọng hậu viện miệng giếng kia vẫn còn.
Nàng đi qua vừa nhìn. Trong lúc này đúng là phản chiếu lấy ánh trăng. Nàng nhẹ giọng cười cười.
Nàng nên tin ai. Nàng chạy tới hỏi Lý Dược Phong. Lý Dược Phong nhất định là sẽ không có nói thật cho nàng. Chuyện cho tới bây giờ. Nàng rõ ràng không phân biệt được là ai nói thật. Ai là nói dối.
Qua một hồi lâu. Nàng định rời đi. Mèo trắng lại khộng chịu rời đi.
"Làm gì vậy."
Sở chỉ Nguyệt hỏi.
Mèo trắng dùng móng vuốt sờ lên miệng giếng. Tựa hồ là đều muốn để cho Sở Chỉ Nguyệt nhìn xem chỗ kia.
Sở chỉ Nguyệt nhíu mày."Ngươi làm cái gì vậy."
Bất quá nàng cũng là ngồi xổm xuống đến. Nhìn nhìn.
Chỉ có điều hoàn cảnh quá mờ. Nàng vẫn dùng Hỏa huyền thuật chiếu sáng một chút.
Chỉ thấy trên tảng đá kia. Có khắc mấy cái chữ nhỏ."Đến sinh cùng ngươi gặp nhau."
Đằng sau những dòng này. Còn vạch lên ba phiết.
Sở chỉ Nguyệt thoáng cái liền trừng to mắt. Ngón tay đều đang run rẩy.
"Chứ kia là do Viêm Minh khắc nên. Ta cảm thấy được ghi không nhìn đưc[j rõ ràng lắm. Không bằng ta giúp ngươi cho ngươi một cái danh tự."
"Cái gì danh tự."
"A...... ta muốn phải đặc biệt một chút. Không bằng hay dùng ba phiết tỏ thay cho tên của ngươi thì thế nào."
"Hặc hặc. Tốt. Cái này nhiều bớt việc đi một việc. Vậy còn ngươi. Ta phải ngẫm lại ngươi dùng cái gì..."
"Không nên. Tên của ta nghe rất tốt."
...
Một đoạn này đối thoại bỗng nhiên hiện ra trong đầu Sở Chỉ Nguyệt.
Ánh mắt của nàng có chút ấm áp. Sau đó nàng mím môi. Ngón tay lần nữa xẹt qua mấy cái chữ.
Nàng đứng lên."mèo con. Chúng ta đi thôi."
Nàng xảo diệu tránh thoát tòa nhà cảu quản gia. Không có cưỡi mèo trắng. Chính mình chậm rãi xuống núi.
Chẳng qua là đi tới đi tới. Cũng cảm giác được đôi má có chút ngứa.
Nàng thò tay vừa sờ. Mới biết mình lại là lặng lẽ rơi lệ. Nàng hít mũi một cái. Cũng không biết là có cảm thụ gì.
Nàng rủ xuống con mắt. Nói: "Cái gì đến sau khi sống lại. Nói giống như là chính mình muốn tự sát vậy..."
"Khục khục. Tiểu nha đầu. Ngươi đang ở đây khóc cái gì vậy."
Bên phải. Bỗng nhiên có người nói chuyện.
Sở chỉ Nguyệt bị thanh âm kia hù dọa. Nàng quay đầu nhìn lại. Mới phát hiện bên phải hòn đá kia có một lão nhân đang ngồi.
Nàng nhìn chung quanh. Chung quanh nơi này đều rất hoang vu. Hơn nữa cũng chỉ có mình và lão nhân.
Nàng hỏi: "Lão gia gia. Ngươi là đang bảo ta."
Cái kia lão nhân đầu mặc một bộ áo choàng màu xám. Xùy xùy cười cười. Đã nói: "Đúng vậy. Cũng chỉ có một mình ngươi. Không phải bảo ngươi vậy thì ta nói với ai."
Sở chỉ Nguyệt đi tới. Nàng cũng thò tay lau đi vệt nước mắt trên gò má.
Lão nhân này một mình tại nơi này dã ngoại. Ngược lại là có chút kỳ quái.
Nàng hỏi: "Ngươi là lạc đường. Như thế nào muộn như vậy còn ở nơi này."
Lão nhân nhìn nàng một cái. Tự nhiên là sẽ không ông chinhs là tại nơi này đợi nàng.
Hắn cười nói: "Ta không lạc đường. Ta chính là tại nơi này ngắm trăng. Ngươi xem đêm trăng rất đẹp."
Sở chỉ Nguyệt cũng là nhìn nhìn. Nói: "Cái kia đích thật là nhìn rất đẹp."
"Tiểu nha đầu. Ngươi còn chưa trả lời ta. Ngươi vừa rồi tại sao lại khóc."
"Ta... Ta không có khóc. Chẳng qua là có chút việc không làm rõ được. Trong nội tâm của ta có chút lo lắng mà thôi." Sở chỉ Nguyệt nói.
Lão nhân nói: "Vậy là ngươi có chuyện gì lo lắng. nói ra hco ta nghe một chút. Khả năng lão nhân ta có thể giúp ngươi."
"Cái kia như thế nào có thể phân biệt được ai là người. Ai là quỷ. Ai nói thật ai nói dối."
"Nguyên lai là như thế này." Lão nhân nói."Kỳ thật việc này cũng không khó. Người nói ra xem nào. Nhiều khi đều là giả dối. Bất quá ta có một vật. Có thể giúp đỡ ngươi."
Nói qua. Liền lấy ra một hồ lô đẹp mắt.
"Đây là cái gì." Sở chỉ Nguyệt hỏi.
"hồ lô này dùng để biết được lòng của mọi người. Liền có thể biết chân tướng sự việc." Lão nhân kín đáo đưa cho Sở chỉ Nguyệt.
Sở chỉ Nguyệt suy đoán chất lỏng trong hồ lô kia chính là có tác dụng như vậy. Ngẩng đầu liền hỏi: "Cái này dùng như thế nào."
Nhưng lại ngẩng đầu. Đã không tăm hơi bóng dáng của lão nhân đâu.
Sở chỉ Nguyệt sững sờ. Lập tức là nhìn chung quanh.
"Lão gia gia. ." Sở chỉ Nguyệt cảm thấy có chút ngạc nhiên. Người đâu.
Có người ở trước mắt của nàng biến mất. Nàng rõ ràng lại không biết.
Cái kia lão nhân đến tột cùng là người hay vẫn là quỷ.
Nhưng mà hồ lô kia vẫn còn. Nàng nhìn xem. Trong ánh mắt tràn đầy nghi hoặc.
Mà vào lúc này. Vốn là có hai người cảu huyền thiên điện phát hiện ra Sở Chỉ Nguyệt. Giống như là muốn ra tay.
Còn không tới gần rừng cây. Đã bị nhất đạo tường băng ngăn trở lại.
"Ai. ." Hai người kia hô to một tiếng.
"Là ta." Chợt thấy. Cái kia lão nhân lại tư nhiên xuất hiện
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...