Thái Tử Phi Tối Cao

Không ngoài dự liệu của ta, đến lúc chạy đến thì đã thấy hai nam nhân đang đấu điên cuồng trên không. Nhưng hình như thần dược kia rất hiệu quả, Ảnh Hiên bị thương nghiêm trọng như vậy, mà mặt không đổi sắc, một giọt mồ hôi cũng không có. Trong khi Tử Thuần đã có vẻ mệt mỏi hơn hẳn, xem ra, thắng hay thua đã định rồi.

Ta không biết võ nên chỉ có thể đứng một bên nhìn bọn họ đánh, cũng không dám mở miệng để cổ vũ Hiên, sợ chàng sẽ mất tập trung rồi rơi vào thế hạ phong.

Có lẽ lần này ông trời thực sự muốn giúp chúng ta, Thế Hiên rất nhanh đã một kiếm đâm xuyên qua ngực của Tử Thuần.

“ Hự “ Tử Thuần mím môi, ngăn dòng máu đang trào ra . Hắn khuỵu xuống đất, ánh mắt uất hận nhìn Thế Hiên. Là hắn sai rồi, từ ban đầu không nên đưa thần dược đó cho nàng, nhưng vì sao lại đưa nó cho nàng? Hắn yêu nàng đến điên rồi sao? Sớm đã biết có ngày hôm nay, thế nhưng vẫn đưa nàng thần dược! Lúc đó hắn chỉ suy nghĩ muốn tặng cho nàng món quà đệ nhất vô nhị trên thế gian, món quà quý giá nhất , căn bản là chưa nghĩ đến chuyện này…

Nghiệp chướng! Đúng là nghiệp chướng!

Tử Thuần tuy đối với Hiên không tốt, nhưng hắn đối với ta lại rất tốt, hắn chăm sóc , yêu thương ta thế nào suốt thời gian qua, ta đều thấu hiểu. Có lẽ vì thế mà thấy hắn bị thương, thấy hắn đau như vậy, ta lại thấy tim mình cũng nhói lên một cái.

Thế Hiên đứng thẳng, thở dốc vài lần, thanh kiếm chĩa thẳng về phía Tử Thuần, khóe môi cong lên đầy sự phấn khởi :

“ Ha, Đại hoàng huynh gieo gió thì phải gặt bão! Những vết thương trên người đệ hôm nay, tuy không phải là huynh trực tiếp gây ra, nhưng cũng là gián tiếp! Hơn nữa, huynh còn nhiều lần đụng chạm đến thê tử của đệ. Tội đã nặng còn thêm nặng! Hôm nay hãy Nhị đệ ta đích thân tiễn huynh một đoạn đường, lấy cái chết của huynh tạ tội với những trung thần, người của ta đã bị huynh giết !”

Tử Thuần nhếch miệng cười, dòng huyết lệ bên khóe môi càng làm cho khuôn mặt hắn thêm phần yêu mị xinh đẹp, khó khăn thốt ra vài câu :

“ Âu Dương Tử Thuần ta dẫu có chết, cũng không chết trong tay ngươi!”

Dứt lời liền nhanh như cắt tung ra thứ bột gì đó, nhân lúc Hiên còn đang bị chặn đường liền chạy đến chỗ ta, dùng tay kéo ta đến bên bờ vực, ta hoảng hốt muốn đẩy Tử Thuần ra, miệng gào thét , thế nhưng hắn một chút cũng không để ý, nhún người kéo theo ta nhảy xuống vực.


“ A!”

“ Di Nhi! Di Nhi! Nàng ở đâu!” Thanh âm của Thế Hiên làm ta đang nhắm tịt mắt từ từ mở mắt ra, lập tức bị tình cảnh bây giờ dọa cho hồn bay phách tán.

“ Di Nhi! Nàng mau buông tay ra! Ta chết, thì nàng cũng phải chết theo!”

Bây giờ ta mới để ý, lúc rơi xuống, ta đã nhanh trí bám vào một cành cây, lơ lửng trên không cùng với Tử Thuần, mà bên dưới lại là vực sâu vạn trượng…

“ Tử Thuần! Ngươi điên rồi! Ta sao lại chết theo ngươi cơ chứ! Vốn dĩ muốn cướu ngươi, nhưng ngươi lại điên rồ như vậy!” Ta trừng mắt, cúi xuống nhìn bàn tay bạch ngọc đầy vết bầm tím đang nắm chặt lấy tay còn lại của ta, hận không thể gỡ nó ra.

“ Đúng vậy! Từ khi ta gặp nàng, ta đã điên rồi” Hắn không chút khó chịu, ngược lại còn phụ họa theo ta.

Ta á khẩu không biết nói gì, cố gắng hướng lên trên gọi :

“ Thế Hiên! Thế Hiên… Cứu ta ! Cứu ta a!”

“ Crắc..”

Tiếng gì vậy?

“ Crắc…”

A! Cành cây sắp gãy rồi! Không được, bây giờ nó mà gãy thì không phải ta thực sự sẽ tuẫn táng cùng Tử Thuần hay sao?

Không không! Ta không muốn đâu!

Nhất thời sợ hãi, lệ nóng viền quanh, ta sợ hãi nhìn Tử Thuần :

“ Chúng ta đi lên có được không? Ta… ta không muốn chết.. không muốn chết đâu.. Hu hu… Ngươi giỏi khinh công như vậy, nhất định có cách cứu chúng ta mà… Ta cầu xin ngươi..” Ta tin chắc, với công phu của hắn, dù cho bây giờ đang bị thương, cũng nhất định sẽ có cách cùng đưa ta và chính hắn lên trên.

Tử Thuần ngây người nhìn ta, trong lòng cảm xúc lẫn lộn. Ta còn đang nghĩ hắn sẽ không thèm đếm xỉa tới, nhưng ai ngờ đến khi giọt nước mặt mặn chát của ta rơi xuống khuôn mặt hắn, rồi lại chuẩn xác len lỏi và bạc môi của hắn, hắn mới nhắm mắt, lắc đầu mỉm cười nói :

“ Di Nhi, đến cuối cùng, nàng vẫn khiến ta xao động như vậy…” Thanh âm dịu dàng tựa trăng này đã rất lâu rồi ta mới nghe thấy từ hắn… Nhưng vì sao ta lại có linh cảm không tốt?

“ La Thiên Di, nàng hãy nhớ cho rõ cái tên Âu Dương Tử Thuần, nhớ kỹ, ngoài Thế Hiên ra, đã từng có người yêu nàng như sinh mạng… Chúc nàng hạnh phúc!”


Lần cuối cùng ta thấy là khuôn mặt mỉm cười ôn nhu của Tử Thuần, nụ cười mê hoặc không chút tạp niệm ,không chút tính toán, không chút mưu toan.

Sau đó, ta được Thế Hiên cứu lên, rồi nhào vào lòng chàng òa khóc thật to.

Ta thực sự không muốn Tử Thuần chết, thực sự không muốn. Nhưng lúc đó hắn lại lựa chọn buông tha cho ta, buông tay ta, rơi xuống vực sâu… Khoảnh khắc ấy, tim ta như ngừng đập, cũng hít thở không thông…

Từng kỉ niệm cứ như một cơn bão táp ùa về tâm trí ta, trở lại những ngày tháng đẹp nhất của ta và hắn…



“ Ồ? Muội là thái tử phi, Thất công chúa của Tử quốc sao?”

“ Vâng vâng, đúng là như vậy!” Được mỹ nam bắt chuyện, mắt ta sáng như sao, quên luôn chuyện hắn là kẻ thù.

“ Ha ha! Bổn vương đã nghe qua về muội…Có phải muội đã chế ra hai tuyệt tác không? Khi nào rảnh rỗi thì đến vương phủ chỉ giáo nhé!”



“ Có… có thể gọi huynh là mỹ nam ca ca không?”

“ Mỹ nam ca ca? Rất có cá tính…”



“ Lông con mèo này rất mượt, rất trắng, chi bằng lột ra làm áo choàng được đấy!”




“ Nàng đừng loạn, chỉ trỏ vào Hoàng Thượng là tội khi quân đấy”

“ Khi quân thì thế nào? Hiên đang ở trong tay các ngươi, bây giờ nếu ngươi giết ta, chàng nhất định cho dù có bị thương cũng sẽ vùng dậy một chưởng giết sạch!”

“ Vì sao?”

“ Hỏi thừa, vì ta là thê tử của..” Chữ cuối còn chưa nói hết , ta đã bị chặn lại, mà ‘cái thứ’ chặn lại đó chính là cánh môi đáng ghét của ai đó.

“ Từ bây giờ, nàng chính là thê tử của ta!”



“ Di Nhi, nàng phải nhớ kỹ, ngoài Thế Hiên ra, cũng từng có người yêu nàng như sinh mạng”

Tử Thuần …

Hi vọng kiếp sau, chúng ta có thể là bằng hữu tốt một lần nữa!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui