Tử Ảnh cắn chặt răng, hai tay ôm chặt Diệp Lạc, biểu tình bình tĩnh nhìn Tử Dạ, lạnh lùng, gằn từng tiếng nói “Không được!” Huynh đệ hai người, mắt lạnh đối nhau, thoáng chốc, trong lãnh cung lâm vào một mảnh tĩnh mịch, trong không khí tràn đầy mùi thuốc súng hết sức căng thẳng, ai cũng không dám phát ra một chút thanh âm, vốn Diệp Linh cũng đang giả bộ khóc sụt sùi, cũng không khỏi cắn chặt lấy môi, quên mất việc khóc. Tử Dạ môi mỏng lãnh khốc khẽ nhấc lên ý cười trào phúng , hắn châm chọc nhìn Tử Ảnh, cười lạnh nói “Hoàng đệ, xem ra, ngươi đối với tiện nhân này thật đúng là mối tình thắm thiết a, đáng tiếc, ngươi dù yêu nàng thế nào, tiếc rằng, nàng cũng chỉ có thể là chính phi của bản thái tử! Ngươi cho dù không cam tâm, ngươi cũng phải gọi nàng một tiếng hoàng tẩu! Ngươi bây giờ, chẳng lẽ là muốn trước mặt bản thái tử, đem phi tử bản thái tử mang đi sao?” Tử Ảnh trong lòng đau xót, lời Tử Dạ nói, giống như xát muối lên vết thương hắn! Ở một khắc này, tim của hắn đau đớn cơ hồ không thể hô hấp! Đúng vậy, hắn cho dù yêu nàng, dù không cam lòng thế nào, hắn đúng là vẫn còn gọi nàng một tiếng hoàng tẩu, cho dù hắn không muốn thừa nhận thế nào, nàng thủy chung vẫn là chính phi của Tử Dạ! Trong lòng đau đớn kịch liệt, làm thân thể hắn nhịn không được nhẹ nhàng run rẩy, ngay tại nháy mắt hắn thất thần, trên tay bỗng nhiên chợt nhẹ, Diệp Lạc đã rơi vào lòng Tử Dạ! Hắn chỉ cảm thấy trong lòng trống trải, theo bản năng thân thủ muốn đem Diệp Lạc đoạt lại, lại bởi vì ánh mắt Tử Dạ tràn đầy châm chọc khinh thường, mà cứng đờ lại. Qua thật lâu sau, Tử Ảnh mới chậm rãi hạ hai tay xuống, hắn nhìn Tử Dạ, trong đôi mắt đen xinh đẹp có quyết tâm chân thật cùng đáng tin cậy , dùng ngữ khí vô cùng kiên định , chậm rãi nói “Hoàng huynh, ta sẽ không buông tay ! Một ngày nào đó, ta sẽ từ trong tay ngươi đoạt lại nàng!” Tử Dạ lạnh lùng cười, dùng ngữ khí không chút tình cảm nào đáp trả “Ngươi vĩnh viễn cũng không có cơ hội như vậy, cho dù bản thái tử không cần , bản thái tử tình nguyện hủy, cũng sẽ không nhường cho ngươi!” Tử Ảnh mím chặt môi, nhìn thật sâu Diệp Lạc bị Tử Dạ ôm vào trong ngực liếc mắt một cái, trong mắt toát ra một tia không tình nguyện, sau đó thân thể cứng ngắc , cũng không quay đầu hướng ngoài lãnh cung đi đến. Diệp Linh ghen ghét nhìn một màn trước mắt này, trong lòng nàng hận đến cơ hồ chảy máu, dung nhan xinh đẹp vì phẫn nộ vặn vẹo thành một dúm , hai tay túm chặt làn váy, nàng thật hận! Tại sao lại như vậy? Tử Dạ không phải hận Diệp Lạc sao? Tại sao lại biến thành như vậy? Hắn hẳn là nên đem nữ nhân xấu xí kia tránh xa, hoặc là hung hăng dạy dỗ một trận rồi trục xuất khỏi cung mới đúng! Cớ sao lại là đem ả ta che chở ôm vào trong ngực??? Hắn sao có thể ở trước mặt nàng, ôm một nữ nhân khác? Hơn nữa còn là một nữ nhân xấu xí như thế ! Ở một khắc này, Diệp Linh hận không thể đem Diệp Lạc từ trong lòng Tử Dạ kéo ra! Nhưng nàng không có làm như vậy, mà là đứng lên, đi đến bên cạnh Tử Dạ, vẻ mặt ủy khuất nhìn Tử Dạ, ôn nhu nói “Dạ ca. . . . .” Mà Tử Dạ lại mặt vô tình nhìn nàng liếc mắt một cái, sau đó ôm lấy Diệp Lạc, bước đi ra ngoài. Thanh nhi lạnh lùng đứng ở một bên, nhìn Diệp Linh cứng đờ tại chỗ , bên môi nhấc lên ý cười trào phúng . Nhìn thấy ý cười của Thanh nhi, Diệp Linh thẹn quá thành giận, nàng hung hăng nhìn Thanh nhi, tức giận quát “Tiện tỳ, ngươi dám can đảm châm biếm bổn cung?” Thanh nhi khinh thường nhìn nàng liếc mắt một cái, sau đó xoay người hướng ngoài lãnh cung đi đến. Diệp Linh luôn luôn tâm cao khí ngạo, nào có thể chịu nhịn bị một hạ nhân vô lễ như thế? Trong cơn giận dữ nàng cao giọng hét lên: “Tiện nhân! Ngươi đứng lại cho bổn cung!” Thanh nhi dừng bước lại, lạnh lùng quay đầu, nhìn Diệp Linh, mặt không thay đổi nói ” Nhị tiểu thư, nơi này không phải Lưu Vân các của ngươi, cũng không phải Diệp phủ, nếu là ngươi muốn làm nhị tiểu như hay là sườn phi, nô tỳ khuyên ngươi một câu, ngươi vẫn nên quay về Lưu Vân các của ngươi cùng Diệp phủ để hiển uy phong của ngươi đi!” Diệp Linh tức giận đến cả người run run, nàng đi lên vài bước, mạnh giơ tay lên, hung tợn hướng Thanh nhi tát tới! Nhìn Diệp Linh vung tay, Thanh nhi châm chọc cười, tùy tay một trảo, một phát bắt được cổ tay Diệp Linh. Hơi hơi dùng sức nắm tay nàng, cười lạnh một tiếng, nói ” Nhị tiểu thư, nô tỳ khuyên ngươi tốt nhất không nên cử động, nếu không, thân mình yểu điệu quen chiều chuộng của ngươi chỉ sợ không chịu nổi một ngón tay của nô tỳ!” Nói xong, Thanh nhi nhẹ tay khinh đẩy, đem Diệp Linh đẩy ngã trên mặt đất, sau đó cũng không quay đầu lại bước đi ra ngoài. Diệp Linh bị Thanh nhi đẩy ngã xuống, nàng đau đến hét lên một tiếng, tức giận chỉ vào Thanh nhi mắng nhiếc: “Tiện nhân! Ngươi không được đi, ngươi dám đối đáp với bổn cung như thế? Bổn cung nhất định phải giết ngươi! Người đâu! Người đâu!” Diệp Linh tiếng thét chói tai, trong lãnh cung rộng lớn tiếng vang vọng lại, nơi này là lãnh cung hẻo lánh, lại sẽ có người nghe được tiếng la của nàng sao? Chạy tới cửa lãnh cung Thanh nhi bỗng nhiên dừng bước, nàng quay đầu nhìn Diệp Linh đang thở hổn hển, bỗng nhiên âm hiểm cười, hạ thấp thanh âm nói nhỏ: “Nhị tiểu thư, lúc này ngươi vẫn là nên chạy nhanh rời đi thôi! Hiện tại đã là đêm khuya rồi, nơi này chính là lãnh cung, là nơi từng không biết bao nhiêu phi tử chết oan ở đây, nếu ngươi không cẩn thận đánh thức các nàng, các nàng sẽ đi ra tìm ngươi lấy mạng đó nha!” Nói xong, Thanh nhi không hề để ý tới Diệp Linh đang ngã ngồi trên mặt đất, rất nhanh đi khỏi. Diệp Linh oán hận nhìn bóng lưng Thanh nhi rời đi, phẫn nộ nói ” Tiện tỳ kia, Bổn cung sẽ không bỏ qua cho ngươi, ngươi không được đi! Đứng lại cho ta!” Đáng tiếc, Thanh nhi cước bộ dần dần đi xa, trong lúc nhất thời, trong lãnh cung rộng lớn, chỉ còn lại có một người Diệp Linh, chung quanh giống như yên tĩnh lại, ngoài lãnh cung gió lạnh đang rít gào không ngừng, phát ra nức nở giống như thanh âm gào khóc thảm thiết, ánh nến ở trên bàn bị gió thổi không ngừng mà lay động, tản mát ra quang cảnh lúc sáng lúc tối, toàn bộ lãnh cung giống như âm trầm đi rất nhiều. Diệp Linh mở to hai mắt, nhìn chung quanh không ngừng chớp lên những bóng ma, nhớ tới lời Thanh nhi vừa mới nói, không khỏi rùng mình một cái, há miệng run rẩy đứng lên, hoảng sợ nhìn lãnh cung không có một bóng người , cảm giác như có cái gì đó ở nơi bóng tối đang theo dõi nàng. Bỗng nhiên, ở cửa sổ, phát ra một tiếng kẽo kẹt, Diệp Linh sợ tới mức hét lên một tiếng, nhắm tịt hai mắt, hướng ngoài cửa xông ra ngoài chạy vội đi!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...