Thái Tử Phi Thất Sủng

Diệp Lạc vẫn không nhúc nhích đứng dưới tàng cây mai, nàng giống như bị đông cứng lại, hai mắt nhìn về phương hướng Tử Ảnh biến mất, ánh mắt một mảnh trống rỗng u buồn. Ánh mắt Thanh nhi tràn đầy đồng tình , nhìn phương hướng Tử Ảnh rời khỏi, sau đó nhẹ nhàng đi đến bên cạnh Diệp Lạc, nhẹ giọng nói “Tiểu thư. . . . . .” Diệp Lạc thu hồi ánh mắt, nhẹ nhàng thở dài một hơi, thản nhiên đối Thanh nhi nói ” Thanh nhi, hoa đã đủ dùng rồi, chúng ta trở về thôi!” Nói xong, Diệp Lạc không để ý tới Thanh nhi muốn nói lại thôi , xoay người thản nhiên hướng lãnh cung cách đó không xa đi đến. Thanh nhi bất đắc dĩ nhún vai, sau đó cũng đuổi theo thân ảnh Diệp Lạc , bước nhanh đi theo. Mà ở sau lưng các nàng, cách đó trong bụi hoa rậm rạp không xa , một ánh mắt che kín hận ý , lạnh lùng, vô cùng oán độc nhìn thẳng bóng lưng Diệp Lạc, mãi cho đến khi thân ảnh Diệp Lạc cùng Thanh nhi biến mất ở vườn hoa. Diệp Linh sắc mặt âm trầm từ bụi hoa chậm rãi đi ra, hận ý che kín khuôn mặt, khăn thêu cầm trên tay bị nàng dùng sức xoắn thành một khối, cơ hồ muốn rách nát đi! Hôm nay, Tử Dạ chính mồm nói cho nàng biết, rằng Diệp Lạ chưa chết, trong lòng nàng tuy rằng hoài nghi, nhưng nàng cũng không để trong lòng, bởi cho dù Diệp Lạc không chết, lấy thái độ Tử Dạ đối với nàng ta thì dù sao cũng không có cơ hội hồi cung rồi! Nhưng nàng như thế nào cũng không nghĩ đến, ngay tại trên đường nàng từ thư phòng Dạ Vân điện trở về Vân các , đột nhiên truyền đến một tiếng thét kinh hãi, nàng vừa mới trong thư phòng bị Tử Dạ lạnh nhạt, chính là đang một bụng oán khí , lúc này nghe được có người chăng biết quy củ hô to gọi nhỏ như thế, trong lòng không hờn giận, liền hướng phương hướng tiếng kinh hô đi tới, nàng muốn nhìn, là cung nhân lớn mật nào làm bậy chăng biết quy củ như thế! Ai biết rằng, nàng đi tới nơi này, lại nhìn thấy một màn Diệp Lạc cùng Tử Ảnh ôm nhau! Thấy một màn này, lòng đố kị hừng hực cơ hồ đem nàng bao phủ, Ứng vương kia tự cao tự đại, vài ngày trước nhục nhã nàng , cư nhiên hôm nay lại đem nữ nhân xấu xí cái gì cũng không bằng nàng ôm vào trong ngực! Nàng còn nhớ rõ, hôm ấy nơi phế tích Lạc cung, Ứng Vương nhìn nàng khinh bỉ, không chút lưu tình nào , hung hăng nhục nhã nàng! Hắn nói, hắn không phải Tử Dạ, hắn sẽ không thích nữ nhân dâm tục như nàng vậy! Mà nay, hắn lại tìm mọi cách che chở đem nữ nhân xấu xí này ôm vào trong ngực! Nghĩ đến đây, Diệp Linh hận đến cơ hồ đem đôi môi đỏ mỏng manh cắn nát, nàng rốt cuộc có gì kém Diệp Lạc? Nàng từ nhỏ thông minh hơn người, biết thư biết lễ, hơn nữa, có bề ngoài mỹ mạo, nữ nhân xấu xí kia chẳng có điểm gì có thể cùng nàng so sánh? Đang lúc mọi người ánh mắt hâm mộ tập trung vào nàng luôn luôn tâm cao khí ngạo, cho tới bây giờ cũng không đem Diệp Lạc tướng mạo thường thường để vào mắt, mà nàng như thế nào cũng không có nghĩ đến, nữ nhân xấu xí nàng luôn xem thường không để vào mắt , cư nhiên có thể dễ dàng chiếm được lòng Ứng Vương kiêu ngạo tuấn mỹ kia! Mà nàng, tâm tình nàng thổ lộ với hắn, lại bị hắn vô tình giẫm lên nhục nhã! Nhục nhã như vậy bảo nàng làm sao có thể chịu được? Diệp Linh trong mắt lóe lên hận ý nồng đậm! Diệp Lạc, nàng tuyệt đối sẽ không bỏ qua! Nhìn phương hướng Diệp Lạc biến mất, trên mặt Diệp Linh lộ ra một chút ý cười ác độc. Tiện nhân, ngươi cho là ngươi trốn ở chỗ này, là có thể bình yên vô sự sao? Hừ! Nếu bị người biết, ngươi còn chưa có chết, hơn nữa còn tránh ở trong lãnh cung Dạ Vân điện cùng nam nhân khác hẹn hò, ngươi, sẽ có kết cục gì đây? Bóng đêm chậm rãi buông xuống, cảnh sắc chung quanh bắt đầu trở nên có điểm mờ mịt, mà bóng Diệp Linh kia cười lạnh dữ tợn , làm người ta thoạt nhìn không rét mà run, qua thật lâu sau, Diệp Linh mới hàm chứa cười lạnh, chậm rãi hướng Lưu Vân các đi đến. Lãnh cung. Diệp Lạc lặng yên ngồi ở trên ghế cũ nát, hai hàng lông mày khẽ nhíu. Không biết vì sao, tuấn dung ưu thương của Tử Ảnh lại lẩn quẩn trong đầu nàng mãi chưa tan, đối mặt với Tử Ảnh như vậy, lại chuyện cùng Tử Dạ trong vách núi hôm nọ, khiến lòng nàng hơi nhói lên đau đớn. Thanh nhi bưng đồ ăn nóng hổi đi đến, nàng cầm khay trong tay nhẹ nhàng đặt ở trên bàn, sau đó nhẹ giọng đối Diệp Lạc nói ” Tiểu thư, ăn trước chút điểm tâm đi!” Diệp Lạc chậm rãi lắc lắc đầu, nhẹ giọng nói “Thanh nhi, muội không cần làm mấy thứ đó, ta bây giờ không muốn ăn.” Không biết vì sao, nàng gần đây thường cảm thấy thân thể rất mệt mỏi, điểm tâm đưa lên nàng cũng không ăn nổi. Thanh nhi đi đến bên cạnh Diệp Lạc, ngồi xuống, chần chờ một chút, hỏi “Tiểu thư, có phải người đang suy nghĩ chuyện vừa mới nãy?” Diệp Lạc khẽ lắc đầu, trong lòng nàng hiện tại rầu rĩ , nàng cũng không biết, nàng rốt cuộc suy nghĩ cái gì, nàng hiện tại tiến cung cấp tốc bất đắc dĩ, vốn muốn vào cung trợ Tử Dạ đăng cơ, liền lặng yên rời đi, nhưng bây giờ ở trong lúc vô ý bị Ứng Vương là phát hiện hành tung, vậy là nàng lại bị cuốn vào một hồi cuồng phong bạo vũ không thể tránh khỏi ư? Thanh nhi thấy Diệp Lạc trầm tư nhíu mày, bỗng nhiên nói “Tiểu thư, nô tỳ cảm thấy, Ứng Vương đối tiểu thư là thực tâm! Nô tỳ hôm nay đi ra ngoài thăm dò tin tức, nghe Yến đào tỷ tỷ nói, thời điểm Lạc cung bị thiêu, Ứng Vương tưởng tiểu thư còn ở bên trong Lạc cung, gấp đến độ ngất đi, này Ứng Vương nha, anh tuấn lại ôn nhu, đối tiểu thư lại là si tình khó tìm, tiểu thư, người thành thật nói cho nô tỳ, người có hay không động tâm?” Diệp Lạc nghe xong lời Thanh nhi nói, sắc mặt trầm xuống, nhẹ giọng mắng nói ” Thanh nhi! Không nên nói bậy!” Thanh nhi bị Diệp Lạc mắng, không dám nói nữa, nhẹ nhàng thè lưỡi, sau đó nói “Được rồi, nô tỳ không nói là được! Tiểu thư, đồ ăn mau nguội, người hay là trước dùng bữa thôi!” Diệp Lạc sắc mặt trầm lại, nghiêm giọng nói “Thanh nhi, về sau không được nói bậy nữa! Muội đừng quên, ta sớm đã gả đi rồi! Thế nào có thể cùng với nam tử khác dây dưa? Như vậy, ta chẳng phải là. . . . chẳng phải là. . . . . .” Câu nói kế tiếp, Diệp Lạc không nói thêm gì nữa. Thanh nhi cúi đầu, cũng biết chính mình liều lĩnh, lỗ mãng, tiểu thư sớm đã cùng thái tử kết hôn, như thế nào có thể cùng Ứng Vương ở một chỗ đâu? Ai, xem ra, mối tình thắm thiết của Ứng Vương , tiểu thư chỉ sợ là sẽ cô phụ! Thanh nhi trong lòng thở dài, không dám nhắc lại, cùng Diệp Lạc lặng yên ăn chút điểm tâm . Bỗng nhiên, cửa sổ cũ nát nơi lãnh cung vang lên một tiếng “Ai?” Thanh nhi tỉnh táo đặt chén đũa trong tay xuống, hướng nơi phát ra âm thanh kêu to.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui