Thái Tử Phi Thăng Chức Ký

Lục Ly đứng hầu bên
cạnh tôi, mí mắt hạ thấp, điệu bộ rất thành kính, hai tay chắp lại,
không biết đang cầu xin điều gì. Tôi nghiêng tai cố lắng nghe nhưng chỉ
nghe thấy mấy từ “mong Bồ Tát phù hộ”, không nén được, khẽ hỏi: “Ngươi
đang xin Bồ Tát cái gì thế?”.

Lục Ly mở to mắt, cẩn thận quan sát xung quanh, sau đó ghé sát vào tai tôi thì thầm: “Con xin Bồ Tát phù
hộ, để cho Giang thị bệnh liệt giường!”.

Tôi thất kinh, đưa mắt nhìn Lục Ly.

Lục Ly nhìn tôi vẻ đắc ý, sau đó nghiêm mặt, cúi đầu xuống tiếp tục thành kính cầu xin…

Nha đầu này! Tôi, tôi… tôi không biết phải nói gì.

Nội thị được Hoàng hậu cử đi xem tình hình đã quay trở về, bẩm báo với
Hoàng hậu và Thái hậu: “Triệu vương không nguy hiểm đến tính mạng, có
điều bị gãy cánh tay và chân…”.

Tôi nghe mà không khỏi hoảng sợ.
Cùng là ngã ngựa, sao Giang thị lại không may như vậy? Chẳng lẽ là vì
người cô ta ít thịt hơn tôi?

Tôi lại nghe thấy Hoàng hậu hỏi: “Đã tìm ra nguyên nhân ngã ngựa rồi chứ?”.

Nội thị đáp: “Đã tra ra rồi ạ, không hiểu sao yên ngựa bị ai đó đặt kim
sắt, khi Triệu vương phi cúi người xuống đánh bóng thì chiếc kim ấy đâm
vào mình ngựa, khiến nó hoảng sợ hất Triệu vương phi xuống”.

Tôi
nghe vậy càng kinh ngạc, nói như vậy là có người đã cố ý hại Giang thị?
Nhưng sao cô ta sớm không ngã, muộn không ngã mà lại nhằm đúng lúc tôi
vừa ngã xong mới ngã lăn ra đấy?

Mẹ kiếp, rốt cục là đứa chết tiệt nào đã hại tôi?

Hoàng hậu vẫn đang chất vấn người nội thị, khí thế như Bao Hắc Tử đang xử án: “Ngựa của Hoàng thất sao lại để cho kẻ nào lén đặt kim ở đó?”.

Nội thị đang định trả lời thì Thái hậu im lặng nãy giờ bỗng lên tiếng: “Đến ngựa của chủ mà cũng không trông nom cho tốt, đám chăn ngựa của Triệu
vương phủ đúng là vô dụng, giữ bọn chúng lại làm gì, đánh chết bọn chúng đi là xong. Ngươi ra nói với bọn chúng, hãy đưa Giang thị về Triệu
vương phủ dưỡng thương trước đi, Triệu vương thi đấu xong sẽ về”.

Nội thị nghe nói vậy, đưa mắt nhìn Hoàng hậu vẻ thận trọng rồi vội cúi đầu đáp: “Tuân lệnh”, sau đó quay người chạy ra ngoài.

Tôi nghe vậy cứ ngây ra, một hồi lâu mà đầu óc vẫn không hiểu, lại nghe
thấy Thái hậu từ bi như Bồ Tát gọi tôi: “Bồng Bồng à, lại đây để ta nhìn xem nào. Vừa rồi bị thương có nặng không? Làm ta lo muốn chết đi được”.

Tôi đau khổ vạn phần. Bồng Bồng, đúng vậy, đây chính là khuê danh của
Trương thị, Trương Bồng Bồng, vừa nghe đã thấy rất ngây thơ, ấu trĩ, lại nghe tên của Giang thị mà xem, Giang Ánh Nguyệt, mọi người nói thử xem, liệu có sánh được với nhau không?

Ông chủ lớn nhất là Thái hậu
đã lên tiếng, tôi tất nhiên không dám không tuân theo, chỉ có thể nhân
lúc đứng lên hít một hơi thật sâu, cố gắng kéo khoé miệng về phía hai
tai, sau đó… ưỡn ngực, ngẩng đầu, vểnh mông… đi từng bước một tới chỗ
Thái hậu.

Khi tôi vẫn còn cách chỗ Thái hậu một đoạn khá xa thì bà đã chìa tay về phía tôi.

Tôi nhủ thầm trong lòng, mỹ nhân vẫn cứ là mỹ nhân, đến chín mươi chín tuổi vẫn cứ là mỹ nhân. Con người mà, phải tìm ra sự tồn tại của cái đẹp
vượt qua cả thời gian… Nghĩ vậy, khoé môi của tôi càng nhếch cao hơn,
chìa cánh tay không bị thương về phía Thái hậu.

Thái hậu kéo tôi
ngồi xuống bên cạnh mình, mỉm cười, nói: “Môn đánh bóng này vốn không
phải dành cho phụ nữ. Hồi Tiên đế còn sống ta cũng đã mấy lần khuyên
rồi, nhưng Tiên đế là người đã quyết chuyện gì thì nhất định không thay
đổi”.

Tôi thực sự không thể đối phó được với tình huống nay, đành cúi đầu giả bộ ngoan ngoãn, trong khi Thái phi bên cạnh thì thỉnh
thoảng lại xen vào mấy câu pha trò. Thái hậu quay sang, đưa tay khẽ vỗ
vào mu bàn tay của tôi, dịu dàng nói: “Tính tình của Thái tử giống hệt
như Tiên đế Cửu Thành, chắc Bồng Bồng đã chịu khổ không ít, đúng
không?”.

Tôi nhủ thầm trong lòng, chỉ có đầu đất mới dám kể tội
chồng với bà nội hắn, dù thế nào thì con cháu trong nhà họ vẫn cứ thân
thiết hơn. Vì thế, tôi hồi tưởng lại biểu hiện của Thẩm mỹ nhân vừa nãy, cũng cúi đầu xuống, chậm rãi đáp: “Điện hạ đối xử với con rất tốt”.

Thái hậu cười, nheo mắt nhìn tôi rồi quay sang các cung tần mỹ nữ khen: “Chỉ có Bồng Bồng là hiểu chuyện, Tiên đế quả nhiên là không nhìn lầm
người”.

Vì ông chủ lớn nhất đã nói vậy, người dưới tất nhiên phải phụ hoạ theo. Trương thị nhất thời được tôn vinh như thể người nhà
Trời, người thì nói Trương thị tính tình dịu dàng, người thì nói Trương
thị hiền thục, người lại nói Trương thị có khuôn mặt đoan trang, phú
quý…

Ồ, sao không nghe thấy ai nói Trương thị đằng trước căng, đằng sau nở nhỉ? Đó mới là ưu điểm nổi bật nhất trong các ưu điểm!

Thái hậu chuyển chủ đề khiến những người ngồi trên lầu xao nhãng việc theo
dõi trận đấu. Đến tận lúc nghe thấy tiếng reo hò của quân sĩ ở phía
ngoài, những người đàn bà đang nói đến chuyện trang điểm ở trên lầu mới
giật mình nhận ra cuộc thi đã kết thúc. Đội áo vàng dưới sự dẫn dắt của
Tề Thịnh, mặc dù bị tổn thất hai “đại tướng” nhưng vẫn thắng đội áo xanh một quả, giành ngôi quán quân.

Trên sân, hai đội xếp thành hai
hàng riêng biệt. Hoàng đế cưỡi ngựa leo lên bục tuyên bố ban thưởng, Tề
Thịnh thúc ngựa ra khỏi hàng, bước lên bục cao với tư thế rất hùng dũng, đón lấy cờ gấm trong tay Hoàng đế, sau đó thúc ngựa đến trước đài, một
tay ghìm cương để con ngựa dừng lại, tay kia giơ cao lá cờ trước gió,
tướng sĩ bá quan bốn bên vang lên tiếng hoan hô vang dội…

Trước cảnh tượng ấy, tôi không thể không thừa nhận, tuy Tề Thịnh có đầu đất một chút, nhưng võ công thì rất tuyệt.

Thái hậu nhìn Tề Thịnh rồi lại quay sang nhìn tôi, trong tiếng hô vang dội
của mọi người, bà nhẹ giọng thì thầm với tôi: “Ta gặp Tiên đế lần đầu
tiên vào năm mười sáu tuổi, Tiên đế nói rằng sẽ lấy ta, mãi cho đến năm
ta hai mươi ba tuổi, cuối cùng Tiên đế cũng lấy ta làm Hoàng hậu, khoảng thời gian ta chờ đợi đúng bảy năm. Đời người đàn bà, có được mấy lần
bảy năm đâu. Mọi người đều khuyên ta không nên chờ đợi nữa nhưng ta
quyết không nghe. Ta nghĩ, ông ấy đã nói rằng sẽ lấy ta thì ta phải chờ
đợi và tin tưởng ông ấy. Sau này, mặc dù trong lòng ông ấy có người khác nhưng ta biết trong lòng ông ấy cũng có chỗ cho ta, vì thế ta không kêu ca, oán thán mà cứ lặng lẽ chờ đợi, cuối cùng Tiên đế đã không phụ ta.
Tiên đế từng nói, Thịnh nhi giống ông ấy nhất, tuy tính tình bướng bỉnh
nhưng rất thông minh, nhạy cảm, ta tin Tiên đế. Bồng Bồng đã lấy Thịnh
nhi rồi thì hãy tin tưởng ở Thịnh nhi”.

Những lời lẽ chân thành của Thái hậu khiến tôi trực trào nước mắt.

Ông Trời ơi, sao ông lại không công bằng với con như vậy! Khi con là đàn
ông, ông không chịu để con gặp được một người phụ nữ hiền thục, biết
điều như vậy, đến bây giờ khi tôi là đàn bà thì ông lại bắt tôi làm một

người phụ nữ hiền thục, biết điều…

Nước mắt rưng rưng, tôi gật đầu, đáp: “Vâng, cháu tin…”.

Tôi tin… tôi tin cái khỉ gì ở anh ta? Sao bà không đi hỏi trước xem Tề Thịnh có tin tôi không đã?

Giang Ánh Nguyệt bị người nào đó lén để kim dưới yên ngựa, những người có mặt ở dưới đó đều biết tôi và cô ta không hợp nhau, bây giờ cô ta lại bị
gãy xương hai chỗ, liệu tôi có được yên thân không? Tên đầu đất Tề Thịnh kia liệu có bỏ qua cho tôi không?

Tôi… tôi muốn khóc, Thái hậu ơi là Thái hậu, sao bà không gọi Tề Thịnh xuống dặn trước mấy câu đi?

Trận đấu vừa kết thúc, Hoàng đế dìu Thái hậu, dẫn theo một đoàn thê thiếp
theo trở về cung, những người khác thu dọn xong cũng giải tán.

Mặc dù Triệu vương nãy giờ vẫn ở đó nhưng hồn vía đã theo Giang thị về
Vương phủ từ lúc nào, bây giờ xem như được giải thoát, không chào ai lấy một tiếng, cưỡi ngựa lao như bay về.

Nhà xí huynh trước khi rời
đi còn nhìn tôi bằng con mắt thông cảm, Leo cây công tử thì thẳng thắn
hơn nhiều, trực tiếp đi tới khẽ mắng tôi: “Cô thật ngốc, sao không tìm
đại một cái cớ mà tới chỗ Thái hậu ở mấy hôm rồi hãy tính?”.

Tôi
muốn nói lại chẳng biết nói gì, muốn khóc nhưng không khóc nổi. Sao
người ta cứ nhất định cho rằng tôi đã hại Giang thị cơ chứ?

Quay
đầu lại thì thấy Tề Thịnh đang nhìn tôi bằng vẻ mặt sa sầm, thấy tôi đưa mắt nhìn, anh ta khẽ hừ một tiếng rồi quất ngựa đi. Tôi cân nhắc một
lúc rồi thận trọng theo sau Tề Thịnh trở về Đông Cung. Quả nhiên, vừa về đến cổng Đông Cung đã thấy Tề Thịnh ngồi trên yên ngựa chờ tôi, thấy
tôi đi tới mới xuống ngựa, roi còn không kịp trao cho nội thị đã kéo tay tôi lôi vào Đông Cung.

Tôi vừa phải cố gắng đi theo, vừa dùng
lực vùng tay ra khỏi anh ta, trong bụng mừng thầm vì anh ta không nắm
vào cánh tay bị đau.

Tề Thịnh đi một mạch, còn tôi thì cũng một
mực vùng ra mà không kêu lên một tiếng, trong bụng chỉ thì thầm một câu: Nếu nói lý với đầu đất thì ngươi còn đầu đất hơn cả đầu đất!

Tề
Thịnh lôi tôi đi được môt đoạn, có lẽ thấy bực vì tôi đi rất chậm, hoặc
bởi tôi vùng vẫy quá dự dội, nên cuối cùng không nhịn nổi mà trực tiếp
vác tôi lên vai, bước thật nhanh về phía điện của tôi.

Đầu tôi chúc xuống đất, không thể nào mà bình tĩnh được nữa, tôi cất tiếng chửi: “Đồ đầu đất nhà ngươi, mau thả ông đây xuống!”.

Tề Thịnh vác tôi vào trong điện, giơ chân đạp cửa đánh “ầm” một cái, sau
đó vô cùng nghe lời, ném tôi xuống giường, chiếc roi ngựa trong tay vung lên, chỉ nghe “xoảng” một tiếng, tất cả những đồ sành sứ bày bên phải
giường đều bị anh ta quất hết xuống đất. Tôi sợ đến mức nhắm chặt mắt
lại theo bản năng, sau đó nghe thấy Tề Thịnh bình thản nói: “Cởi quần áo ra”.

Tôi sững người. Gì cơ? Giọng điệu và nội dung câu nói hoàn toàn chẳng hợp nhau tí nào!

Tôi mở mắt nhìn, Tề Thịnh vẫn đang nghịch chiếc roi ngựa trong tay, liếc
nhìn tôi, miệng không nhanh không chậm nhắc lại: “Cởi quần áo ra”.

Trống ngực tôi đập dồn dập, anh ta định… bạo lực gia đình à?

Tề Thịnh có vẻ đã sốt ruột, chiếc roi ngựa trong tay lại vung lên… Tốt
rồi! Mấy món đồ sứ phía bên trái giường lại theo chân đồng đội mà đáp
xuống đất.

Chứng kiến cảnh tượng ấy, chân tay tôi lập tức nhanh
nhẹn hơn, cởi đai áo, chỉ loáng một cái đã cởi hết quần áo trên người,
sau đó hai tay nhấc chiếc quần lót duy nhất còn lại, ngẩng đầu hỏi Tề
Thịnh: “Cái này… cũng phải cởi ư?”.

Biểu hiện của Tề Thịnh… ồ, rất… đặc sắc?

Tôi thật không hiểu, cũng là một mũi hai mắt như ai, làm sao khuôn mặt của Tề Thịnh có thể truyền tải nhiều hàm nghĩa như vậy?

Kinh ngạc, nghi ngờ, xấu hổ, phẫn nộ…

Trong chốc lát tôi cũng không sao hiểu được đồng chí này thế nào nữa. Chẳng
phải anh vừa bảo tôi cởi quần áo ra đó sao? Tôi nhanh nhẹn đến thế cơ
mà, anh lại tỏ thái độ cái gì? Không lẽ anh chê tôi cởi… quá nhanh à?
Hay là trước hết tôi phải nắm chặt cổ áo hô to: “Đừng! Đừng…”.

Dù gì thì tôi cũng đã từng là đàn ông, làm thế chẳng phải là ra vẻ làm màu à?

Ánh mắt Tề Thịnh vẫn ở trên người tôi, thuận theo ánh mắt của anh ta, cuối
cùng tôi cũng hiểu ra, lập tức đưa tay lên che hai điểm trên ngực.

Động tác ấy của tôi cuối cùng cũng khiến cho Tề Thịnh động đậy.

Đúng là thế rồi, tôi nghĩ, vấn đề quả nhiên nảy sinh ở đó!

Có điều, chuyện này cũng không thể trách tôi được. Hơn hai mươi năm qua,
hai tay của tôi đã quen với việc chỉ che cho một điểm, bây giờ bỗng
nhiên bắt tôi phải che thêm tận hai điểm nữa thì cũng phải cho tôi có
thời gian thích nghi chứ?

Tề Thịnh vẫn lặng lẽ nhìn tôi.

Tôi mừng thầm, may mà trước khi cởi quần tôi còn hỏi anh ta một câu, nếu
không bây giờ đã cởi hết cả ra thì chỉ với hai bàn tay, làm sao tôi che
được cả ba chỗ cùng lúc chứ. Nếu vậy có lẽ chỉ còn nước úp tay lên che
mặt mà thôi.

Ôi, các nữ đồng bào, các vị đúng là chẳng dễ dàng gì…

Tôi vẫn còn đang cảm thán thì Tề Thịnh nãy giờ im lặng đột nhiên có hành
động. Anh ta bước lên hai bước, với lấy chăn gối trên giường ném lên
người tôi, hung dữ ra lệnh: “Quấn vào!”.

Tôi không nói được câu
nào, cảm thấy đàn ông thật là giả dối. Đằng nào thì cũng từng ngủ với
nhau rồi, có cần phải che che đậy đậy như thế không?

Tôi cố gắng
thò đầu ra khỏi đám chăn mền, nhìn Tề Thịnh một cái, thấy anh ta vẫn
trợn mắt tức giận, đành phải quấn chăn quanh người, hỏi anh ta: “Sau đó
thì sao?”.

Những sợi gân xanh trên trán Tề Thịnh giật giật mấy
cái, anh ta không nói gì mà dựng tôi ngồi dậy trên giường, thò tay ra
kéo chăn của tôi.


Bây giờ thì tôi thực sự chẳng hiểu gì, cũng rất mâu thuẫn, anh ta kéo chăn của tôi, tôi nên kêu lên “Đừng, đừng” và
giãy dụa né tránh, hay là buông hai tay ra một cách thoải mái?

Tôi thực sự cảm thấy rối trí. Trước đây tôi luôn cho rằng tư duy của phụ nữ rất khó hiểu, còn bây giờ thì tôi thừa nhận là tôi đã sai.

Tay vẫn nắm chặt lấy mép chăn, tôi bình tĩnh hỏi Tề Thịnh: “Rốt cuộc là chàng muốn làm gì?”.

Tôi cân nhắc, nếu anh ta dùng roi thật, thì việc tôi nắm chặt lấy chăn là
tốt, nếu anh ta lại làm việc khác, thì có chút đồ trên người khả năng
chiến thắng của tôi cũng lớn hơn…

Bàn tay của Tề thịnh hơi run, sau đó anh ta nghiến răng kéo tuột một góc chăn, lộ ra chỗ vai bị thương của tôi.

Lúc lăn từ mình ngựa xuống vai tôi đập xuống đất trước, sau đó mới lăn một
vòng. Tuy không gãy xương nhưng vai bị bầm tím, cánh tay cũng bị sái.

Tề Thịnh nhìn kỹ vết tím rồi túm lấy cánh tay tôi kéo thử.

Tôi đau tới mức há miệng ra thở, Tề Thịnh nhìn thấy, khẽ cười lạnh hai
tiếng rồi vừa xoa gân cốt cho tôi, vừa cười châm biếm: “Bây giờ thì biết đau rồi chứ? Lúc ngã sao không biết sợ sẽ ngã gãy cổ? May là va vào Hạ
Binh Tắc, nếu là người khác, chưa chắc ghìm được dây cương, không khéo
con ngựa đã dẫm chết nàng, nhẹ thì cũng làm cho nàng gãy mấy đốt
xương!...”.

Để chứng tỏ rằng không phải mình cố ý ngã, tôi liên tiếp xuýt xoa mấy cái.

Tề Thịnh vẫn tiếp tục châm biếm.

Trời ạ, thân là đàn ông mà sao anh ta nhiều lời như vậy chứ?

Tôi cố nhịn, nhịn tới mức chẳng còn tâm trạng nào xuýt xoa nữa, chỉ nghiến chặt răng giữ im lặng.

Đột nhiên Tề Thịnh nói: “Nếu đau thì cứ kêu lên”.

Làm gì mà đau đến mức ấy. Hơn nữa, tôi đâu phải là đàn bà, kêu cái gì mà kêu?

Đột nhiên lực tay của Tề Thịnh mạnh hơn, tôi đau tới mức buột miệng kêu lên mấy tiếng thảm thiết.

Còn Tề Thịnh thì lại cười, ghé sát vào tai tôi khẽ nói: “Kêu thêm mấy tiếng nữa, nếu không thì vở kịch nãy giờ diễn tốn công à?”.

Tôi liếc nhìn anh ta một cái, không hiểu ý tứ trong câu nói ấy.

Tề Thịnh tiếp tục uy hiếp: “Nếu nàng không kêu, đừng trách ta thật sự dùng roi với nàng đấy”.

Tôi liếc nhìn chiếc roi ngựa mà anh ta đặt bên cạnh giường, quyết định
trước mắt cứ làm theo anh ta thì tốt hơn, đáp: “Chàng để thiếp suy nghĩ
một lát”.

Tề Thịnh nhìn tôi, không nói gì.

Tôi liền hồi tưởng các bộ phim từng xem ở kiếp trước, phim tình cảm thì không nhiều, phim kinh lại xem không ít.

Tôi quay lại hỏi Tề Thịnh: “Chàng muốn kêu to hay nhỏ?”.

Tề Thịnh vẫn không nói gì.

Tôi nghĩ, có lẽ anh ta cũng đang không biết chọn loại nào, bèn quyết định
thay anh ta: “Bị roi quất thì chắc chắn là kêu to rồi”.

Nói xong, tôi lấy tay vuốt lên cổ rồi học vai nữ chính trong các bộ phim kinh dị, kêu thật to một tiếng.

Tề Thịnh giật nảy người.

Tôi quay người lại hỏi anh ta: “Được chưa?”.

Gân xanh trên trán Tề Thịnh lại giật giật mấy cái, anh ta hít một hơi thật sâu, đáp: “Thấp hơn một chút”.

Một khi ông chủ đã đưa ra yêu cầu, người làm thuê như tôi tất nhiên là
không dám trái ý, vì vậy tôi hạ thấp giọng một quãng tám, đều đặn kêu
lên.

Tề Thịnh vẫn bóp bên vai bị thương cho tôi, đột nhiên hỏi: “Vì sao lại muốn va vào Hạ Binh Tắc?”.

Tôi uể oải đáp: “Vì sau lưng thiếp không có mắt, va vào ai thì là người đấy”.

Tề Thịnh không nói gì.

Tôi bỗng thấy lo lắng, thầm nghĩ, không lẽ anh ta đã thấy được ý đồ định
lôi kéo thế lực nhà họ Hạ của tôi? Nhưng tôi đã kịp làm gì đâu, anh ta
quá thần thông quảng đại chăng?

Tôi vừa ngạc nhiên vừa nghi hoặc, mải suy nghĩ xem câu nói ấy của Tề Thịnh có ý gì, vì thế không còn để
tâm vào việc kêu ra miệng nữa, âm thanh trở nên yếu ớt, chỉ là “a, a”
mấy tiếng cho có.

Hồi còn nhỏ, thầy giáo dạy chúng tôi làm việc
gì phải chú tâm vào việc ấy, nhất định không được phân tâm. Lúc đó tôi
chẳng mấy để ý, đến lúc nay vừa phân tâm một tí, tôi lập tức cảm thấy bi đát.

Chờ đến lúc tôi trấn tĩnh lại, cánh tay của Tề Thịnh đã rời khỏi bả vai và đang trượt ra sau lưng…

Đó là một vị trí rất nhạy cảm, có thể tấn công xuống phía dưới, cũng có thề rút về phòng thủ ở phía trên.

Người tôi cứng đơ, cố đè nén đám da gà da vịt chuẩn bị khởi nghĩa, quay đầu lại nhìn Tề Thịnh.

Đôi môi của Tề Thịnh hơi nhếch lên, ánh mắt có chút u ám.

Tôi ngoái cổ lại nhìn bả vai rồi lại nhìn Tề Thịnh, nói với giọng rất bình
thản: “Lưng của thiếp không bị bầm, không cần bóp đâu”.

Vẻ mặt
của Tề Thịnh không thay đổi, chỉ riêng mấy đường gân ở góc trán là giật
rất mạnh. Tôi không nói gì nữa, đưa mắt nhìn anh ta, ánh mắt cố tỏ ra
cực kỳ trong sáng, giống hệt như cô bạn gái của tôi hồi đại học.

Mùa đông năm đó, để chinh phục cô ấy, tối nào tôi cũng tìm cớ hẹn cô ấy ra
ngoài nói chuyện, nhưng hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình, cô gái ấy lờ
tịt hàng loạt những ám hiệu của tôi. Rồi đến một buổi tối gió lạnh se
sắt, khi tôi một lần nữa thất bại đưa cô trở về ký túc xá, cô đã nhìn
tôi với vẻ rất khó xử, khẽ hỏi: “Chúng ta có thể không ra ngoài vào buổi tối nữa được không? Trời lạnh quá, có gì thì cứ nói qua điện thoại…
nhé?”.


Lúc ấy, tôi đã nhìn sâu vào đôi mắt trong sáng không lẫn
một tia tạp chất nào của cô hồi lâu, cuối cùng mới mỉm cười khẽ gật đầu.

Thế là, cô gái ấy vui mừng ra mặt. Lúc đó tôi thật sự rất muốn bóp chết cô ta…

Tôi nghĩ, tâm trạng của Tề Thịnh lúc này cũng chẳng khác tôi khi ấy là mấy.

Bàn tay của anh ta để im trên lưng tôi, cách cổ tôi chừng tám tấc, cách eo
lưng chừng tám tấc hai. Tôi lặng lẽ nhìn anh ta, trong lòng hơi hồi hộp, không biết bàn tay của anh ta sẽ di chuyển lên trên hay tiếp tục vươn
xuống dưới…

Ánh mắt của Tề Thịnh bỗng sáng bừng, bàn tay cũng rời khỏi lưng tôi, khoé môi nhếch lên vẻ châm biếm rồi đứng dậy, lặng lẽ
rời đi.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, nằm lăn ra giường.

Lục Ly
từ phía ngoài vội đi vào, nhìn thấy mảnh vỡ trên sàn nhà, càng cuống
quýt bổ nhào về phía tôi, không kịp nhìn xem người tôi có vết thương nào không đã sụt xịt kêu lên: “Nương nương, nương nương sao thế? Thái y, để em đi gọi thái y!”.

Tôi đưa tay kéo Lục Ly lại: “Quay lại đây!”.

Lục Ly mở to mắt nhìn tôi, muốn khóc lại không dám.

Tôi thực sự không biết phải nói gì với nha đầu này, định trưng ra bộ mặt
nghiêm khắc, nói: “Thái y có thể tuỳ tiện gọi chắc? Sao ngươi không giữ
được bình tĩnh thế? Cũng không xem xem ta có bị thương không đã!”.

Lục Ly mím môi, nín thở, đưa bàn tay run rẩy kéo tấm chăn trên người tôi
xuống, một hồi lâu không động tĩnh gì, vẻ mặt đờ đẫn, đôi mắt hạnh mở
to, làn môi nhỏ hơi hé mở, rõ ràng đang rất kinh ngạc.

Ôi, dáng vẻ thật sự mê người…

Vẻ ngạc nhiên trên mặt Lục Ly dần được thay thế bằng vẻ vui mừng, cô khẽ kêu lên: “Thái tử điện hạ, người, người, người…”.

Tôi đưa tay bịt miêng Lục Ly, nghiêm nghị nói với cô: “Thái tử điện hạ dùng roi quất ta, tất nhiên là không dám gọi thái y. Mấy chỗ sây sát ở chân
ta lại rỉ máu rồi, em mang nước lại đây để ta rửa vết thương, sau đó bê
chậu nước ấy đi ra đi vào vài lần, làm ra vẻ rất nghiêm trọng. Tiếp theo đem chỗ thuốc ta dùng còn lại hôm qua đi bôi khắp phòng, làm sao cho
mùi càng nồng càng tốt, cuối cùng thì đem bộ quần áo ta mặc trên người
hôm nay ra một chỗ vắng để đốt đi”.

Ánh mắt của Lục Ly lộ rõ việc không hiểu. Mặc dù vậy nàng vẫn gật đầu.

Tôi lại dặn: “Mấy ngày tới không được để người khác tới phục vụ, chỉ cần một mình em là đủ”.

Lục Ly lại gật đầu rất mạnh, sau đó vội vã đứng dậy đi ra ngoài.

Tôi lại giữ chặt lấy cô: “Mấy việc ấy chưa cần vội, bây giờ em bóp vai cho ta trước đã”.

Mặc dù tay của Tề Thịnh không còn đặt trên lưng tôi nữa nhưng hơi ấm thì
vẫn còn đó, điều ấy khiến tôi cảm thấy rất chán ghét, muốn tìm cách để
xoá đi.

Bàn tay nhỏ nhắn của Lục Ly dịu dàng bóp lên lưng tôi.

Tôi đang thầm đoán, không biết ngày mai ai sẽ là người tới thăm đầu tiên? Là Triệu vương? Hay là Leo cây công tử?

Hoàng hậu có sai người tới không? Bà già ấy tuy là mẹ kế Tề Thịnh, nhưng lại
là mẹ đẻ của Nhà xí huynh. Hôm nay bà ta hỏi như thế, rõ ràng là cố ý
tìm hiểu căn nguyên, may mà bị Thái hậu ngăn lại, nếu không lửa giận có
khi đã lan sang người tôi rồi cũng nên.

Thiêu cháy tôi, không lẽ không ảnh hưởng đến Tề Thịnh?

Vì mải nghĩ, tôi thừ người ra. Lục Ly cũng đột nhiên dừng tay lại. Tôi
quay lại nhìn, thấy nàng đang khẽ cắn môi, vẻ mặt dường như đang suy
nghĩ rất lung, một lúc sau mới lên tiếng: “Nương nương, mấy hôm nữa nhắn trong nhà gửi một ít Bát trân ích mẫu hoàn đến, được không?”.

Tôi hơi ngây người, trước mặt lại hiện lên khuôn mặt gầy gò của Tống thái y, lúc đó mới hiểu rõ ý của Lục Ly.

Lục Ly ngồi bên cạnh vẫn sốt sắng khuyên: “Nương nương, thái độ của Thái tử điện hạ đối với nương nương đã khác hẳn trước rồi. Nương nương phải tóm lấy cơ hội này, nhanh chóng sinh hoàng tử mới được!”.

Tôi ngồi
dậy, chỉ vào chiếc trụ sơn son thiếp vàng, đe doạ Lục Ly: “Nếu em còn
nhắc đến chuyện ấy thì ta sẽ đập đầu vào kia cho em xem!”.

Lục Ly sợ quá, đưa hai tay lên che miệng, nói không rõ lời: “Nô tì không dám, nô tì không dám!”.

Tôi nheo mắt lại, vừa lòng nằm trở lại giường, hỏi Lục Ly vẻ không mấy chú
tâm: “Này, em nói xem, ngày mai ai sẽ tới chỗ chúng ta đầu tiên?”.

Lục Ly suy nghĩ một hồi: “Em không biết, nương nương thử nói xem?”.

“Thực ra ta cũng không biết”, tôi đáp.

Lục Ly và tôi cùng liếc người kia, coi thường lẫn nhau.

Ngày hôm sau, quả nhiên có người đến thăm. Có điều người đầu tiên lại là Lâm Thị - mẹ đẻ của Hạ Binh Tắc, phu nhân của Trung thư Thị lang, cháu gái
của danh tướng Lâm Hiển nổi tiếng một thời, cháu họ bên nội của Thái
hậu…, một con hổ cái có thể đánh chồng phải chạy vào chuồng ngựa lúc nửa đêm.

Thật sự đáng tiếc thay cho cái họ yếu ớt ấy!

Từ
trước tới nay tôi luôn rất sợ kiểu đàn bà dữ dằn này, thế nên vừa nghe
tin bà ta tới, tôi lập tức dậy khỏi giường, ngoan ngoãn ngồi chờ.

Nói về quan hệ họ hàng, tôi còn phải gọi bà ta một tiếng “cô”, nhưng xét về thứ bậc, bà ta phải gọi tôi là nương nương.

Vì sớm đã nghe danh, tất nhiên tôi không để bà ta dập đầu, vừa nhìn thấy
bà ta có ý đấy, tôi vội vàng bảo Lục Ly đỡ bà ta dậy, mời ngồi xuống ghế và dâng trà lên.

Tôi nhân cơ hội đưa mắt quan sát con hổ cái ấy. Mặc dù không còn trẻ nhưng bà ta vẫn khá đẹp. Quả nhiên con người ta
không thể nhìn mặt mà bắt hình dong, Hạ Lương Thần lúc trước lấy bà ta
chắc là vì bị hình thức bề ngoài đánh lừa, đến khi hối hận thì đã muộn
mất rồi. Ai mà dám bỏ con gái làm họ Lâm? Không muốn làm quan nữa chắc?

Lâm thị tỏ ý tạ lỗi vì chuyện con trai bà đã va ngã tôi, tôi cũng tỏ ra độ lượng, vờ nói mấy lời vỗ về.

Đúng lúc hai chúng tôi đang khách sáo nói chuyện với nhau, bên ngoài bẩm có Dương Nghiêm cầu kiến.

Tôi chẳng mấy bất ngờ, nhà xí huynh vì thân phận không tiện nên không thể
đích thân đến, đương nhiên phải cử tâm phúc tới thay rồi.

Tôi sai nội thị truyền Dương Nghiêm vào. Chỉ loáng qua một cái Dương Nghiêm đã
vào trong điện. Vừa nhìn thấy Lâm Thị đang ngồi đấy, anh ta sững người,
vẻ nhanh nhẹn lập tức được thay bằng bộ dạng nghiêm túc, ngoan ngoãn vái chào tôi, sau đó tìm một chỗ cách xa Lâm Thị nhất ngồi xuống.

Lâm Thị mượn cớ xin cáo từ, tôi sai Lục Ly tiễn ra ngoài.

Chờ cho Lâm Thị đi khuất hẳn, Dương Nghiêm mới đưa tay lau mồ hôi trên
trán, nói: “Trời! Con hổ cái ấy cũng đến à? Làm tôi phát khiếp!”.

Tôi ngạc nhiên: “Sao ngươi lại sợ bà ta đến thế?”.

Dương Nghiêm vẫn còn chưa hết kinh sợ, đáp: “Là vì cô chưa biết sự lợi hại
của con hổ cái ấy thôi. Bà ta có thể đánh Hạ Lương Thần gần chết, có lần còn đuổi ông ấy tới nhà chúng tôi, dọa tôi chết khiếp. Kể từ đó tôi
thề, sau này thà là đi tu chứ không bao giờ lấy loại đàn bà dữ dằn như
vậy”.

Tôi nghe xong, ấn tượng về Dương Nghiêm bỗng thay đổi hẳn. Hiểu được như vậy, chứng tỏ anh ta cũng không phải một gã ngốc.

Đang nghĩ thế thì nghe thấy Dương Nghiêm khẽ nói: “Có phải… cô bị đánh thật không đấy?”.

Trong chốc lát tôi không biết phải nói gì, bụng thầm kêu lên, đúng là một gã

thẳng như ruột ngựa, thẳng tới mức sắp thành ngốc luôn rồi.

Trong điện còn vài cung nữ và nội thị, tôi đành phải sai họ đi chỗ khác, vẫn
chưa kịp nói gì thì anh ta vươn cổ ra, nói: “Nói vậy thì đó là sự thật?
Thái tử quả thật không phải đàn ông! Mà cô cũng thật ngốc quá, tôi đã
bảo cô đến chỗ Thái hậu tránh mặt ít ngày, cô lại không chịu nghe”.

Tôi sầm mặt xuống, không nói gì.

Dương Nghiêm lôi ra một chiếc lọ nhỏ màu trắng đưa cho tôi: “Đây! Cửu ca bảo
tôi đưa cho cô, nói là dùng nó không để lại sẹo đâu”.

Tôi đón lấy chiếc lọ, thuận tay đặt lên bàn.

Dương Nghiêm lại nói: “Cô dùng nhiều một chút cho chóng khỏi, còn kịp đi hành cung nghỉ mát”.

Tới hành cung nghỉ mát, chuyện này tôi cũng đã nghe nói tới, có điều không
có ý định đi. Đi theo Hoàng đế, Thái tử, Hoàng hậu cùng bầy đoàn thê tử
đó thì có gì vui, chẳng bằng đóng cửa cung lại rồi nghịch nước với một
bầy mỹ nhân!

Tôi đang cân nhắc thì nhìn thấy ánh mắt của Dương
Nghiêm cứ lướt qua lướt lại trên mặt tôi, thỉnh thoảng còn trượt xuống
dưới cổ, trông cứ như muốn lột trần tôi ra không bằng.

Hừ! Ngày
trước, tôi có háo sắc thật thì cũng không dám như anh ta lúc này. Thằng
nhóc này chắc trước khi ra khỏi cửa đã để quên đầu ở nhà, chỉ mang theo
mỗi lá gan thì phải?

Đột nhiên Dương Nghiêm len lén tiến gần đến
bên tôi, cười hì hì: “Này, kỹ thuật dùng roi của Tề Thịnh quá là giỏi,
không hề để lộ ra ngoài! Nếu không ngửi thấy mùi thuốc trong điện thì
tôi cũng không dám tin là cô bị đánh!”.

Tôi giận tới mức mặt biến sắc. Trước đây tôi nghĩ rằng, chỉ có Tề Thịnh mới là đầu đất, không ngờ Dương Nghiêm lại còn là máy bay chiến đấu trong đoàn quân đầu đất!

Có lẽ Dương Nghiêm đã thấy được vẻ giận dữ trong ánh mắt của tôi nên vội
lùi về phía sau, cười nói: “Cô đừng giận, Giang thị còn thảm hại hơn cô
cả trăm lần, đến giờ e rằng vẫn chưa tỉnh được. Tề Thịnh cố nén không
đánh vào mặt cô, xem như đã tiến bộ rất nhiều rồi!”.

Tôi định
đánh cho anh ta một cái, nhưng chợt nhớ tới chuyện tối hôm qua tôi đã bị người khác “đánh”, chân tay sao có thể nhanh nhẹn như thế được, chỉ có
thể ngồi yên, một hồi lâu vẫn giữ nguyên tư thế.

Dương Nghiêm rời ánh mắt khỏi tôi với vẻ thất vọng, có điều biểu hiện ấy thoáng qua rất
nhanh, thay vào đó là nụ cười bắng nhắng cố hữu, hướng về phía tôi chắp
hai tay lại, cười nói: “Cáo từ, hẹn gặp lại ở hành cung!”.

Tôi sai Lục Ly tiễn khách, bản thân thì ngồi yên trên ghế.

Lục Ly tiễn Dương Nghiêm ra ngoài, tiện thể đưa cung nữ bên người Hoàng hậu vào gặp tôi.

Tôi chỉ muốn chửi: Mẹ kiếp, cái chức Thái tử phi này đúng là không phải là
dành cho người mà! Chỉ cần một ngày chưa lên ngôi hoàng hậu thì cho dù
sau lưng có mọc lên hai cái đuôi, ngươi vẫn cứ không bằng một con gà
rừng! Gà rừng ít ra cũng còn được tự do chạy nhảy chơi đùa, còn tôi thì
có được làm thế không? Có dám làm thế không?

Tôi hít một hơi thật sâu, thẳng người lên, tiếp tục đón khách…

Cứ thế đến cuối ngày, các vị khách với đủ mọi loại âm mưu mới ra về hết.

Lục Ly đóng cửa đi vào, tôi vẫn ngồi thẳng lưng, cất tiếng gọi: “Nhanh lại
đây rút hết kim cho ta. Ta sắp chết đến nơi rồi đây này!”.

Lục Ly cuống quýt chạy đến, cẩn thận gỡ mấy chiếc kim nhỏ cài phía sau cổ áo
tôi, mắt đỏ hoe: “Nương nương cũng thật là! Việc gì phải chịu khổ thế,
chảy máu rồi đây này! Cứ cáo ốm không tiếp khách có phải hơn không!”.

Tôi vừa cử động cổ và eo lưng tê dại, vừa nói: “Như thế mới giống thật, nếu không làm sao có thể qua mặt được những người ấy!”.

Nếu giả vờ bị đau tới mức nằm liệt giường không tiếp khách được, những
người ấy lại càng tin là tôi giả vờ, chi bằng để bọn họ tận mắt nhìn
thấy cho yên tâm.

Đến tối, Tề Thịnh trở về, Lục Ly khuyên tôi lợi dụng việc hôm nay, mời anh ta tới để bàn bạc.

Tôi tỏ thái độ cực kỳ coi thường trước lòng dạ hẹp hòi của Lục Ly. Cái gì
mà bàn bạc, chẳng qua cũng chỉ là mượn cớ bàn việc công mà làm chuyện tư thôi! Liệu có đáng để tôi phải lết cái thân thể “ốm đau bệnh tật” này
đến lấy lòng “ông chủ” không?

Hơn nữa, kinh nghiệm trong chốn
quan trường của Lục Ly còn rất ít. Ông chủ đúng là thích những nhân viên chăm chỉ, tích cực, nhưng tuyệt đối không thích cái kiểu tích cực đến
mức can dự cả vào những phần việc không phải của mình. Chức vụ của tôi
là thái tử phi chứ đâu phải là cố vấn thái tử. Kiêm nhiệm nhiều chức vụ
không chứng tỏ là ông chủ coi trọng bạn, chỉ chứng tỏ ông ta muốn bóc
lột bạn đến tận xương tuỷ mà thôi.

Đáng tiếc Lục Ly không hiểu
điều đó, thế nên vừa nghe tôi nói không đi gặp Tề Thịnh, khuôn mặt của
cô dài ra không ít, thiếu mỗi nước viết câu “chỉ tiếc rèn sắt không
thành thép” lên đó nữa thôi.

Tôi khuyên: “Lục Ly à, đàn ông không thích những người đàn bà hoa tay múa chân chỉ đạo mình đâu. Chúng ta bỏ đi, dành thời gian ấy mà làm việc khác!”.

Lục Ly là người thích
động não, nghiêng đầu suy nghĩ một lát rồi nói với tôi, giọng không giấu nổi phấn khích: “Em hiểu rồi, nghe mọi người nói, tiện nhân Giang thị
bị thương rất nặng, Triệu vương thậm chí phải cho mời Khưu thái y đang
nghỉ phép tới, mất cả nửa ngày mới nối xong xương, đến chập tối hôm nay
mới tỉnh dậy. Chúng ta hãy tìm cách cho thứ gì đó vào thuốc của cô ta,
làm cho tiện nhân ấy…”.

Tôi thầm thán phục tư duy linh hoạt của Lục Ly, vội xua tay: “Nha đầu, bớt nghĩ linh tinh đi!”

Lục Ly chớp chớp đôi mắt trong veo nhìn tôi, vừa ngạc nhiên vừa khó hiểu.

Tôi cũng lấy làm lạ, sao nha đầu này lại có thể dùng giọng ngây thơ đến thế để nói ra những chuyện đê tiện như vậy? Không biết tôi nên nói cô là
lương thiện hay là ác độc đây?

Đàn bà, đúng là một loài động vật kỳ lạ.

Lục Ly tưởng tôi tức giận, sợ đến mức run rẩy, quỳ sụp xuống bên giường,
luôn miệng nhận tội: “Nương nương bớt giận, nô tì sẽ không chọc tức con
tiện nhân ấy nữa!”.

Tôi rất cảm kích, vội gật đầu: “Đúng thế, Giang thị ở cách xa chỗ chúng ta như vậy, chẳng cần phải chọc tức cô ta! Chi bằng…”.

Mắt Lục Ly sáng bừng, vội vàng tiếp lời: “Nương nương sáng suốt, người cần
phải chấn chỉnh bây giờ là Trần Lương Đệ. Tối qua cô ta còn bê cả một
bát canh hạt sen, làm bộ làm tịch tới chỗ Thái tử điện hạ. Rõ ràng là cô ta muốn nhân lúc sức khoẻ của nương nương không tốt, tìm cách quyến rũ
Thái tử đây mà!”.

Tôi há hốc miệng, hồi lâu không nói được câu gì.

Lục Ly biết là tôi tức giận, lại càng bất bình, nghiến răng nghiến lợi nói: “Nương nương, thời gian vừa rồi nương nương không quản lý bọn họ, lũ
cáo ấy không ngồi yên được nữa rồi, tất cả đều tìm cách dụ dỗ Thái tử
điện hạ!”.

Cuối cùng thì tôi cũng định thần lại, chậm rãi khép
miệng, nhưng không nén được, hỏi: “Này, sao em biết Trần Lương Đệ mang
canh hạt sen chứ không phải là chè bát bảo?”.

Lục Ly mở to đôi mắt hạnh, cuối cùng cũng im lặng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui