Edit: Đỗ Đỗ
Trong “chiến trường nam nhân”…
An Nhị Gia thành thục, mạnh vì gạo bạo vì tiền đang được một đám quan viên vây ở giữa. Nhị gia âm thầm đắc ý quả nhiên mị lực của mình không hề giảm!
An Đại lang tuy không giỏi ăn nói, nhưng với khuôn mặt ngay thẳng, cả người mang đến cảm giác quang minh lỗi lạc. Vì thế không ít các tiền bối trong quan trường đang thầm nhanh chóng tính toán trong nhà mình còn có những tiểu cô nương nào chưa thành thân muốn gả cho An Đại lang.
Về phần An Tam lang, đi ngang qua một đám người hâm mộ có, ghen tỵ có, cố ý tìm ra khuyết điểm của chàng. Nhưng không lâu sau, An Tam lang trở thành mặt trời sáng chói, vây xung quanh là một đám sao hâm mộ.
An Ngũ lang lại không có nhiều người để ý. Không ít bạn bè cùng trang lứa không muốn đi lên để người khác so sánh bọn họ với “mỹ nhân” An Ngũ lang mặt mày như ngọc, có lẽ bọn họ giống như những kẻ thô ráp, không được mài giũa mà tỏa sáng. Thực là muốn khóc!
An Ngũ lang không vội, ngồi xuống cầm lấy điểm tâm, thầm nghĩ nữ nhân nhà mình ra khỏi cửa thật là phiền toái, mất thời gian. Hắn sớm đã đói bụng, nhưng trên bàn đều là điểm tâm ngọt. An Ngũ lang có chút không hài lòng. Khác với hắn, Thập lang cùng Thập Nhất nương mỗi ngày đều ăn một chút đồ ngọt mới có cảm giác nhân sinh ngọt ngào. Ngũ lang hắn chỉ thích ăn thịt! Các loại thịt!
Ở góc bàn, một mâm thịt khô hấp dẫn sự chú ý của hắn. An Ngũ lang mắt sáng ngời, lập tức với tay cầm lấy một cách gọn gàng.
Không sai, thịt này làm cũng không cứng lắm, ăn khá ngon miệng, nhưng vẫn không bằng thịt khô do Thập Nhất Nương làm. Sớm biết thế này, hắn sẽ lấy nhiều thịt khô một chút để mang tiến cung. Lúc nãy trên xe nhàm chán, hắn đã ăn sạch thịt khô trong túi rồi.
An Ngũ lang ăn uống thoải mái, không hề cố kỵ đã hấp dẫn ánh mắt một số người. Bọn họ bởi vì sợ thất lễ nên giống như mấy con chuột nhỏ, đứng trong góc ăn điểm tâm. Không phải ai tham gia cung yến đều là người giàu có, chỉ một số ít quan viên mới có nhiều của cải, nên điểm tâm này nọ đối với họ quả thực rất hấp dẫn, hận không có nhiều cái miệng để ăn cho thỏa thích.
“Tỷ tỷ, cho thêm một mâm thịt khô nữa!”. An Ngũ lang giữ chân một cung nữ mỉm cười.
Cung nữ bèn đỏ mặt, thật là một nam nhân tuấn tú, nàng lập tức gật đầu thật mạnh. “Không thành vấn đề, nô tì lập tức mang đến”. Dù sao mục đích của mọi người đến đây cũng là để nói chuyện, trên mặt bàn bánh trái gì cũng không quan trọng mà.
An Ngũ lang quang minh chính đại nói với cung nữ những cái mình muốn ăn muốn uống khiến cho đám quan viên xuất thân nghèo khó vô cùng ngưỡng mộ. Thật trâu bò! Người này, dám coi hoàng cung như phòng bếp nhà hắn!
An Ngũ lang nhìn nhìn sắc mặt một vài người, hắn có chút ngượng ngùng bởi trên bàn chỉ có duy nhất một mâm thịt lại bị hắn ăn sạch, ăn như kiểu sợ kiếp sau hắn sẽ làm khất cái. Hắn cười thật tươi với cung nữ: “tỷ tỷ xinh đẹp ơi, có thể lấy thêm vài mâm thịt khô nữa không, người xem bọn họ cũng chưa ăn vài miếng đâu”. Hắn đã học được vài phần bộ dáng không biết xấu hổ của Thập lang, ít nhất trong cách gọi từ cô nương đến lão bà vẫn có chút hữu dụng, quả nhiên sử dụng tuyệt chiêu khen ngợi nữ nhân xinh đẹp, đáng yêu thì mọi việc đều thuận lợi.
Cả khuôn mặt nàng cung nữ đều biến thành màu hồng nhạt, lâng lâng bưng tới vài mâm thịt khô.
An Ngũ lang đĩnh đạc đặt mông ngồi xuống, ngoắc một vài người hắn cho rằng thích ăn thịt giống mình: “Các vị, đến ăn vài thứ đi, cung yến cả canh giờ nữa còn chưa bắt đầu đâu, ăn no trước đã”. Hơn nữa, theo kinh nghiệm của hắn, bây giờ là mùa đông, chờ đến lúc đồ ăn đặt lên mặt bàn thường đã lạnh, không bằng ăn điểm tâm, thịt khô nhiều một chút.
Vài vị quan viên xuất thân cơ hàn bước đến cùng An Ngũ lang hàn huyên, rồi một lúc sau, càng có nhiều người tiến đến, những vị quan xuất thân thấp kém vốn rất khó tiến nhập vào giới quý tộc, cho dù có đến tham gia cung yến cũng chỉ loanh quanh giao tiếp với những người cùng giới như mình, đâu ngờ gặp phải một An Ngũ lang kỳ lạ, chỉ nhìn bề ngoài ai ngờ được lại là một hán tử. Một hán tử khí khái mười phần!
“Lục ca, người đang làm gì thế?” Thập lang tò mò khi thấy Lục lang đang cầm giấy bút hí hoáy viết.
“Ta đang thu thập tư liệu cho thoại bản nói về những cảnh tượng ở hoàng cung”.
Thất lang có chút hoang mang: “Ơ, Thảo Căn tướng quân? Lần trước chẳng phải đang viết về hoa khôi thanh lâu sao?”
Lục lang cười tủm tỉm: “Tiếp theo sẽ viết đến cung yến xảy ra án mạng, Hoàng thượng mệnh lệnh cho Thảo Căn tướng quân đi tra án.”
Thất lang càng hoang mang: “Tướng quân mà lại đi điều tra án? Đây chẳng phải là việc của Hình bộ sao?”
Lục lang nghiêm túc nhìn hắn: “Dùng lời của mẫu thân, thoại bản không cần để ý chuyện hợp hay không hợp, chỉ nhìn việc người ta có hoan nghênh hay không mà thôi”.
Thất lang không nói gì, đi tới hỏi An Nhị lang: “Nhị lang ca, có nhiều người mua thoại bản Thảo Căn tướng quân hay sao?”
An nhị lang cười tủm tỉm nói: “Đúng vậy, nhiều, mỗi ngày đều có rất nhiều người chờ đợi Lục lang ra sách, Lục lang, mau ra bộ thứ ba đi!”.
Lục lang gật gật đầu, đưa đến cho An Nhị lang: “Nhị Lang ca, huynh xem tình tiết này thế nào? Trong cung yến, công chúa gặp riêng Thảo Căn tướng quân để bày tỏ tấm lòng, nhưng lại bị tướng quân cự tuyệt, công chúa giận dữ, cảm thấy hắn không cho mình mặt mũi. Do đó khi có án mạng phát sinh, liền ra lệnh cưỡng chế hắn đi phá án…”
An nhị lang vỗ tay nói: “Ý tưởng tốt lắm, chỉ cần nghe qua, ta đã tưởng tượng được cảnh người mua sách sẽ chật ních cả Bách Thư các”. Bách Thư các là do An Nhị lang mới lập ra, trong đó dùng mười một châm ngôn mẫu thân đã nói, tập trung những thoại bản cẩu huyết trong vòng một trăm năm nhằm hủy diệt người đọc một cách tàn nhẫn không mỏi mệt.
Lục lang vô cùng đắc ý: “Đương nhiên, ta tập trung vào những tuấn nam mĩ nữ mà Thập Nhất nương nói đến, những chuyện cung đình hầu tước, âm mưu cẩu huyết, sao có thể không đắt khách?”
Ha ha, một nơi thâm nghiêm như cung cấm lại có thể gặp riêng công chúa? Những thị vệ kia đều là kẻ bất tài sao? Hơn nữa, công chúa lại có quyền ra lệnh cho một tướng quân đi tra án sao? Hình bộ không kháng nghị sao? Thập Nhất Nương nói đã chết là ăn khớp sao? Cái hợp lý lại bị bao phủ bằng mấy điều cẩu huyết? Thất lang hết nói nổi, hắn chỉ mong sao đời này không có người phát hiện hắn là huynh đệ với Lục lang -kẻ viết ra những thoại bản cẩu huyết kia, càng không hy vọng bị người ta phát hiện hắn là huynh đệ với Nhị lang - người đang giữ độc quyền hàng trăm thoại bản cẩu huyết trong Bách Thư các kia nữa.
“Nhị ca, sao huynh lại rảnh rỗi ở đây? “ Lục lang kỳ quái hỏi: “không phải huynh vừa mới đi xã giao, mở rộng chuyện làm ăn buôn bán sao?”.
An nhị lang cầm chén rượu, vừa uống vừa đảo mắt nhìn quanh một lượt, sau đó cười tủm tỉm nói: “Ta đang nghỉ ngơi, vừa mới vung tiền như rác để thuyết phục được vài người… khụ khụ… có thưởng thức, có năng lực, có tiền đồ,… đi theo ta đến Tây Bắc buôn bán… đồ cổ”.
An Thất lang vội nói: “Nhị ca, huynh đừng uống rượu nữa, thật sự, nếu uống thêm chút nữa, những khách nhân sẽ bị lời nói của huynh mà bỏ chạy hết”.
An Nhị lang vì lời này mà tỉnh lại đôi chút, hắn hôm nay không nên vung tiền như rác, nghĩ đến cảnh hốt bạc về sau mà vui mừng, cao hứng uống rượu, phải biết rằng Kim Sơn sông biển rộng dài, hắn vẫn cần phải thận trọng.
An Thất lang khôi phục tinh thần, nhìn một đám nhà giàu mới nổi đi đến chỗ An Nhị lang, hắn sai lầm rồi, hắn làm cho Nhị ca say túy lúy, cảm thấy con số tổn thất của Nhị ca sẽ tiếp tục tăng lên.
…***************…
(Tại khu vực của nữ nhân)
“Đó là cháu gái An Quốc công, thực mập!”.
“Ta nghe nói An Tam gia dáng vẻ giống như thần tiên, phu nhân của hắn cũng là mỹ nhân thế gian hiếm thấy, cho nên An Tam lang mới có thể tuấn tú như vậy, nhưng An Thập Nhất tiểu thư lại không có chút nào ưu điểm của cha mẹ”.
“Cũng không hẳn vậy, Thập Nhất nương ngũ quan xinh đẹp nhưng lại quá mập, nếu gầy đi 10 cân thì sẽ đẹp”.
“Chẳng qua do nàng ta xuất thân cao quý, xét về dung mạo vẫn kém xa chúng ta, ta đây, nửa năm qua đều chưa ăn thịt để có thể bảo trì dáng vẻ”.
Thật ra lỗ tai ta rất thính, thanh âm của bọn họ tuy nhỏ chỉ vài đề-xi-ben ta đều nghe được, Thập Nhất nươngthật muốn nói nàng cảm thấy mười phần có ý tứ, các cô nương cổ đại trưởng thành quá sớm, trình độ xét nét, tán tụng cũng cao, làm cho nàng hoài nghi chính mình có phải là dạng ai gặp cũng đều bàn tán, không đúng, các cô nương ấy thấy cái gì trước mắt cũng có miệt thị được ngay, ví như điểm tâm.
Nhắc đến điểm tâm, nàng nhìn Diêu Tam nương thật sâu sắc. Cô bạn mới tham ăn đang làm nũng với biểu tỷ chỉ vì khối điểm tâm trước mắt.
“Biểu tỷ ơi, ta ăn một khối nữa nhé, ở nhà đã lâu rồi ta chưa được ăn chút điểm tâm nào, mẫu thân mỗi ngày đều quản ta, bắt ta giảm béo”. Diêu Tam nương nước mắt lưng tròng nhìn Tăng Bát nương.
“Không được”… Tăng Bát nương kiên quyết nói: “Trước khi đến đây, bá nương đã dặn tỷ phải quản muội, không được cho muội ăn thịt và điểm tâm nhiều, chỉ có thể ăn rau”.
Diêu Tam nương chảy nước mắt: “Tỷ tỷ, dù sao nương ta cũng không biết được, tỷ cho ta ăn đi…”
Thập Nhất nương vô cùng đồng tình với Diêu Tam nương, cũng thật thông cảm với nỗi khổ của nàng ấy, bởi họ cùng là những nữ nhân đau khổ vì giảm béo giống nhau.
Tăng Bát nương hơi do dự: “Thôi, chỉ cho muội ăn một khối thôi nha”.
Lập tức, Diêu Tam nương như ánh mặt trời sáng lạn: “Ta hứa, ta chỉ ăn khối này là khối cuối cùng thôi”…
Tăng Bát nương: “Hừ, lời này muội đã nói không biết bao nhiêu lần rồi…”
“Thập Nhất Nương, ngươi đang nhìn cái gì?” Một vị tiểu thư xinh đẹp đứng bên cạnh thấy Thập Nhất không để ý tới nàng, chỉ lo nhìn chằm chằm Diêu Tam Nương, trong lòng không thoải mái, nói tiếp: “Diêu Tam thật là, béo quá, lần trước nghe nói nàng giảm béo, tại sao càng giảm lại càng béo?”.
Thập Nhất nương bình tĩnh nghe nàng ta nói đi nói lại, cười cười nói: “Nàng ấy như vậy rất tốt, ta cũng không gầy”.
Tiểu thư kia đỏ mặt, mới nhớ tới hình dáng của Thập Nhất nương cũng giống thế. “Thật có lỗi, ta cũng không có ý nói Thập Nhất tiểu thư, tiểu thư như vậy tốt lắm, chỉ hơi nhiều thịt một chút thôi”. Trước khi ra cửa, cha mẹ nàng ta đã dặn nhất định phải giao hảo tốt với Thập Nhất tiểu thư An Quốc công phủ, nàng ta lỡ lời rồi.
“So sánh với các ngươi, ta nhiều thịt hơn, nhưng không sao cả, ta cảm thấy mập mới tốt”. Ở thời tận thế, người có mỡ là chuyện khiến người ta hâm mộ biết bao nhiêu, có mỡ là có nhiều năng lượng để tiêu hao, muốn cầu còn không được.
Ở đây đều là những cô nương chưa lập gia đình, nhỏ nhất là tiểu cô nương 5 tuổi, mập mạp, không được người ta ưa thích. Những cô nương thon thả trước mặt Thập Nhất đều cho rằng bản thân ưu việt hơn nàng khiến cho Thập Nhất buồn bực. Vì thế, Thập Nhất cảm thấy bé con 5 tuổi mập mạp là đáng yêu nhất liền cùng nhau chơi đùa.
“Bé con, muốn uống trà sữa sao?”. Thập Nhất mỉm cười hỏi chuyện, cách làm trà sữa là nàng nghĩ ra được, sau đó Tinh La ca ca sử dụng. Ở đây, rất nhiều tiểu cô nương dù biết uống nhiều đồ ngọt là không tốt nhưng họ vẫn không thể quản được miệng mình, vẫn thích uống trà sữa khiến cho Thập Nhất cảm thấy thực là tự hào!
Bé con mập mạp gật đầu nói: “Cảm ơn tỷ tỷ, muội thật thích trà ngọt này”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...