Edit: Diệp Nhược Giai
Thập Nhất Nương thở phì phò, thống khổ vì đồ ăn thì có cái gì không đúng chứ, cha cứ thử ngày nào cũng đem Hoàng liên ra làm cơm ăn xem thế nào, sẽ làm cho người ta nghi ngờ về ý nghĩa tích cực của cuộc đời đó.
“Ô ô, cha đúng là đứng nói chuyện nên không thấy đau thắt lưng (1) mà, mấy thứ đó không khác gì thuốc Đông y hết, không, còn khó ăn hơn cả thuốc Đông y.” Cuối cùng Thập Nhất Nương cũng giải cứu được cái mặt đang bị chà đạp của mình từ trong tay lão cha, cẩn thận xoa mặt. Bây giờ mặt càng ngày càng tròn, làm ơn đừng biến thành bánh nướng mà, “Cha, ngay cả Thập Lang ca nếu phải ăn đồ ăn giống thuốc Đông y mỗi ngày cũng sẽ chịu không nổi, con như thế là đã đủ kiên cường lắm rồi, có thể tốn mấy năm trời, không ngừng kiên trì loại bỏ độc tố trong thức ăn. Aiz, tiếc là con mới ăn được có một miếng thì đã bị cha kéo về, tốt xấu gì cũng phải đợi con ăn xong nắm gạo nếp đó đã chứ. Khó khăn vất vả lâu như vậy mới ăn được một miếng đồ ăn bình thường.”
(1) Đứng nói chuyện không thấy đau thắt lưng: Ý chỉ những người không biết đặt mình vào hoàn cảnh của người khác để suy nghĩ cho họ mà lại còn ba hoa khoác lác, đã được hưởng lợi lại còn khoe mẽ. Cũng có ý chê bai một người không biết tình hình thực tế, chỉ biết nói miệng mà không biết làm, nói như rồng leo làm như mèo mửa, tiêu chuẩn yêu cầu bản thân thì cao trong khi năng lực thực tế thì thấp. (nguồn: baike.baidu.com)
Ngón tay của An Tam gia rục rịch, lại có loại xúc động muốn kéo mặt nữ nhi thành bánh nướng cỡ lớn.
“Đúng rồi, cha, con đã chuẩn bị rất nhiều thuốc cho cha, hì hì, con làm một nghiên cứu nhỏ, chế ra bản sơ cấp của thuốc tăng sức mạnh cho cơ thể. Cha có muốn thử không? Ngâm tắm nhiều nhiều rồi rèn luyện thêm một chút, sẽ biến một nam nhân trói gà không chặt thành một kẻ cơ bắp đó nha......”
“Không cần, cha hoàn toàn không muốn biến thành kẻ cơ bắp.” A Chỉ nhất định cũng không thích kẻ cơ bắp. An Tam gia tức giận nói, lông mày dựng thẳng, ông cố gắng áp chế nỗi xúc động muốn đánh con gái. Một cô nương mà đẩy miệng đều là kẻ cơ bắp gì gì chứ......
An Tam gia nghĩ nghĩ nói, “Cha từng tuổi này rồi, chân có đi được hay không thì cũng thế, con không cần phải tự làm khổ mình. Không thì trong nhà sẽ tràn ngập mùi chuột chết.” Nữ nhi chế thuốc đã làm độc chết không ít chuột, may mà ông vừa thấy tình hình không ổn thì đã vội vàng giếu nhẹm tin tức đi. Cho dù ai ai cũng kêu đánh chuột đuổi chuột, nhưng một cô nương mà ngày nào cũng giết chết một đống chuột như thế, nếu để truyền ra ngoài, không biết sẽ khó nghe đến cỡ nào.
Thập Nhất Nương lắc mạnh đầu, cự tuyệt, “Thuốc mà con chế ra có thể giúp tăng cường thể chất của con người. Không nói đến cái khác, chỉ nói đến ông nội và Đại bá, trên người bọn họ nhất định có vết thương cũ nhiều năm. Tuy phương thuốc này không thể kéo dài tuổi thọ nhưng trị liệu cho mấy vết thương ẩn trên người gì đó thì tuyệt đối không thành vấn đề.“
An Tam gia sửng sốt một chút, “Không phải đã làm ra bản sơ cấp sao?”
“Thì vì là bản sơ cấp đó, hiệu quả nhiều nhất cũng chỉ như mấy loại thuốc bổ mà mọi người hay uống thôi, cách cường cân tráng cốt còn xa lắm. Con nhất định phải làm ra bản thăng cấp.” Thập Nhất Nương tràn đầy tự tin nói.
An Tam gia lập tức hùa theo, “Nếu cần bạc cứ nói với cha, cha sẽ giúp con.”
Thập Nhất Nương mừng rỡ, vui tươi hớn hở bắt lấy tay áo An Tam gia, lắc qua lắc lại làm nũng, “Cha thật tốt, là người cha tốt nhất trên thế gian này.” Thời này không có động thực vậtbiến dị, phí tổn để điều chế thuốc cường thân sẽ rất đắt, nàng đang lo quắn mông đây.
An Tam gia vô cùng hưởng thụ đểnữ nhi mặc bộ đồ mèo nhỏ làm nũng, nhịn xuống niềmxúc động muốn túm lấy cái đuôi cong queo đằng sau mông mèo, hừ một tiếng nói, “Được rồi, muốn mua gì thì bảo ca ca của con giúp đi.”
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn tròn tròn ngọt ngào của Thập Nhất Nương tràn đầytươi cười, “Cám ơn cha, con thích cha nhất.”
“Như thế tức là, rau mà chúng ta ăn tương đối ngon là nhờ có dị năng của Thập Nhất Nươngà?” An Tam gia hỏi.
“Đúng vậy.” Thập Nhất Nương vô cùng đắc ý, “Độ ngon của rau sẽ tăng nhiều.”
“Vậy dị năng của con cũng làm tăng sản lượng sao? Sản lượng lúa mạch tăng nhiều như vậy cũng là nhờ dị năng của con à?” Sắc mặt An Tam gia bắt đầu khó coi, nếu dị năng của nữ nhi thật sự có thể làm gia tăng sản lượng, mà lương thực chỉ cần vừa rời khỏi dị năng thì lại cho ra sản lượng như ban đầu, vậy thì cũng không phải là chuyện tốt gì. Nếu bị ai phát hiện, Thập Nhất Nương sẽ bị người ta yêu cầu, không ngừng lợi dụng dị năng để xúc tác cho hạt giống phát triển. Cho dù An gia có bản lĩnh hơn nữa, cũng không thể địch lại những người có tâm trên toàn Đại Hạ.
Thập Nhất Nương lắc đầu, “Sao có thể cơ chứ, dị năng của con có thể loại bỏ độc tố trong đồ ăn, nhưng thời này đồ ăn vốn không có độc, cho nên chỉ có thể làm tăng thêm độ ngon của nó thôi, chứ không có ảnh hưởng quá lớn đến sản lượng. Lúa mạch mà con và các ca ca trồng cho ra sản lượng cao, thứ nhất là vì tụi con chọn giống tốt, con đã dùng dị năng để chọn ra những hạt giống có sức sống tốt nhất; thứ hai là nhờ bón thúc, ngay cả giống lúa mạch loại tốt bình thường, nếu làm theo phương pháp bón phân của tụi con, sản lượng cũng sẽ không quá kém. Không thì sao con dám để cho Vinh Nhị ca viết sách chứ.” Nếu thật sự là dựa vào dị năng mới có thể trồng ra sản lượng gần gấp đôi, vậy mấy người nông dân dụa theo cách trồng trong sách của Vinh Nhị xong, không thu được lương thực nhiều như vậy, không tìm hắn tính sổ mới là lạ.
An Tam gia âm thầm nhẹ nhàng thở ra, “Dị năng của con bị xem là yếu hơn so với những người phi thường khác à?”
Thập Nhất Nương gật đầu, “Đúng vậy, người có dị năng thuộc hệ mộc, nếu lợi hại thì một vết thương lớn cỡ cái chén cũng có thể cầm máu trong tíc tắc. Còn dị năng của con, tuy nói là cũng có thể trị liệu, nhưng tác dụng tiêu trừ độc tố trong đồ ăn vẫn nhiều hơn. Mà tác dụng này thì hầu như không để làm gì cả, dù sao sau tận thế, cơ thể loài người đều tiến hóa đến mức có thể bỏ qua thuốc độc, cho dù ăn đồ ăn có độc cũng không sao.”
Aiz, tiếc là sau tận thế, mấy gian thương cũng không còn điều kiện để sản xuất ra Sudan, Melamine, Cyclamate này nọ nữa, không thì chắc chắn sẽ mừng chết mất, oh yeah, rốt cuộc có thể sản xuất sữa chua làm từ giày da hỏng, bán thịt heo thư thịt bò, bán thịt mèo như thịt chó, mà lại hoàn toàn hợp pháp. Thật đáng buồn là xưởng sản xuất đều đã bị zombie chiếm, không có nước không có điện không có máy móc nguyên vật liệu...... Nhớ hôm đó có một người đến căn cứ, nghe nói là người phụ trách chế biến sữa chua trước tận thế, Thập Nhất Nương còn chạy tới hỏi riêng hắn xem có thể quay lại nghề cũ hay không, tiếc là tên trứng thối đó lại nói không có da giày với chất phụ gia thì không chế được.
“Thập Nhất Nương cũng cảm thấy, nếu cơ thể con người có thể không quan tâm đến các loại thuốc độc, ăn mấy món có độc cũng không hề gì, sẽ rất tốt sao?” An Tam gia cau mày, mấy hôm nay thu được từ trong miệng Thập Nhất Nương khá nhiều tri thức về thời hiện đại, nhất là về phương diện tiến hóa của nhân loại. Ông tiêu hóa rất khá, có thể lập tức đưa ra nghi vấn của mình.
Thập Nhất Nương lắc mạnh đầu, “Không đâu, con vẫn cảm thấy mấy thứ có độc gì đó sẽ gây trở ngại cho sự tiến hóa của nhân loại. Ông nội cũng nghĩ như mọi người, cho nên mục tiêu của ông mới là chế tạo ra thuốc giúp sức mạnh của cơ thể người tăng cao, thích ứng với hoàn cảnh có độc trong tia phóng xạ. Còn con thì cho rằng đồ ăn cần phải được tinh lọc, thức ăn không có độc mới có thể thúc đẩy hoạt tính của tế bào trong cơ thể người......”
“Đây chính là nguyên nhân khiến cho Thập Nhất Nương bỏ ra mấy năm trời để tinh lọc thức ăn đó sao?”
“Khụ, con cảm thấy mọi chuyện đều đáng giá. Lúc đó cũng có rất nhiều người tán thành ý nghĩ của con, nhưng zombie là kẻ địch lớn nhất, bọn họ không có lòng dạ nào đi so đo xem thức ăn có ngon hay không.” Thập Nhất Nương hơi chột dạ nói, thật ra nguyên nhân chân chính là vì mấy món sau tận thế quá khó ăn.
An Tam gia trầm tư một lát rồi nói, “Thập Nhất Nương cho rằng thức ăn không độc sẽ có lợi ích đối với sự tiến hóa của nhân loại, cha cũng nghĩ thế. Nếu đồ ăn đã được trải qua quá trình loại bỏ độc tố giúp tăng mạnh mức độ tiến hóa của loài người, vậy thì công đức của Thập Nhất Nương rất lớn.”
Công đức? Thập Nhất Nương đỏ mặt, “Con chỉ vì muốn được ăn ngon mà thôi. Cha không biết đâu, con vất vả lắm mới tinh lọc được hết độc tố trong thức ăn, đến khi muốn ăn thì lại bị cha gọi về. Aiz, nắm gạo nếp của con......” Thập Nhất Nương cực kỳ tiếc rẻ, nhịn không được lại nhắc tới nắm gạo nếp của mình, chỉ cần trễ thêm vài phút thôi, để cho nàng ăn xong rồi về thì tốt biết mấy.
Giọng An Tam gia lạnh lạnh, “Sao, Thập Nhất Nương không muốn được mau mau nhìn thấy cha à? Hóa ra trong lòng Thập Nhất Nương, cha còn kém hơn một nắm gạo nếp.”
Tuy đang nói chuyện bình thường, nhưng bản năng phòng bị sâu sắc của một động vật nhỏ khiến Thập Nhất Nương cảnh giác nói, “Đâu có đâu, chuyện hạnh phúc nhất trên thế gian này chính là được ở bên cạnh cha. Sao cha lại đi so sánh mình với một nắm gạo nếp như thế chứ.”
An Tam gia vô cùng vừa lòng với địa vị của mình trong lòng nữ nhi, tiện đà hỏi, “Thập Nhất Nương có viết lại cách tinh lọc truyền cho đời sau không?”
“Đương nhiên.” Thập Nhất Nương khẳng định nói, “Đồ ăn đã được tinh lọc ăn ngon như vậy, sao con có thể để cho mọi người tiếp tục ăn mấy thứ khó nuốt kia chứ.” Cảnh giới cao nhất của tham ăn chính là biến tất cả mọi người xung quanh mình thành kẻ tham ăn.
An Tam gia trầm tư một lúc, nếu những suy nghĩ của Thập Nhất Nương là thật, thức ăn tinh lọc có thể đẩy mạnh sự tiến hóa của nhân loại, vậy thì số mệnh mà con bé phải đeo trên lưng chắc chắn là không nhỏ.
Thập Nhất Nương không quan tâm mấy về cái thứ công đức nhìn không thấy sờ không được kia, nàng cần nhiều công đức như thế để làm chi đâu, cũng đâu có định thành tiên, “Công đức? Nếu trên người Thập Nhất Nương thật sự có công đức, vậy thì con hy vọng có thể lấy nó để đổi cho chân của cha.” Thập Nhất Nương tiếc nuối nhìn chân An Tam gia, cha con hai người đều rất ăn ý, không nhắc tới nguyên nhân thật sự khiến chân của An Tam gia bị tật, nhưng thật ra trong lòng đều biết rõ.
Thấy Thập Nhất Nương nói thành kính như thế, An Tam gia vỗ vỗ cái đầu nhỏ của nữ nhi, “Đừng suy nghĩ miên man, còn chưa xác định được là trên người con có công đức hay không đâu.” Miệng thì nói thế, nhưng ánh mắt An Tam gia càng thêm trầm xuống. Chắc chắn là Thập Nhất Nương mang một số mạng lớn trên người, lúc ấy Phổ Tuệ thất thố có thể là vì việc này.
Thập Nhất Nương không phục, nói, “Sau này con sẽ làm thật nhiều việc thiện, con không tin là không thể tích được công đức.”
Nhìn nữ nhi tức giận bừng bừng đi tìm Thập Lang, An Tam gia dựa vào lưng ghế, trầm tư.
Là một trong số những người bạn hiếm hoi của Phổ Tuệ đại sư, ông may mắn được nhìn thấy bộ mặt thật của thánh tăng mà trong mắt mọi người là Bồ Tát hóa thân này.
Không biết vì sao Phổ Tuệ đại sư luôn có vẻ rất lo âu, cực kỳ thích qua lại với những người có tướng mạo nhìn có vẻ có số mạng lớn, nhưng sau đó thì sao, rất nhiều người thoạt nhìn có số mạng lớn lại tan biến đi trong nhân thế, nhất định là bọn họ đã từng làm “giao dịch” với Phổ Tuệ đại sư như ông.
Sắc mặt An Tam gia khó coi, mạnh mẽ cướp đoạt số mạng của người khác thì sẽ bị phản phệ, cho nênđiều mà Phổ Tuệ đại sư có thể làm chỉ là giao dịch, giống như ông ta từng yêu cầu lấy đường làm quan của ông để trao đổi với tuổi thọ của A Chỉ, lấy đôi chân trao đổi với việc gọi linh hồn của Thập Nhất Nương quay về......
Nhưng nếu mạnh mẽ chiếm đoạt số mệnh thì sao? Từ sau khi làm phép cho Thập Nhất Nương, Phổ Tuệ liền biến mất không thấy bóng dáng. Mấy năm nay ông luôn phiền não vì chuyện của Thập Nhất Nương, sau đó lại giao đấu với người Hồ, có rất nhiều chuyện không kịp suy nghĩ kỹ càng. Nhưng lúc này nghĩ đến, ông cảm thấy không thích hợp, hẳn là Phổ Tuệ đại sư đã làm gì đó, không thì ông ta sẽ không mai danh ẩn tích nhiều năm như vậy.
An Tam gia nở nhụ cười lạnh băng, nếu thật sự Phổ Tuệ đại sư đã mạnh mẽ tước đoạt lấy số mạng của Thập Nhất Nương, vậy thì ông cũng không ngại khiến cho ông ta phải hối hận vì đã sống trên thế gian này.
“Người đâu, gọi Tam công tử đến đây.”
****************
“Cha bảo con đi tìm Thanh Viễn đại sư?” An Tam Lang không hiểu mô tê gì, “Trước đó cha bảo con đi tra xét về Phổ Tuệ đại sư, bây giờ lại mời Thanh Viễn đại sư đến để cố vấn, cha đã phát hiện ra gì à?” Tuy Thanh Viễn đại sư không nổi tiếng bằng Phổ Tuệ đại sư, nhưng chỉ có một vài người biết được, bản lĩnh của ông ta không hề kém hơn Phổ Tuệ đại sư, chỉ là ông ấy không muốn để cho người đời biết mà thôi.
An Tam gia thản nhiên cười cười, ánh mắt lộ ra sát khí nhàn nhạt, “Chỉ là có vài chuyện muốn con đi chứng thực mà thôi, chuyện có liên quan đến Thập Nhất Nương. Con đừng lo lắng, chẳng qua cha chỉ muốn xác định một chuyện thôi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...