Edit: Diệp Nhược Giai
“Chậm! Ngừng!” Sắc mặt An Tam Lang ngưng trọng kéo cương ngựa ngừng lại gần như vuông góc với mặt đất, “Lâm Đại, các ngươi nghe một chút xem có phải đằng sau có truy binh hay không?”
Lâm Đại dán lỗ tai trên mặt đất nghe xong, sắc mặt cũng không tốt lắm, “Công tử, động tĩnh này nghe như có hai ba mươi con ngựa, xem ra người Hồ đã phát hiện ra thân phận công tử, phái người đuổi theo.”
“Thật sự là theo đuổi đến cùng!” Lâm Nhị nguyền rủa một tiếng, “Công tử, trên núi phía trước là một rừng cây lớn, hay là vào trong đó đi.”
An Tam Lang lắc đầu, “Tuy núi này rất cao, rừng cây rậm rạp rất dễ đặt bẫy này nọ, nhưng ngựa lại không thể đi lên.”
Lâm Đại trầm tư một hồi: “Công tử, ngựa của người Hồ tốt hơn của chúng ta, nếu cứ đi trên đường lớn chúng ta có nguy cơ sẽ bị đuổi kịp trong vòng một khắc chung nữa, thuộc hạ thấy không bằng chúng ta vứt bỏ ngựa chuyển sang đi bằng đường núi đi, bàn về trình độ quen thuộc đường núi thì người Hồ không bằng chúng ta.”
An Tam Lang chậm rãi gật đầu, hắn vốn là một người quyết đoán, lập tức bảo Lâm Đại bọn họ cột tảng đá gì đó vào ngựa rồi để ngựa chạy vội dọc theo đại lộ, trông giống như phía trên vẫn có người, hắn không mong đợi mánh khóe nhỏ này có thể giúp hắn thoát khỏi người Hồ, chẳng qua chỉ để tranh thủ chút thời gian.
Thập Nhất Nương sùng bái nhìn An Tam Lang, ca ca thật thông minh nga, vừa đẹp trai vừa thông minh, mà quan trọng nhất là hiện tại có thể ở gần hắn như vậy cũng chỉ có mình, thật hạnh phúc.
Quy củ giang hồ chính là ‘gặp rừng đừng vào’, nhưng khi gặp truy binh thì tiến vào rừng cây mới là lựa chọn tốt nhất.
Cái này gọi là rừng cây sao? Rừng rậm mới đúng. Thập Nhất Nương kinh sợ nhìn một gốc đại thụ phải mấy người ôm mới hết, rõ ràng bây giờ còn chưa đến chạng vạng, nhưng do cây cối rậm rạp quá mức đến nỗi che khuất cả bầu trời, trong rừng âm u quỷ ảnh dày đặc.
“Ca......” Thập Nhất Nương có chút lo âu, rừng rậm rất nguy hiểm, đời trước không ai dám một mình đi vào rừng rậm, muốn vào thì phải tạo thành một nhóm.
“Đừng sợ, Thập Nhất Nương, có ca ca ở đây.” An Tam Lang giẫm lên đám lá rụng, nhìn rừng cây rậm rạp tối om om phía trước, nơi này chẳng khác gì nơi u linh thường lui tới, từ xa xa còn truyền đến tiếng kêu y hi thảm thiết như quỷ đang gào khóc. Nếu người bình thường đi trong một khu rừng như vậy nhất định sẽ bị hù chết. Cũng khó trách Thập Nhất Nương lại sợ hãi.
“Do bây giờ mặt trời sắp xuống núi nên hơi tối mà thôi, đến hừng đông là tốt rồi.” An Tam Lang trấn an muội muội đang khẩn trương quá độ.
Thập Nhất Nương lúc này mới nghĩ tới, thời đại này không phải tận thế, không sợ thực vật bị biến dị: Bất kể là hút máu ăn thịt hay tha người về ổ để làm lương thực dự trữ… đều không có.
Đi hết gần nửa tiếng, cây trong rừng càng cao lớn rậm rạp, An Tam Lang mới bảo mọi người dừng lại, chuẩn bị nghênh đón người Hồ, hắn không kỳ vọng mưu kế đơn giản nho nhỏ trước đó có thể lừa gạt người Hồ.
Lâm Đại Lâm Nhị chuẩn bị các loại cạm bẫy ở trong rừng, Thập Nhất Nương nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của mấy con chim không biết tên, thật sự không khác gì quỷ kêu, co rúm lại một chút. An Tam Lang chạy nhanh lại, vỗ vỗ lưng nàng, trấn an nàng, “Đừng sợ, Thập Nhất Nương.”
“Dã...... Thú......”
“Có đôi khi, người còn đáng sợ hơn cả mãnh thú.” An Tam Lang nói mang theo vài phần trúc trắc, trên gò má tuấn mỹ lộ ra thản nhiên tươi cười, “Yên tâm, ca ca sẽ khiến bọn người Hồ này có đi không về, phiến rừng cây này chính là bãi tha ma của bọn họ!”
Thập Nhất Nương sùng bái nhìn thiếu niên 12 tuổi ôn nhuận nội liễm, huynh trưởng nhà mình thêm vài năm nữa có thể trở thành nam thần nha.
Lâm Đại dẫn theo một đám người cẩn thận làm tốt cơ quan trên một thân cây, chỉ cần tới gần sẽ bị tên gỗ bắn thành con nhím, bọn họ vốn chính là xuất thân từ dân săn bắn, thiết lập cạm bẫy ở trong rừng chính là sở trường.
Bố trí tốt cạm bẫy, Lâm Nhị ngẩng đầu, bắt gặp ý khen ngợi của công tử và ánh mắt sùng bái của tiểu thư. Tiểu thư bởi vì nhiều năm hôn mê, xanh xao vàng vọt, nhưng đôi mắt to kia lại như hắc thủy tinh, thật sự rất xinh đẹp, Lâm Nhị phản xạ có điều kiện cười cười với tiểu thư, ân, cạm bẫy này rất hung tàn, hy vọng không làm tiểu thư sợ.
Thập Nhất Nương cũng cười, thật tốt quá, những người này sức chiến đấu rất mạnh, sau khi hạ sạch kẻ địch phải bảo bọn họ đi bắt gà rừng thỏ hoang ăn mới được, ô ô, nàng đã lâu chưa ăn qua thịt bình thường. Nhớ tới thời sau tận thế mấy loại thịt đều bị biến vị, không chua thì đắng, không đắng thì thối, nàng rất muốn khóc, nàng thề dáng người tinh tế thon thả của đời trước thật sự không phải là nàng cố ý giảm cân vì muốn xinh đẹp, chỉ là do ăn không vô, đói bụng lâu ngày mới trở thành như vậy mà thôi.
Lâm Nhị, nhanh đi săn thú đi, lợn rừng, gấu hay lão hổ, ta cũng không yêu cầu, chỉ cần gà rừng thỏ hoang là tốt rồi, nếu vẫn không được thì cho ta con chim ta cũng không từ chối.
Được ánh mắt sùng bái tha thiết nhìn như vậy, Lâm Nhị có chút ngây ngất, tiểu thư thật đáng yêu, ân, tuy rằng hiện tại sắc mặt vàng như nến, tóc giống cỏ khô, dáng người chỉ khoảng hai lượng thịt, nhưng về sau nuôi cho béo hơn chút chắc chắn sẽ rất đáng yêu......
An Tam Lang ánh mắt mị lên, “Lâm Nhị, ngươi nhảy xuống cạm bẫy thí nghiệm một chút......”
Lâm Nhị tuân mệnh, sau đó một thân bùn từ bên trong đi ra, An Tam Lang vừa lòng, sờ sờ đầu muội muội, “Một ám vệ tốt chỉ cần dùng ánh mắt nhìn là đã biết cạm bẫy này tốt hay không tốt, Lâm Nhị vẫn còn kém lắm.”
Lâm Nhị, xong.
Một lần nữa nhận được ánh mắt sùng bái của muội muội, An Tam Lang cảm thấy mỹ mãn, Lâm Đại im lặng, đệ đệ ngốc, ai kêu đệ dám biểu hiện ở trước mặt muội muội của người ta, một khi ca ca ghen thì không thể trêu vào.
“Công tử, ta vừa mới thuận tiện bắt được mấy con gà rừng.” Lâm Đại cười tủm tỉm mang theo con mồi đang chảy máu đầm đìa, “Theo như tính toán, người Hồ nhất định đã phát hiện ra rằng chúng bị lừa, chúng ta dĩ dật đãi lao (1)xếp đặt cạm bẫy ở trong rừng, sau đó một lưới bắt hết bọn chúng, đám người Hồ tiếp theo không thể bị phái ra nhanh như vậy, chúng ta có thể dừng lại ăn vài thứ nghỉ ngơi một chút.”
(1): dùng khoẻ mạnh đối phó với mệt mỏi; đợi quân địch mệt mỏi rồi tấn công.
Ở Uyển Thành chưa được nghỉ ngơi, sau khi từ Uyển Thành trốn ra thì vẫn luôn luôn ngồi trên lưng ngựa, chắc công tử phải mệt chết đi được.
Quả nhiên không ngoài sở liệu, không qua bao lâu, từ những cạm bẫy ở nơi xa kia truyền đến tiếng kêu thảm thiết làm người ta sởn tóc gáy, An Tam Lang nhíu nhíu mày, ngừng lại động tác trong tay, bịt lỗ tai muội muội lại, mấy thứ này rất ảnh hưởng đến tâm lý trưởng thành khỏe mạnh của tiểu cô nương.
Thập Nhất Nương khó hiểu liếc hắn một cái, trong đôi mắt như hắc thủy tinh tràn đầy hoài nghi.
An Tam Lang cười khổ buông hai tay ra, tuy nói người Hồ lấy cướp bóc làm mục đích sống, hầu như mỗi người bọn chúng đều dính đầy máu tươi của dân Đại Hạ bọn họ, chết chưa hết tội. Nhưng muội muội, muội mang vẻ mặt hưng phấn mà nghe tiếng kêu thảm thiết của người Hồ thì cũng quá...... An Tam Lang bỗng nhiên cảm thấy con đường trở thành một ca ca tốt sao mà xa xôi.
Thập Nhất Nương hết sức bình tĩnh nghĩ gà rừng mà Lâm Đại bắt về nhất định rất ngon, nàng cảm thấy có lẽ do nàng đã trải qua giết chóc thời tận thế, nên đối với đủ loại chuyện xảy ra từ sau khi tỉnh lại đến giờ cũng không hề có một chút không thích ứng, thậm chí đối với loại tiếng kêu thảm thiết “dễ nghe” này còn mơ hồ cảm thấy...... hả giận?
Cạm bẫy chết người dù sao cũng có hạn, rất nhanh người Hồ đã đuổi kịp, nhưng lại bị Lâm Đại Lâm Nhị đang ẩn núp âm thầm bắn tên, hai người giết vui đến nỗi quên trời quên đất.
Chuột túi mẹ An Tam Lang ôm tiểu chuột túi Thập Nhất Nương liên tiếp một đường ‘ngược đãi’ người Hồ, Thập Nhất Nương đếm đếm, rơi xuống cạm bẫy chết đi có tám người, bị tên gỗ khó lòng phòng bị kia xâu thành một chuỗi xong đốt có sáu người, bị đao của Lâm Đại Lâm Nhị từ phía sau chém chết có chín, cuối cùng là chuột túi mẹ giỏi giang nhất, một bên che chở tiểu chuột túi, một bên chém hai!
“Công tử, toàn bộ truy binh đều đã ở đây, chúng ta ở trong rừng nghỉ ngơi một đêm, sáng mai hẵng chạy tiếp.”
An Tam Lang gật đầu, người Hồ sẽ không phái binh đến đây nhanh như vậy, cho dù lại phái binh đến, đám người Hồ chết đi này chính là tấm gương. Hắn đã nhiều ngày chưa được nghỉ ngơi, thật sự mệt không chịu nổi.
An Tam Lang đặt Thập Nhất Nương ở bên cạnh đống lửa, lại cẩn thận dùng lông thỏ quấn nàng kín mít, buổi tối tháng 8 ở tây bắc rất lạnh, Thập Nhất Nương nhất định không thể cảm lạnh.
“Đói......” Thập Nhất Nương đáng thương hề hề nói với An Tam Lang.
“Lâm Nhị nhanh lại đây nấu cơm, còn mấy người các ngươi canh gác đi.”
Lâm Nhị vội vàng mang mấy con gà rừng lại, Lâm Đại cũng không nhàn rỗi, hắn định đi tìm một sơn động vừa có thể tấn công vừa có thể phòng thủ để trú, gió trong rừng quá lớn, mấy người bọn họ da thô thịt ráp thì không sao, nhưng làm sao tiểu thư chịu được.
Ở nơi dã ngoại, cách nấu nướng thuận tiện nhất vĩnh viễn là nướng.Lâm Nhị xoay xoay con gà rừng ở trên đống lửa, hai mắt Thập Nhất Nương tỏa sáng, nước miếng đều chảy ra, đã lâu không được ăn thịt gà không bị biến vị, thịt gà ơi ta đến đây!
Một ám vệ chém mấy ống trúc mang đến, An Tam Lang bỏ gạo, nước và muối vào, lại cắt ra chút thịt gà bỏ vào, Thập Nhất Nương nuốt nuốt nước miếng, cơm ống trúc, nàng thực hoài niệm.
Lâm Nhị chăm chỉ nướng gà rừng, một mình hắn mà có thể nướng cùng lúc bốn con gà rừng, Thập Nhất Nương có chút bội phục nhìn, đây chính là bản lĩnh thật sự.
Bỗng nhiên phía trước truyền đến một tiếng chim kêu, Lâm Nhị cảnh giác đứng lên, “Công tử, có người ngoài!”
An Tam Lang lập tức lại cột Thập Nhất Nương vào trước ngực, đứng dậy thăm dò. Thập Nhất Nương có thể cảm nhận được cơ thể căng thẳng của ca ca, thầm mắng, người Hồ chết tiệt, để bọn họ ăn cơm xong mới đến thì sẽ chết sao!
Phía trước lại truyền đến vài tiếng chim kêu khiến An Tam Lang thoáng thả lỏng, “Là Lâm Đại, còn có tiếng bước chân của mười mấy người nữa, hay là người mà cha phái tới đón chúng ta?”
Quả nhiên là Lâm Đại, còn có một đám hắc y nhân, nhìn thấy dẫn đầu là một thiếu niên thanh tú 10 tuổi, An Tam Lang hoàn toàn bình tĩnh lại.
Trên mặt Lâm Đại mang theo vẻ vui mừng tiến lên đón, “Công tử, vị này là Tư công tử, bọn họ đặc biệt đến giúp chúng ta......”
Thập Nhất Nương tò mò nhìn vị Tư công tử tuy tuổi không lớn nhưng khí thế không nhỏ kia, khoảng chừng trên dưới 11 tuổi, môi hồng răng trắng, da trắng như tuyết, trong ánh mắt mang theo một vẻ tôn quý trong trẻo nhưng lạnh lùng, thanh tú đẹp đẽ như một bức tranh thuỷ mặc. Nếu nói trên người An Tam Lang ngưng tụ ánh mặt trời ấm áp, thì vị thiếu niên này chính là ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng, ân, hẳn là sản phẩm của thế gia Đại Hạ, hàng chính phẩm không có chi nhánh.
An Tam Lang cảm thấy rùng mình, khí thế của thiếu niên này rất cường đại, từ khi nào trong kinh thành xuất hiện một thiếu niên có khí thế như vậy? Đầu óc cấp tốc chuyển động nhưng cũng không gây trở ngại đến sự giao thiệp của hắn. Bởi vì đang ôm muội muội trong lòng, An Tam Lang chỉ có thể giả làm tư thế hành lễ, “Đa tạ Tư công tử cứu viện, tại hạ là An Thù Cẩn, An gia Tam Lang, đây là xá muội, Thập Nhất Nương.”
Thiếu niên mở miệng nói, “Ta ở nhà đứng hàng thứ tư, Tam Lang huynh gọi ta Tứ Lang là tốt rồi.”
An Tam Lang lộ ra tươi cười, “Vậy không khách khí, Tứ công tử, không biết trên người ngài có tín vật của cha ta hay không?”
An Tam Lang sau khi kiểm tra tín vật xong, còn nói bóng nói gió hỏi ra được rất nhiều tin tức từ đối phương thì mới hoàn toàn yên tâm lại.
Quả nhiên tâm tư đủ tinh tế, Tư Tứ Lang âm thầm toát ra vài phần tán thưởng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...