Thái Tử Phi Tham Ăn

Edit: Diệp Nhược Giai​

“Lộp bộp.” Đồ ăn trên chiếc đũa của Thập Lang rớt xuống, Thập Nhất Nương cũng kinh ngạc nhìn An Nhị Lang, khi nào thì truyện nàng kể truyền đến đây rồi?

“Đây không phải truyện Tây Du kí sao?” Vinh Nhị có chút không xác định nói, “Truyện mà Thập Nhất Nương kể lại bị huynh đem đi làm tài liệu để kể chuyện?”

An Nhị Lang cười tủm tỉm nói, “Cho nên mới nói, tiền lãi của Bách Vị lâu có một phần là của Thập Nhất Nương đó. Từ khi Tây Du kí bắt đầu được kể, tiền lời tăng thêm không chỉ ba phần thôi đâu.”

Thập Lang không phục, “Thập Lang ca, huynh nên cảm ơn đệ mới đúng, nếu không phải đệ vẫn luôn viết thư kể cho huynh nghe truyện này, thì khách đến đây có thể nườm nượp như nước chảy thế sao?”

An Nhị Lang trừng hắn, “Đệ còn dám khoe đống thư đệ viết sao, hừ, nét chữ như gà bới đó huynh xem đến nỗi hỏng hết cả mắt rồi.”

Vinh Nhị trầm mặc, coi như hắn đã biết cái gì gọi là trợn mắt nói dối rồi, chữ của Thập Lang còn đẹp hơn cả hắn, gà bới thật sự chính là chữ của Thập Nhất Nương thì có.

Thập Nhất Nương là một đứa nhỏ ngon ngoãn thành thực, nàng hơi đỏ mặt ngượng ngùng nhìn An Nhị Lang, “Nhị Lang ca, chữ Thập Lang ca đẹp lắm, chữ người ta mới xấu thật.”

An Nhị Lang mỉm cười thân thiết an ủi muội muội mình, “Thập Nhất Nương của huynh đúng là một đứa bé ngoan, dũng cảm thừa nhận sai sót của mình. Bây giờ viết chữ không đẹp cũng không sao, Thập Nhất Nương còn nhỏ, cổ tay chưa đủ sức, đó là chuyện có thể hiểu được......” Chưởng quầy bước vào thấy An Nhị Lang nói chuyện ôn nhu thiên vị kinh khủng như vậy, suýt nữa thì bị hù chết, ông chủ ăn thịt người không nhả xương của bọn họ mà cũng có thời điểm cười ôn hòa thân thiết không vụ lợi như thế?!

“Bái kiến Nhị công tử, Thập Nhất Tiểu thư, và hai vị công tử.” Chưởng quầy là một người hơn bốn mươi tuổi, mập mạp, trên khuôn mặt trắng béo viết to rõ bốn chữ “hòa khí sinh tài”, khiến cho người ta nhìn như thế nào cũng không thể nào có ác cảm được, “Thức ăn hôm nay còn có chỗ nào không hài lòng không?”

Thập Lang gật đầu nói, “Tốt lắm, không khác mấy với đồ trong phòng bếp nhà ta lắm, trong khi vật liệu sử dụng nhất định là kém hơn trong nhà, mà có thể làm không khác gì mấy thì chính là bản lĩnh của các ngươi.”


Chưởng quầy cười đến nỗi mắt híp lại thành một đường, An gia Thập Lang có tiếng là biết thưởng thức món ăn, lời này chính là lời khen tốt nhất rồi.

“Công tử, có muốn gọi đầu bếp vào hành lễ hay không, mọi người đã lâu không được gặp công tử, đều nhớ muốn chết rồi.” Vẻ mặt chưởng quầy chờ đợi nhìn An Nhị Lang.

“Thôi được rồi, ta về Trung Châu không lâu, không cần làm mấy cái nghi thức xã giao thế này.” An Nhị Lang tùy ý phất phất tay, “Đi xuống đi, đừng đến quấy rầy chúng ta ăn cơm.”

Chưởng quầy cung kính, “Vâng, Nhị công tử.”

Thập Nhất Nương tò mò nhìn chưởng quầy đi xuống, An Nhị Lang mềm giọng, “Thập Nhất Nương, có cái gì không đúng à?”

Thập Nhất Nương lắc đầu, nhìn nhìn Thập Lang nói, “Nhìn chưởng quầy một thân phúc tướng như vậy, xem ra Thập Lang ca còn phải ăn nhiều hơn nữa mới được.”

Thập Lang gật mạnh đầu, “Ừ, huynh cũng thấy thế. Thập Nhất Nương yên tâm, đến lúc trưởng thành, huynh nhất định còn có phúc khí hơn cả ông ấy.”

An Nhị Lang cứng ngắc cả người, vì hắn nghe được Thập Nhất Nương nói, “Thật là mong đợi bộ dáng khi Thập Lang ca trưởng thành nha, nhất định là vừa có phúc khí vừa có soái khí.”

Đối với Thập Nhất Nương lúc nào cũng đứng về phía mình, Thập Lang quả thực vui mừng tới tột cùng, “Ha ha, không cần Thập Nhất Nương nói, Thập Nhất Nương cứ chờ mà kiêu ngạo vì huynh đi, huynh nhất định sẽ làm một tên béo đẹp trai mê người nhất toàn Đại Hạ này.”

An Nhị Lang cả người đều có cảm giác khó nói, đệ đệ hắn lập chí làm một tên béo, muội muội hắn cảm thấy béo là đẹp nhất......

Vinh Nhị cảm thông nhìn An Nhị Lang, hắn mà có đệ đệ muội muội có thẩm mỹ quan vặn vẹo như vậy thì cũng bó tay không biết làm gì......


“Thập Nhất Nương......” An Nhị Lang run sợ trong lòng hỏi, “Muội thấy huynh với Thập Lang ca của muội, ai đẹp hơn?”

Đũa Thập Nhất Nương bất chợt cứng ngắc, chưa gì mà nàng đã bị hỏi câu giữa mẹ và vợ ngươi cứu ai, không đúng, là ba ba và ma ma ai quan trọng hơn, loại câu hỏi muôn thuở không giải được này?

Nhìn Thập Nhất Nương rơi vào thế khó xử, An Nhị Lang quả thực đã tuyệt vọng, hắn hung tợn trừng mắt tên Thập Lang chết tiệt kia, đều do hắn, vì Thập Nhất Nương hàng ngày đều ở cùng cái tên như hắn nên thẩm mỹ quan mới bị vặn vẹo đến thế này, gần mực thì đen, gần heo thì béo chính là như vậy.

Thập Nhất Nương khó xử cuối cùng cũng nghĩ ra một đáp ántự nhận là không làm mích lòng ai, “Thập Lang ca và Nhị Lang ca đều nhìn rất đẹp, nhưng muội bảo đảm nếu Nhị Lang ca béo lên thì tuyệt đối nhìn đẹp hơn so với Thập Lang ca!” Nhìn vẻ mặt nản lòng của An Nhị Lang, Thập Nhất Nương có chút bất an, Nhị Lang ca đểý đến diện mạo bên ngoài của mình đến thế sao?

An Nhị không nói gì nữa, hạ quyết tâm chờ sau khi chiến tranh kết thúc, hắn nhất định phải tống cổ Thập Lang rakhỏi bên người Thập Nhất Nương, sau đó mỗi ngày bám lấy Thập Nhất Nương, nhất định phải để cho nàng nhận ra, hắn - An Nhị Lang mới là nam nhân tuấn mỹ nhất thiên hạ!

Bị nhị ca keo kiệt lại âm hiểm trừng to mắt đến mức không dám hít thở, An Thập Lang vội vàng đổi đề tài khác, “Nhị ca, Thiên Bồng Nguyên Soái đi đâu rồi?”

“À, ta bảo nó đi giúp chút chuyện rồi, yên tâm, sẽ không để nó bị đói đâu.” An Nhị Lang thờ ơ nói, bởi vì sợ heo đi vào từ cửa trước sẽ quấy rầy đến hứng thú của khách khứa, nên vừa rồi Trữ Bị Lương đi vào từ cửa sau.

Lúc này đang là giờ cao điểm đi ăn cơm trưa, không bao lâu sau cả tửu lâu này không còn chỗ trống nào, tiên sinh kể chuyện trên đài đổi chủ đề lần nữa, kể chuyện ngày cưới của Trư Bát Giới.

“Trữ Bị Lương có thể giúp gì chứ?” Ở trước mặt đồ ăn, Thập Nhất Nương hoàn toàn quên khuấy đi Trữ Bị Lương, có chút ngượng ngùng, “Trừ chuyện mỗi ngày đến vườn rau đấu trí đấu dũng với người trông coi vườn rau thì nó còn biết làm gì đâu chứ?”

An Nhị Lang nói vô cùng sâu xa, “Yên tâm, nó biết nhiều chuyện lắm, vượt xa tưởng tượng của muội luôn đấy.”

Lúc này tiên sinh kể chuyện trên đài đã kể xong, ý cười đầy mặt nói, “Hôm nay chúng ta mời Thiên Bồng Nguyên Soái tới đây để diễn vở ngày cưới của Trư Bát Giới!”


Thập Nhất Nương nghẹn họng nhìn trân trối vàogiữa đài, một con heo trùm khăn đỏ bước theo nhạc ra ngoài, một người mặc đồ nữ...... Là nam nhân mặc đồ nữ. Thập Nhất Nương dụi dụi mắt, đúng vậy, quả thật là nam nhân. Nam nhân ngày thường lưng hùm vai gấu nay mặc nữ trang dáng vẻ kệch cỡm uốn éo cái mông nói với Trữ Bị Lương, “Đến đây, Trư Bát Giới, lại đây nào, mau đến bắt thiếp đi nào, bắt được thì thiếp sẽ lập tức gả cho chàng.”

Thập Lang cũng bị sét đánh đến không thốt nên lời, tân nương rõ ràng là nam nhân mà lại cố tình nhả ra giọng nói thái giám, thật sự rất là......

“Thập Lang ca, vì sao lại không cho nữ đóng?” Nhất Nương cười gượng hỏi, đây là bản khôi hài của ngày cưới Trư Bát Giới sao?

Mấy vị khách đến ăn cơm đã cười đến bò lăn bò càng ra, bị tên nam nhân mặc nữ trang lại còn cố tình nói giọng nữ nhân,bày ra tư thái kiều mỵ chọc cho vui vẻ.

“À, nữ nhân nhát quá, trong khoảng thời gian ngắn tìm không ra nữ nhân nào bằng lòng lên đài diễn cùng với Trữ Bị Lương, hơn nữa......” An Nhị Lang không nói nữa, mấy nữ nhân chịu xuất đầu lộ diện đều đến từ thanh lâu kỹ viện cả, hắn mở là tửu lâu ăn cơm chứ không phải là chỗ mờ ám gì, nhưng bây giờ xem ra, hình như cho nam nhân đến biểu diễn thu được kết quả rất tốt? An Nhị Lang sờ sờ cằm không chắc chắn nghĩ.

“Mọi người nhìn xem, heo này lại là heo thật, không phải người đóng.” Một vị khách dời lực chú ý từ trên người tân nương giả đến Trữ Bị Lương, kinh ngạc hô lên.

Trữ Bị Lương mê man, cuối cùng đụng trúng người nam “tân nương”, khăn trùm trên đầu bị đụng rớt, nó nhẹ nhàng thở ra, rốt cuộc cũng nhìn được rồi. Nhưng tình huống bây giờ là gì thế này?

Toàn bộ khách khứa trong cả ba tầng của tửu lâu, không một ai có thể dời lực chú ý từ Trữ Bị Lương sang chỗ khác, trên mặt tiên sinh kể chuyện treo đầy ý cười, “Được rồi, mời tân nương đi xuống đi. Trư Bát Giới à, ngươi phải biểu diễn cho thực sôi động vào, không thì làm sao có thể khiến cho tân nương tử vui vẻ được.”

“Hay!” Khách nhân kinh ngạc hô lên, “Nhìn đi, một con heo mà có thể nhày qua vòng tròn kìa. Oa, lại còn biết đếm số nữa, lúc nãy tiên sinh kể chuyện có hỏi, hai cộng ba bằng bao nhiêu mà.”

“Đúng vậy, Trư Bát Giớiéc éc éc kêu năm tiếng, quả là một con heo thông minh mà.”

“Thật sự là hiếm có, đã từng thấy khỉ diễn xiếc, lúc nào thì heo cũng thông minh được như vậy rồi!”

“Heo yêu quái, không đúng, là yêu quái heo, nó nhất định là yêu quái biến thành!” Một người khách sợ hãi hô to.


“Ngu ngốc, phải nói là heo thần, Trư Bát Giới chính là Thiên Bồng Nguyên Soái hạ phàm, người ta vốn là thần tiên mà.”

“Aiz, thật là đáng thương, theo đuổi Hằng Nga thiên tiên chán nản đến mức giờ chỉ có thể chấp nhận mấy kẻ lập dị nam không ra nam nữ không ra nữ......” Một vị khách rõ ràng là ghiền Tây Du kí đến chết mê chết mệt thở dài nói.

“Có Trư Bát Giới thì chắc là phải có Tôn Ngộ Không chứ, đi, nói với chưởng quầy, hôm nào chúng ta cũng xem thử xiếc khỉ đi?”

......

Thập Nhất Nương đã không thốt nổi nên lời, nàng nhìn Bách Vị lâu náo nhiệt đến động trời, lại nhìn nhìn vẻ mặt hài lòng của An Nhị Lang, thật không hổ là Nhị Lang ca của nàng, đầu óc xoay chuyển cực kỳ mau lẹ, vậy mà có thể nghĩ ra chuyện để Trữ Bị Lương đi thu hút khách khứa.

“An Nhị ca, hôm qua huynh để Trữ Bị Lương luyện tập mấy thứ này đó sao?” Vinh Nhị nhìn Trữ Bị Lương thở hồng hộc thực hiện mấy động tác có yêu cầu cực kỳ cao với heo, nhìn An Nhị Lang như nhìn một ngọn núi cao chót vót, cực kỳ ngưỡng mộ.

An Nhị Lang gật gật đầu, vẻ mặt tiếc hận nói, “Tiếc là thời gian quá gấp, chỉ có thể luyện đến loại trình độ này, với cả thể lực của Trữ Bị Lương kém quá.”

Trữ Bị Lương mỗi ngày chơi trốn tìm với hạ nhân trông giữ vườn rau mà còn bị chê là thể lực kém? Thập Lang hết chỗ nói rồi, Nhị Lang ca tên gian thương này, chắc chắn là hôm qua giày vò cả một ngày nên Trữ Bị Lương mới mệt dữ vậy.

“Nhị Lang ca, huynh lợi hại thật đấy.” Thập Nhất Nương sùng bái nhìn hắn, “Trữ Bị Lương lười dã man, vậy mà huynh vẫn bắt nó làm này làm nọ được.”

An Nhị Lang thở dài, “Cái giá phải trả cũng không ít đâu, cái thứ đó đã ăn khoảng vài bàn món ăn tủ của tửu lâu, món nào không ngon nó còn không chịu hạ mõm đâu. Chả biết là loại heo gì đây nữa.”

“Phải không đó, trù nương trong nhà còn thích Trữ Bị Lương kinh khủng kia kìa, đồ ăn có ngon hay không, nó nếm một cái là biết.” Đôi khi Thập Nhất Nương cũng chả hiểu thế nào, cho dù dị năng của nàng có lợi hại hơn nữa, thì Trữ Bị Lương tiến hóa cũng quá nhanh rồi.

“Còn nếm đồ ăn được nữa á?” Ánh mắt An Nhị Lang mừng rỡ, “Quá tốt, tháng 8 năm sau cuộc thi nấu ăn ở Trung Châu sẽ bắt đầu, lần này vừa vặn tổ chức ở Bách Vị lâu, đến lúc đó đểTrữ Bị Lương nếm thử đồ ăn. Bách Vị lâu chúng ta là chủ nhà mà thua thì đúng là mất hết mặt mũi.“

Ánh mắt của Thập Lang và Thập Nhất Nương đều sáng ngời ngời, ồ, chủ ý cuộc thi nấu ăn này rất tốt, cực kỳ tốt, đến lúc đó bọn họ nhất định phải cổ động thật nhiều mới được.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui