Thái Tử Phi Tham Ăn

Edit: Diệp Nhược Giai​

Thời tiết Tây bắc đúng là làm ngươi hố chết, rốt cuộc Vinh Nhị đã biết vì sao mẹ hắn lại mang theo quần áo cả bốn mùa.

Buổi sáng lạnh khiến người run cầm cập, được, vậy ta mặc áo lông, đương nhiên không phải là quá dày. Các cô nương thích nhất là độ dày cỡ này, thứ nhất, có thể dùng để khoe lông thú, màu sắc và kiểu dáng; thứ hai, không quá dày khiến người có vẻ tròn lẳn. Buổi sáng Vinh Nhị bị bọc lại như gấu, đến buổi chiều thì sao, ở trong phòng thì không sao, vừa ra bên ngoài, lập tức phải mặc vào quần áo mùa xuân, giống như là một cước bước ra đã đến kinh thành vào đầu hạ. Đến đêm thì thật là kinh khủng, khóe miệng Vinh Nhị co rút nhìn chăn bông còn chưa được cất đi. Nghe nói Tây bắc một năm mười hai tháng, thì có hết gần mười tháng phải đắp chăn bông.

Sau khi ăn sáng xong, mặc một thân áo xuân màu lam nhạt trông có vẻ vô cùng nhẹ nhàng khoan khoái, Vinh Nhị cực kỳ không được tự nhiên đi về hướng hai huynh muội nhận lỗi. Không, thay vì nói là nhận lỗi, chi bằng nói là càng tăng thêm thù hận thì đúng hơn. “Khụ, ta nghe nói các ngươi cảm thấy thực áy náy, cho nên ta liền tha thứ cho các ngươi, đương nhiên...... Khụ...... Ta cũng có chỗ không đúng......”

Hai huynh muội liếc nhau, Thập Nhất Nương đảo tròn đôi mắt, rốt cuộc đứa nhỏ này được nuôi lớn kiểu gì vậy, nhận lỗi mà cũng không biết cách.

Thập Lang dùng ánh mắt an ủi nàng, quên đi, được đến trình độ này là đã khá lắm rồi, so với lần trước thì lần này cũng xem như đủ thành ý, tuy rằng thành ý này khiến người ta không được thoải mái cho lắm, “Không sao, ta không để ở trong lòng. Aiz, vốn cứ tưởng rằng ngươi có phúc khí giống ta, ai ngờ ngươi chỉ là vì mặc quần áo quá nhiều……”

Vẻ mặt Thập Lang đồng tình nhìn hắn, Vinh Nhị béo cũng coi như có thịt, nhưng vẫn nhỏ hơn một vòng so với hắn, phần lớn đều đã bị vầng sáng của hắn che lấp hết cả, rất đáng thương, cho nên hắn cứ thoải mái tha thứ cho hắn ta đi.

Miệng Vinh Nhị béo méo lệch, hắn hoàn toàn không hề cảm thấy không bằng An Thập Lang béo tự ti chỗ nào.

“Được rồi, Thập Lang ca, chúng ta nhanh lên.” Thập Nhất Nương có chút không kiên nhẫn, cảm giác của nàng đối với người khác cực kỳ nhạy bén, tuy Vinh Nhị Lang nhận lỗi nhưng trong ánh mắt lại vẫn mơ hồ xem thường, điều này không tránh được ánh mắt của nàng. Hừ, nàng không thích người đối xử không tốt với Thập Lang ca của nàng.

Cảm thấy bản thân mình đã nói lời tạ tội rồi, người khác nhất định sẽ tha thứ cho hắn, Vinh Nhị béo tự cao tự đại tò mò nhìn hai huynh muội mặc quần áo nửa mới nửa cũ, “Các ngươi định đi làm gì?”

“Trồng rau.” Thập Lang cười tủm tỉm nói, “Bọn ta định đi trồng ra một loại rau ăn ngon nhất trên đời này.”


Trồng rau? Lông mày Vinh Nhị nhướng lên, đang định khuyên răn bọn họ thế này không phù hợp với quy định của thế gia vọng tộc, nhưng lời của mẫu thân lại vang lên bên tai, “Nếu con không đi sâu vào tìm hiểu một người thì đừng dễ dàng rút ra kết luận……”

“Ồ, trồng rau khá tốt.” Vinh Nhị nghĩ một đằng nói một nẻo, “Ta còn chưa trồng rau bao giờ đâu, liệu ta có thể cùng với các ngươi……”

Trên mặt của Thập Lang mập mạp đều là vẻ mờ mịt, “Nhưng Vinh Nhị ca, ngươi không phải gấp đi đọc sách à? Trồng rau rất phí thời gian đó.”

Vinh Nhị Lang miễn cưỡng cười cười, “Ta cảm thấy Thập Lang nói đúng, muốn kết hợp giữa làm việc và thư giãn.”

“Cũng không phải không thể......” Đôi con ngươi tròn xoe của Thập Nhất Nương đảo qua đảo lại, cuối cùng cười tủm tỉm nói, “Chỉ là, Vinh Nhị ca à, một thân quần áo của ngươi không thể để dính bùn……”

Vinh Nhị nhẹ nhàng thở ra, là hắn bị ảo giác à? Sao hắn lại cảm thấy mới vừa rồi Thập Nhất Nương không có ý tốt cho lắm, nhưng dù sao nàng không cự tuyệt là tốt rồi, “Ta lập tức đi thay quần áo.”

*****************************

Tây bắc giữa trưa, độ kinh khủng không phải là những nơi như kinh thành hay Giang Nam có thể so sánh. Khi kinh thành bước vào mùa nóng, mặt trời cũng chói chang, nhưng người bị phơi nắng đến mức lột cả một lớp da thì rất hiếm, không giống mặt trời Tây bắc, không chiếu cho hai gò má bị đỏ bừng lên thì không được.

Thật cực…… Vinh Nhị thở phì phò nhìn mặt trời cao chót vót, mắt hơi hoa lên. Rõ ràng là cùng một mặt trời mà sao độ ấm lúc sáng sớm và tối muộn lại kém nhiều dữ vậy?

“Nào, Vinh Nhị ca uống miếng nước đi.” Thập Lang vội vàng bỏ cuốc xuống, cầm chén trà lạnh mà Thập Nhất Nương đặc biệt chế biến đưa qua.

Vinh Nhị thả cuốc trong tay, uống một hớp nước lớn, nhìn cả một buổi trời vất vả mà cũng chỉ canh tác được một ít đất, hắn cảm giác như mình vừa bê đá đập chân mình. Trước đó An Đại nãi nãi đã nói, muốn cho người cuốc giúp bọn hắn, nhưng thấy Thập Lang cùng Thập Nhất Nương một mực cự tuyệt, hắn cũng cự tuyệt cùng với bọn họ. Kỳ thật bây giờ ngẫm lại, việc cuốc đất không hề có nội dung kỹ thuật gì như thế này, cho bọn hạ nhân đến làm thì cũng có sao đâu. ‘Lao tâm giả trì nhân, lao lực giả trì vu nhân’ (1), nếu mấy việc khổ cực thế này mà đều cần bọn họ đến làm, vậy hạ nhân sẽ ăn không ngồi rồi sao?


(1) Lao tâm giả trì nhân, lao lực giả trì vu nhân: kẻ lao động trí óc thì cai trị người khác, kẻ lao động chân tay thì bị người khác cai trị.

Không được, Vinh Nhị cố gắng nhẫn nại, hắn lại phạm vào lỗi sai mà mẫu thân đã nói. Mới có một buổi sáng mà thôi, thời gian này không đủ để hắn rút ra kết luận gì.

“Thập Lang, Thập Nhất Nương, các ngươi không thấy nóng sao?”

Thập Lang lau lau mồ hôi trên mặt, cười cười nói, “Không đến nỗi.” Dù sao hắn cũng xuất thân từ nhà võ tướng, từ nhỏ đã bị mẹ hắn dạy dỗ thành quen, thêm nữa, từ khi cùng nhảy điệu thỏ với Thập Nhất Nương mỗi ngày, thân thể hắn hết sức khỏe mạnh, còn về khả năng linh hoạt thì không cần phải nói.

Thập Nhất Nương khinh thường nhìn Vinh Nhị Lang, quả nhiên, đều là mập mạp, nhưng sức của Thập Lang ca nhà nàng hơn Vinh Nhị béo vô số lần.

“Vinh Nhị ca, nếu ngươichịu không nổi thì cứ đi nghỉ đi, ta với Thập Lang ca làm là được.” Thập Nhất Nương nhìn Vinh Nhị béo mồ hôi đầm đìa khắp người, lắc đầu. Yếu, quá yếu, thật uổng cho một thân thịt!

Vinh Nhị béo hơi khó chịu, Thập Nhất tiểu thư đang xem thường hắn sao? Thời tiết nóng bức đã đốt cháy lên toàn bộ tức giận trong lòng hắn.

“Ta có thể, Thập Lang béo hơn ta nhiều như vậy, mà hắn còn có thể, vậy sao ta lại không được! Tương lai ta nhất định là một vĩ nhân, sao ta có thể bị bại bởi.......” Vinh Nhị mồm nhanh hơn não, vội vàng cảnh giác ngậm họng, nhưng đã không còn kịp rồi.

Thập Nhất Nương không vui, tên ngu ngốc này dựa vào cái gì mà muốn so với Thập Lang ca cơ chứ, làm khách ở nhà người mà cũng không biết nói mấy câu xuôi tai, lại còn không ý thức được miệng lưỡi của mình khiến người ta thấy phiền, tương lai chắc chắn đắc tội không ít người. Hừ, chỉ bằng hắn mà đòi làm rường cột nước nhà? E là chưa kịp làm cột thì đã bị người ta đem đi làm củi đốt!

“Vinh Nhị công tử này……” Thập Nhất Nương kéo kéo khóe môi: “Tương lai định làm Tướng sao?”


“Đương nhiên.” Mặc dù có chút áy náy mới vừa rồi mình mồm nhanh hơn não, nhưng Vinh Nhị vẫn gan dạ khí phách oai phong ngẩng đầu.

“Vậy Vinh Nhị công tử có biết gạo bao nhiêu tiền một thạch không? Lúa mạch giá bao nhiêu? Gà lại bao nhiêu lượng bạc một con?”

Vinh Nhị béo không hiểu gì cả, “Đây không phải là chuyện quản gia sao? Có quan hệ gì với ta chứ?”

Thập Nhất Nương thở dài dùng ánh mắt như nhìn sâu mọt triều đình mà nhìn hắn: “Thấy bộ dáng bây giờ của Vinh Nhị công tử, tương lai chắc chắn là một quan viên không có năng lực. Việc trong phòng bếp có gắn bó chặt chẽ với việc của dân chúng, trước giờ không phải vì triều đình không thỏa mãn được cái bụng của dân chúng mà bị lật đổ sao. Vinh Nhị công tử như vậy......”

Mặt Vinh Nhị đã xanh mét, nhưng vẫn không phục: “Việc phòng bếp đơn giản như thế, ta đều có phụ tá giúp ta làm chuyện này, ta chỉ cần nắm giữ đại cục là được.”

Thập Nhất Nương cười cười hỏi hắn, “Xin hỏi công tử có thể cam đoan bao nhiêu phần về tính liêm khiết của phụ tá mình? Làm sao để xử án cho dân chúng được thiên hạ thái bình, mà lại không hiểu gì về chuyện đồng áng, một mẫu ruộng có thể thu được bao nhiêu lương thực? Còn chuyện cầu cống, làm sao để xây cầu lót đường? Rồi lại làm sao để tốn ít phí nhất?......”

Vinh Nhị ngây người, hắn thật đúng là không biết mấy chuyện này, ngây ngẩn nói: “Những chuyện này không phải trong triều đều có người chuyên phụ trách rồi sao? Vì sao ta phải biết mấy thứ đó? Đúng rồi, ta có thể tuyển phụ tá......”

Thập Nhất Nương dùng ánh mắt thương hại nhìn hắn:“Vinh Nhị, ngươi thật đúng là nhị(1), vẫn là câu nói kia, ngươi có thể cam đoan toàn bộ cấp dưới đều trong sạch ngay thẳng à? Ngươi có thể hoàn toàn chắc chắn bọn họ toàn tâm toàn ývới ngươi, hoặc là toàn tâm toàn ý với dân chúng à? Nếu ngươi hoàn toàn chẳng biết gì cả, làm sao ngươi biết được bọn họ nói dối hay nói thật. Mà nếu ngươi không biết, thì cứ đi hỏi lệnh đường (2) của ngươi quản gia thế nào, xem bà ấy có thể cam đoan toàn bộ quản sự trong nhà đều không hề có gì không trung thực hay không? Hơn nữa, đụng đến việc gì ngươi cũng xách đi hỏi phụ tá, vậy ngươi định làm một kẻ ngồi mát ăn bát vàng sao?”

(1) Nhị: vừa chỉ số hai, đồng thời còn là tiếng lóng chỉ sự ngu ngốc.

(2) Lệnh đường: Cách gọi mẹ của người khác một cách tôn kính.

Vinh Nhị chỉ có thể câm miệng, mới cách đây không lâu hắn vừa thấy mẹ mình đuổi đi vài quản sự. Những gì Thập Nhất Nương vừa nói là một cây gậy thật lớn đánh nát lòng tự cao tự đại của hắn, lời khuyên răn của mẹ hắn lại vang lên bên tai, trong thoáng chốc hắn biết được, hắn còn chưa đủ tốt……

Vinh Nhị hoảng hốt cuốc tiếp, không mở miệng nói gì nữa, trong đầu lặp đi lặp lại chỉ là những lời vừa rồi của Thập Nhất Nương.


Thập Nhất Nương nhìn từng giọt mồ hôi nhễ nhại chảy xuống theo cằm hắn, nhìn vẻ mặt cắn răng nhẫn nại của hắn, cảm thấy tuy đứa nhỏ này mắt cao hơn đầu, nhưng cũng không phải không có thuốc nào cứu được.

Rốt cuộc cũng làm xong việc, bọn nha hoàn chạy lại đón mấy tiểu chủ nhân tự đi tìm khổ của mình, đến lương đình nghỉ ngơi uống trà ăn ít điểm tâm.

“A……” Đông Mai kinh hô, “Tay của Vinh Nhị công tửbị nổi bọc nước rồi, nhanh nhanh đâm nó đi……”

Từ trước đến giờ vẫn nâng tạ đá suốt, tay Thập Lang đã sớm chai sần cả rồi, hắn quan tâm ló đầu qua nhìn, “Vinh Nhị ca, ngươi tập luyện ít quá rồi. Yên tâm đi, sau này tay bị chai rồi thì sẽ không bị nổi bọc nước nữa.”

Thập Nhất Nương hơi chột dạ, nếu không phải nàng luôn chèn ép Vinh Nhị béo, thì chắc là hắn đã nghỉ ngơi từ sớm rồi, như vậy tay cũng sẽ không bị nổi bọc nước.

Tuy đau nhưng trên mặt Vinh Nhị vẫn làm ra vẻ như không có việc gì, hắn không thể mất mặt thêm nữa, “Yên tâm, chút thương tích cỏn con này ta chả xem ra gì. Ngày mai chúng ta tiếp tục!”

Thập Nhất Nương nhịn không được lẩm bẩm, “Nổi bọc nước mà cũng gọi là thương tích á?”

Thập Lang vội vàng liếc muội muội một cái, không phải sau này Vinh Nhị đã sửa lại hay sao, cũng phải hạ miệng lưu tình chứ.

Vinh Nhị trầm mặc, hắn là một đứa nhỏ biết sai liền sửa, những ai muốn thành vĩ nhân thì đều phải có phẩm chất khiêm tốn biết tiếp thu lời hay lẽ phải của mọi người xung quanh, vì thế hắn khiêm tốn hỏi: “Ta chưa đánh trận bao giờ. Những lời của Thập Nhất tiểu thư đều có lý cả, người như ta quả thật là không đủ khả năng làm Phụ tướng, ta xin nhận lỗi với Thập Lang đệ đệ, là ta không đúng, xin Thập Lang đệ tha thứ.”

An Thập Lang đã bị muội muội anh minh thần dũng nhà mình làm cho cả kinh đến không thốt nên lời, thấy vậy chỉ có thể mãnh liệt lắc đầu, “Không cần, không cần nhận lỗi, ha ha, Vinh Nhị ca có chí hướng rộng lớn, Thập Lang rất bội phục.”

Vinh Nhị hạ quyết tâm, “Không, những lời của Thập Nhất tiểu thư thật sự rất có lý, ta còn phải học tập nàng mới đúng. Trong khoảng thời gian này xin hai vị dạy ta, làm sao để trở thành một kẻ sĩ có tri thức chân chính.”

Từ trước đến nay vẫn luôn lấy chuyện sống phóng túng làm mục tiêu, Thập Lang hơi phát rầu, Thập Nhất Nương thì vỗ vỗ bộ ngực nhỏ, “Cứ xem ta này, về sau bọn ta làm cái gì, ngươi liền làm theo vậy là được.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui