Lúc này, Băc Thần Hàn vẫn tiếp tục kéo Tô Duyệt Duyệt tháo chạy lên đỉnh núi, đằng sau họ là một toán áo đen tầm ba chục tên vẫn đang theo sát, khi cả hai chạm chân đến vách núi Tô DUyệt Duyệt mới kinh hoàng mở to mắt.
“Phu quân, chàng thật biết dẫn đường, có phải chàng đang giúp Diêm Vương kiếm ăn không! Lần này chỉ có đường chết a!” Tô Duyệt Duyệt nuốt nước bọt rên rỉ.
Bắc Thần Hàn khẽ cau mày, nhìn chăm chăm xuống đáy vực như đang tính toán điều gì.
“Xem các người còn định trốn đi đâu?” Kẻ áo đen cầm đầu tay lăm lăm cây kiếm chỉ về phía họ mà cười nhạt.
Bắc Thần Hàn đột nhiên khẽ mỉm cười, giữ chặt lấy Tô Duyệt Duyệt đồng thời ghé vào tai cô thầm thì: “ Có biết bơi không?”
Tô Duyệt Duyệt chết lặng mất một lúc, còn chưa kịp lên tiếng trả lời, thì tên phu quân chết tiệt này đã lôi nàng nhảy xuống, hai người nhảy xuống vực trước ánh mắt bàng hoàng của bọn áo đen.
“Phu quân, ta không muốn cùng ngươi quyên sinh…” Lời than oán đầy hối hận của Tô Duyệt Duyệt từ dưới vách núi vọng lên.
Bọn áo đen nhìn xuống cái đáy thâm sâu cùng cốc ấy, hai người bọn họ nhảy xuống, chắc chắn đến tám chín phần là mất mạng rồi.
Nhưng vì không muốn có sơ suất gì nên cả toán người vẫn đứng bên bờ vực đợi tới một canh giờ, sau đó mới an tâm bỏ đi.
Đáy vực…
“Thủm”, mặt hồ đang yên ả bỗng dâng lên những đợt sóng mạnh, Bắc Thần Hàn nhanh chóng nổi lên khỏi mặt nước, không thấy khuôn mặt của Tô Duyệt Duyệt đâu, hắn sốt sắng nhìn quanh bốn bề.
“Duyệt Duyệt…” Hắn hốt hoảng lặn lại xuống nước mong tìm thấy chút dấu tích của Tô Duyệt Duyệt.
“Ôi trời… Cứu mạng… Cứu…” Tô Duyệt Duyệt vùng vẫy nhô lên khỏi mặt nước, nước không ngừng chui vào cổ họng cô.
Tô Duyệt Duyệt đúng là có biết bơi, nhưng vấn đề nằm ở chỗ nhiệt độ cơ thể của cô trước khi tiếp nước không đủ, kết quả là đôi chân đáng yêu của cô đã bị chuột rút!! Tên phu quân chết tiệt này chạy đi đâu rồi cơ chứ!!
Bắc Thần Hàn lại một lần nữa hấp tấp trồi lên khỏi mặt nước, bất ngờ nhìn thấy cảnh tượng Tô Duyệt Duyệt đang vùng vẫy trong nước, nhìn thấy bộ dạng đau đớn của cô, lòng hắn bất chợt đau nhói, vội vã bơi đến bên cô.
“Duyệt Duyệt, nàng không sao chứ!” Bắc Thần Hàn kéo cô vào bên bờ, lo lắng mà gào lên.
Gương mặt của Tô Duyệt Duyệt trắng bệch vì sợ, co rúm lại như trái khổ qua.
“Phu quân, anh nhảy mà cũng không thèm báo trước một tiếng, hại tôi suýt chút nữa thành Hà bá rồi.
”
Bắc Thần Hàn thấy cô có vẻ không sao mới yên lòng đôi chút, bây giờ trời sắp tối rồi, bọn họ phải tìm được chỗ nào nghỉ chân đã, hắn bế thốc thân hình ướt nhẹp của Tô Duyệt Duyệt lên, rảo bước rời khỏi bờ hồ.
Tô Duyệt Duyệt âm thầm ngước lên nhìn gương mặt anh tuấn đó, khuôn mặt bất giác nóng bừng, lại nhìn thấy đôi tay chằng chịt những vết thương của hắn… Vừa rồi lúc ở bên hồ, cô có thể cảm nhận được cái ôm ghì của hắn dành cho cô, như thể hắn thà rằng để bản thân bị thương chứ quyết không chịu để cô nhận bất kì tổn thương nào.
Nghĩ đến đó, đáy lòng cô dường như cũng gợn lên từng đợt sóng.
Thì ra đây là cảm giác được người khác che chở! Thật hạnh phúc a!
Đêm khuya, ở một phủ nọ…
Người đàn ông khi nãy gương mặt đùng đùng nộ khí gạt phăng toàn bộ đồ đạc trên bàn, ánh mắt tức giận tột độ mà nhìn kẻ áo đen trước mặt.
“Một lũ phế vật, chỉ có mấy tên nhãi hoàng tử mà cũng giết không nổi, còn muốn ta sai các ngươi làm chuyện gì?”
Lũ áo đen cúi gằm mặt, không dám có chút phản kháng nào, bọn chúng đã để mục tiêu chạy thoát, nên không có lấy một cái đầu nào dám ngẩng lên nhìn chủ tướng, bọn chúng cũng biết cái giá của sự thất bại là như thế nào chứ?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...