Nam tử sau khi hồi phục tinh thần liền đứng dậy, kinh ngạc nhìn theo bóng dáng của nàng, góc miệng khẽ nhếch nhếch lên, hắn hiện tại đối với nữ nhân này là vô cùng hứng thú, cư nhiên dám to tiếng với hắn, lại còn đẩy ngã hắn, thật hiếu kỳ.
“Bệ hạ, người không sao chứ?” đột nhiên có một người hộ vệ xuất hiện bên cạnh hắn lo lắng hỏi.
Hắn vừa nãy cũng đã nhìn thấy vô cùng rõ rang, không ngờ nữ nhân đó lại dám đối với chủ tử của hắn làm ra cái hành động này, điều kỳ là hơn chính là, chủ tử cư nhiên còn cười, rốt cuộc đây là việc gì chứ?
Người Nam tử này chính là hoàng đế của Đông tinh quốc, Hiên Viên Thần, đăng cơ khi hắn còn rất nhỏ, gần đây hắn đến Thiên Liệt quốc làm khách, hôm nay cũng là rút chút thời gian đi dạo chơi, không ngờ lại gặp phải sự cố ngoài ý muốn.
“Mặc Tử, ngươi mau đuổi theo cô nương lúc nãy, tìm hiểu xem cô nương đó rốt cuộc là thiên kim nhà ai?” Hiền Viên Thần mâu quang xuất hiện ý cười nói.
Mặc Tử khắp mặt tràn đầy kinh ngạc nhìn hắn ta, cẩn thận dò hỏi: “bệ hạ, người sẽ không phải là….
.
”
Chủ tử của hắn không phải đã nhìn trúng cô nương đó rồi chứ? Sẽ không phải lại muốn lấy nàng ta mang về nước đi.
“không sai, chính là như ngươi nghĩ, mau nhanh chút….
” Hiên Viên Thần cười cười thừa nhận.
Hắn thật muốn xem xem, nha đầu đó khi biết thân phận của hắn, phản ứng sẽ như thế nào, giống những người phụ nữ khác ngoan ngoãn phục tùng hắn, hay là giống như vừa nãy đánh ngã hắn a? đương nhiên, điều hắn hy vọng cái thứ 2.
Mặc Tử không dám chậm trễ, vội vàng đuổi theo, men theo con đường mà Tô Duyệt Duyệt đi, cuối cùng nhìn thấy, cuối cùng nhìn thấy nàng đi vào Lãnh Vương Phủ, lúc này mới nhận thức được.
“hóa ran ha đầu này là Lãnh Phức Hương quận chúa, quả nhiên tính cách vừa đanh đá vừa chua ngoa” Mặc tử nhỏ giọng lẩm bẩm, sau đó vội vàng quay người trở lại báo cáo.
Tô Duyệt Duyệt sau khi phát hiện người bám đuôi đã rời đi, mới nhẹ nhàng từ Lãnh Vương Phủ đi ra, cười cười: “cư nhiên còn dám phái người đi theo ta”
“ai đi theo ngươi” đột nhiên một giọng nói làm nàng giật nảy mình.
“ngươi là quỷ à? Làm gì lại lén lút đứng sau lưng ta như vậy?” Tô Duyệt Duyệt vỗ vỗ ngực, không hảo khí trách mắng.
Bắc Thần Ngạo cười cười, nói: “là do ngươi đang mải suy nghĩ cái gì, ngay cả ta đến cũng không biết”
“ngươi đến đây làm gì?” Tô Duyệt Duyệt trừng mắt nhìn hắn nói.
Bắc Thần Ngạo đứng dựa vào thân cây, nhìn nàng nói: “vậy sao ngươi cũng đến đây làm gì?”
“Ta….
đến tìm Phức Hương quận chúa” Tô Duyệt Duyệt chột dạ nói.
Kỳ thực nếu không phải nàng phát hiện ra có người đang theo dõi mình, nàng tuyệt đối sẽ không đến nơi này.
“thật vậy sao? Vậy vừa nãy ngươi chạy đi thanh lâu làm cái gì?” Bắc Thần Ngạo lại tiếp tục hỏi.
Tô Duyệt Duyệt kinh ngạc nhìn hắn, tên gia hỏa này sao lại biết nàng đi thanh lâu?
“Ngươi theo dõi ta?”
“Ngươi đáng để ta theo dõi sao? Còn có, một vị cô nương như ngươi sao lại thường xuyên đi đến thanh lâu? Ta nghĩ ngươi hôm nay chắc hẳn là trốn ra ngoài đi!” Bắc Thần Ngạo nói.
Tô Duyệt Duyệt ngại ngùng cười mấy tiếng, Bắc Thần Ngạo nhìn thấy thế cười nói: “Ngươi muốn đi thanh lâu cũng nên đến chỗ ngươi nên đi a! nếu không thì để ta đưa ngươi đi dạo một chuyến”
“Ngươi là nói nam kỹ sao? Hóa ra ở đây cũng có nam nhân chuyên đi làm cái việc đó” Tô Duyệt Duyệt trợn trừng mắt, hiếu kỳ hỏi.
Cổ đại cũng có nam kỹ viện, thật hay giả đây? Nang chưa từng đến những nơi như thế, xem ra hôm nay được mở rộng tầm mắt rồi.
“Nam nhân có nhu cầu, nữ nhân đương nhiên cũng có nhu cầu, có muốn đi không?” Bắc Thần Ngạo cười khẩy nói.
Tô Duyệt Duyệt gật đầu như được mùa, cơ hội tốt như vậy đương nhiên không thể bỏ qua nha.
Bắc Thần Ngạo kẹp người nàng, một mạch rời đi Lãnh Vương Phủ, không lâu sau cũng dừng lại dưới một kỹ viện.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...