TDD giụt vai lại, nàng bị tiếng gầm kích động cùng đôi mắt đỏ ngẩu của BTH dọa cho sợ hãi, nàng nâng mắt lên nhìn, ngay lập tức lại bị hắn hung bạo ôm vào lòng, ôm thật chặt không buông.
“Nàng nguyện một mình cô độc chịu đựng nỗi đau, cũng không muốn nói với ta, TDD, nàng rốt cuộc coi ta là gì, ở trong lòng nàng, ta không quan trọng đến vậy sao? Cho nên nàng luôn không bao giờ để tâm đến, có phải không?
BTH vô cùng kích động gầm lên, càng ôm càng chặt, dường như muốn đem nàng hòa vào trong cả cơ thể mình.
Hắn giận nàng, giận TDD luôn luôn không thẳng thắn với hắn, giận nàng không để hắn ở trong lòng, nếu không thì tại sao không chịu nói với hắn, nếu hôm nay hắn không đến Duyệt Tâm Các, có phải TDD sẽ định giấu hắn cả đời không? Cho đến khi nàng rời đi.
“không phải….
không phải mà…” TDD nghẹn ngào lắc lắc đâu.
Nàng quan tâm hắn, sao có thể không để ý đến hắn chứ, chỉ có trời mới biết những ngày này nàng đã nhớ cái ôm của hắn nhiều như thế nào, cũng giống như lúc này đây.
Nhưng vòng tay cùng khuôn mặt dịu dàng của hắn, luôn chỉ xuất hiện trong mộng của nàng, chưa bao giờ là thật.
“vậy thì tại sao?”
Tâm tình BTH vẫn vô cùng kích động, thống khổ gầm lên, bàn tay to vẫn ôm chặt lấy nàng, cảm nhận được thân thể của nàng đã gầy đi rất nhiều, hoàn toàn không giống với dáng vẻ mà phụ nữ mang thai nên có, tim của hắn lại giống như bị rút ra.
Thân thể TDD không ngừng run lên, những giọt lệ trong hốc mắt cũng ngày càng nhiều, nhòe cả đôi mắt.
“chàng không muốn nhìn thấy ra, chàng có Y Y của chàng hầu hạ bên người, chàng cũng có hài tử của hai người, chàng căn bản không muốn ta nữa, cũng không cần ta nữa, chàng muốn ta phải nói gì….
.
” TDD nấc nghẹn nói, toàn thân cũng không tự chủ run lên.
Khóe mắt BTH đột nhiên nóng lên, vuốt ve đôi vai gầy đang run rẩy của nàng.
“sẽ không, ta sẽ không bao giờ để mất nàng, không bao giờ để nàng phải cô đơn 1 mình nữa, không bao giờ….
” Hắn vội vàng thề thốt.
Dường như sợ TDD sẽ không tin lời mình, hắn lại ép đầu của TDD vào ngực hắn, để cho nàng cảm nhận được sự tổn tại của bản thân, muốn làm cho nàng không sợ hãi nữa, không cô đơn nữa.
TDD nghe thấy lời hứa của hắn, những ủy khuất cùng đau đớn trong đoạn thời gian qua đều hóa thành nước mắt, không nhịn được nữa bộc phát hết ra ngoài, nàng không còn cố gắng kìm nén nữa, mà khóc vô cùng lợi hại, tiếng khóc cũng ngày càng lớn hơn.
BTH không ngăn nàng mà càng ôm chặt hơn, để cằm dựa trên mái tóc trắng của nàng.
Không biết qua bao lâu, khóc có lẽ cũng mệt rồi, tiếng khóc của TDD cũng dần dần nhỏ đi, cuối cùng chỉ còn lại tiếng nấc, BTH nhìn thấy thế, liền cời giày ra, ôm lấy nàng nằm ở trên giường, sau đó kéo chăn phủ lên thân thể của hai người.
“Hàn” TDD mở mắt ra, nhìn thấy đôi mắt to tròn đọng đầy nước mắt của nàng, BTH lại càng cảm thấy đau lòng.
BTH đáp lại một tiếng, dịu dàng giúp nàng lau đi nước mắt.
“chàng không cảm thấy hiện giờ ta rất xấu sao?” hai mắt TDD đỏ hồng, chăm chú nhìn hắn nói.
Hắn….
sẽ không bởi vì nguyên nhân này mà ghét bỏ nàng chứ? Vừa nghĩ đến việc BTH không cần nàng nữa, nỗi đau trong lòng lại dâng lên.
“Duyệt nhi, chỉ có một mình nàng, nàng khỏe, ta muốn, nàng đẹp, ta muốn, nàng không khỏe,ta muốn, nàng trở nên xấu xí, BTH ta lại càng muốn, tóm lại ta chỉ muốn nàng, ta muốn tất cả của nàng, muốn thân thể của nàng, cũng muốn tim của nàng, chỉ cần là của nàng, tất cả ta đều muốn.
” bàn tay to của BTH vuốt ve khuôn mặt trắng nhỏ của nàng, chăm chí nhìn nàng nói.
TDD nghe thấy hắn nói như vậy, nỗi kích động khó nói thành lời lập tức trào lên, nàng nghẹn ngào nở ra một nụ cười.
Có những lời này của BTH là đủ rồi, thật sự đủ rồi
__Hồng Trần__.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...